Ánh mặt trời bị song cửa sổ chia đều thành những khối màu sắc, nắng ấm chiếu xuống mặt bàn và mặt đất, trong không khí tràn ngập bụi mịn, ngay cả tiếng xì xào trong lớp học đều có vẻ vô cùng im lặng.
Hàn Lệ dáng vẻ thờ ơ xoay xoay cây bút máy kẹp giữa mấy ngón tay.
Hắn ngước mặt lên, tầm mắt tự nhiên trôi về phía bên kia lớp học.
Thiếu niên nằm xuống bàn ngủ say, hoàn toàn phớt lờ ồn ào vờn quanh thân, dù là tiếng nói chuyện đè thấp của bọn học sinh hay tiếng ve kêu ầm ĩ ngoài cửa sổ truyền đến, dường như đều không thể ảnh hưởng đến anh chút nào, anh thản nhiên nằm trên bàn, giống như quanh thân bao phủ lá chắn trong suốt không thể bị xuyên thấu, chặn tất cả âm thanh ồn ào náo động ở bên ngoài, như là một con mèo lớn duỗi thân mình ngủ không hề cố kỵ gì.
Hoàn toàn khác lúc anh tỉnh.
Hàn Lệ mất kiểm soát hồi tưởng lại lúc Trình Thần giảng dạy.
Anh vĩnh viễn linh hoạt và xảo trá như vậy, cho dù mình nỗ lực bao nhiêu cũng không thể đụng tới đối phương nửa phần, chỉ có thể bị quật xuống đất một cách hung hăng hết lần này đến lần khác.
Khí thế lạnh trầm sắc nhọn và lực lượng, kỹ năng áp đảo kia gần như làm Hàn Lệ đứng đối diện anh khó thở.
Ánh mắt Hàn Lệ dừng trên sống lưng nửa cong, tầm mắt trượt dọc theo vết lõm sâu của xương sống kéo dài thành một đường cong duyên dáng, chầm chậm đi xuống vòng eo.
Ánh mắt hắn hơi tối lại, biểu cảm khó đoán hơn, một ý nghĩ chợt nhảy vào trong đầu.
—— Không muốn anh bị bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Hàn Lệ bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, tỉnh lại ngay lập tức, rũ mi che dấu tính, nhìn chằm chằm vào cây bút sớm ngừng quay giữa ngón tay mình.
Chỗ từng bị chạm vào trên bả vai và đùi ngày hôm qua nóng rát cháy bỏng.
Phảng phất lòng bàn tay nóng rực kia vẫn dán chặt vào làn da mình, ngọn lửa rừng rực theo kinh lạc và mạch máu uốn lượn thiêu đốt xương cốt và lồng ngực hắn.
Hắn siết chặt ngón tay, khớp xương ngón tay thon dài trắng bệch vì dùng sức, đầu ngón tay để lại dấu vân tay nhàn nhạt trên bút.
Dừng.
Hàn Lệ nói với trái tim điên cuồng nhảy loạn của mình.
—— Dừng lại.
Đúng lúc này, tiếng chuông tan giờ vang lên, tiếng người ồn ào và vui sướng cũng vang lên trong phòng học.
Tiết sau là tiết thể dục, học sinh tốp năm tốp ba đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, nắm tay nhau đi ra ngoài phòng học.
Thẩm Không bị đánh thức.
Anh ngáp một cái, lười nhác duỗi cái eo trên ghế rồi lảo đảo lắc lư ra ngoài.
Hàn Lệ vô thức đứng dậy, mở miệng gọi anh lại: “Trình Thần.”
Thẩm Không quay đầu nhìn hắn, phát ra giọng mũi lười biếng: “Hả?”
Hàn Lệ áp dị động dưới đáy lòng xuống, mở miệng nói: “Từ từ, tôi đi với cậu.”
Thẩm Không nhướng mày, hỏi: “Không phải là chân cậu còn xin nghỉ vô thời hạn sao? Còn cần học thể dục à?”
Ánh mắt Hàn Lệ tạm dừng một giây trên quả đầu nhếch loạn bốn phía, trên mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ: “Ừ, trong lớp rất buồn, muốn ra đó hít thở không khí.”
Hắn đi theo Thẩm Không, cùng anh ra khỏi phòng học.
Động tác của Diệp Cảnh Hoan đang ngồi tại chỗ thả chậm rõ ràng, hơi xuất thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người một trước một sau ra khỏi phòng học.
Bạn cùng bàn dùng khuỷu tay chọc chọc cậu, trêu ghẹo: “Hoàn hồn hoàn hồn, người đã đi rồi cậu còn nhìn.”
Diệp Cảnh Hoan sửng sốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, cậu thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài phòng học, mạnh miệng:
“Cậu đừng nói bậy…”
Bạn cùng bàn làm mặt quỷ nói: “Cậu đừng lừa tớ, tớ đã bắt gặp cậu nhìn trộm Hàn Lệ lần thứ sáu trong tuần này, nói nhanh lên, chẳng lẽ cậu có ý nghĩ gì…?”
Diệp Cảnh Hoan đỏ mặt: “Cậu im đi, cậu nghĩ Đông nghĩ Tây không bằng học nhiều từ đơn một chút.”
Cậu thu dọn sách vở gọn gàng đặt lên bàn, do dự ít phút vẫn hỏi ra miệng:
“Đúng rồi… Hàn Lệ và Trình Thần, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt à?”
Bạn cùng bàn nhún nhún vai: “Hình như là gần đây mới tốt lên. Lại nói hai người bọn họ đều thay đổi rất lớn. Trước kia Trình Thần chính là con mọt sách vùi đầu học tập, bây giờ biến thành vùi đầu ngủ mỗi ngày, tuy vẫn rất quái gở, nhưng hình như lại đẹp trai hơn không ít. Trước kia Hàn Lệ có thể tới trường học một lần một tuần đã coi là nhiều, mà bây giờ hai tuần gần đây ngày nào hắn cũng tới trường học. Tớ thấy giáo viên giảng bài gò bó không ít, cũng thú vị đó…”
Mắt thấy cô nàng bla bla nói không dừng được, Diệp Cảnh Hoan vội vàng xin tha ngắt lời cô:
“Được được được, tớ biết rồi.”
Bạn cùng bàn chế nhạo: “Sao nào, cậu hỏi cái này để làm gì?”
Diệp Cảnh Hoan đi ra ngoài phòng học ngoại, mắt mèo màu nâu mật chớp chớp, mím mím môi nói: “Thật ra cũng không có gì, không phải lần đó tớ bất ngờ chọc vào nỗi đau của người ta sao, đi xin lỗi hắn kết quả lại bị dọa, cho nên vẫn luôn để ý…”
Cậu do dự một chút, tiếp tục nói:
“Hơn nữa… không biết vì sao, tớ luôn cảm thấy hắn cho ta một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, làm tớ luôn mất kiểm soát mà chú ý đến hắn.”
Dường như muốn ném ý nghĩ quỷ dị trong đầu mình đi, Diệp Cảnh Hoan lắc đầu, như là đang tự giải thích:
“Đại khái liên quan đến những giấc mơ kì lạ nào đó của tớ…”
“Giấc mơ kì lạ?”
“Chắc là do ban ngày quá mệt mỏi, tớ tỉnh lại đã quên gần hết nhưng nhớ mang máng hình như liên quan đến Hàn Lệ…”
Hai người cùng nhau ra khỏi lớp học, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Đứng cạnh cửa, vẻ mặt Từ Lâm Thịnh âm trầm bước ra từ trong góc tường —— Trong hai tuần ở chung, gã bắt đầu sinh ra một chút thiện cảm khác thường với học sinh chuyển trường thanh tú xinh đẹp lại hoạt bát tỏa nắng này, gã nghe rõ lời vừa nãy Diệp Cảnh Hoan nói, ghen ghét nảy sinh như rắn độc gặm cắn tim gã.
Nếu là những người khác thì tốt, Hàn Lệ gã lại không dám đụng vào… Rốt cuộc, nghe nói sau lưng Hàn Lệ là nhà họ Hàn ở thành phố A, nhà họ Từ so ra thật sự như trứng chọi đá…
Nhưng mà, nghĩ lại, làm gì có gia tộc lớn nào cho cháu trai mình tới nơi xa xôi như vậy học tập đâu, nên chưa biết chừng là tin đồn nhảm…
Từ Lâm Thịnh khẽ cắn môi, móc điện thoại di động trong túi ra, nhắn tin cho ông chú xa ở thành phố A:
“Chú, cháu muốn chú giúp cháu tra người này…”
·
Ánh nắng tươi sáng ngoài phòng học.
Sân thể dục to như vậy dường như cũng căng tràn sức sống vì các thiếu nam thiếu nữ dào dạt thanh xuân.
Vì chân bị thương nên Hàn Lệ không thể đi theo đội ngũ, nên đành ngồi một mình trên ghế cạnh sân bóng rổ, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo hơi híp lại, bất động thanh sắc nhìn vào trong sân thể dục.
Sau khi cả lớp chạy quanh sân hai vòng, giáo viên thể dục cho mọi người giải tán tự do hoạt động.
Thẩm Không buồn chán ngáp một cái rồi xoay người đi về phía Hàn Lệ.
Anh chưa đi được vài bước đã bị chặn lại.
Thẩm Không nhướn mày nhìn bốn tên trọc đầu đứng trước mặt mình, hơi nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Mặt người cầm đầu tái rồi.
Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Trình Thần mẹ nhà mày giả vờ cái đéo gì mà giả vờ, làm như mày thật sự không quen biết bọn tao vậy.”
Thẩm Không ngẩn người, cẩn thận đánh giá mấy người trước mặt một phen, hơn nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ: “À! Là tụi mày!”
Đây chính là mấy tên côn đồ cắc ké chặn đường anh ở cổng trường bị Lâm Tử Dũ đuổi đi trước đó!
Ánh mắt anh lượn một vòng trên cái đầu trơn bóng của mấy người kia, biểu cảm nhất thời hơi vi diệu.
Thẩm Không quay đầu nhìn người cầm đầu nọ, chân thành đặt câu hỏi: “Tụi mày đây là…?”
Gã đầu mào gà đã không thể gọi là đầu mào gà nữa sắc mặt càng kém hơn, hiển nhiên là bị thái độ của Thẩm Không chọc tức. Gã sáp lại vài bước, hung tợn quát: “Mày mẹ nó đừng giả vờ không biết, không phải mày bảo Lâm Tử Dũ tìm người trả thù bọn tao sao, đừng tưởng mày dính vào Lâm Tử Dũ là vạn sự đại cát, bọn tao…”
Gã còn chưa nói xong đã bị tiếng cười đột ngột bạo phát của Thẩm Không ngắt lời.
Anh hổn hà hổn hển cười: “Ha ha ha ha ha ha ha cho nên đầu chúng mày là, ha ha ha ha ha ha ha là bị cậu ta cạo sao ha ha ha ha ha ha…”
Sắc mặt đầu mào gà bỗng nhiên đỏ lên, thẹn quá hóa giận tiến tới nắm lấy cổ áo Thẩm Không, tay kia tạo thành nắm đấm, mắt thấy sắp đấm vào người Thẩm Không.
Ý cười trên mặt Thẩm Không phai nhạt xuống, con ngươi nâu nhạt hơi ướt át thoáng nhìn xuống phía dưới, dừng ở cái tay nắm chặt cổ áo mình.
Anh nhẹ giọng dịu dàng nói: “Bây giờ trí nhớ còn chưa tốt à?”
Đầu mào gà bị ánh mắt anh nhìn, sau lưng chợt lạnh, ngón tay bị bẻ lần trước dường như lại ẩn ẩn đau, vô thức buông lỏng tay ra.
Thẩm Không duỗi tay lau lau khóe mắt cười ra nước của mình, thong thả ung dung sửa sang lại cổ áo bị kéo nhăn, biểu cảm trên mặt lại trở về vẻ hờ hững vừa nãy.
—— Đây vẫn là trường học, không thể biểu hiện tương phản quá lớn với quá khứ trước mặt đồng học cùng lớp.
Anh lười nổi lên xung đột gì với mấy tên đầu trọc này, chỉ từ tốn nói tiếng xin lỗi rồi vòng qua bọn họ đi về phía trước.
Hàn Lệ đã chú ý tới rối loạn bên này rồi, đáy mắt đen láy cất giấu âm lệ nhàn nhạt —— Hắn đã sớm dặn dò Lâm Tử Dũ, đừng để nhóm người này làm phiền Trình Thần, nhưng kết quả vẫn không xử lý sạch sẽ, quả thật là được việc chẳng mấy hỏng việc có thừa.
Hắn thu lại cảm xúc trong mắt, khập khiễng dùng tốc độ nhanh nhất đến bên Thẩm Không, quan tâm hỏi:
“Thế nào, xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Không nhún nhún vai: “Không sao…”
Anh còn chưa nói xong, Hàn Lệ đã nhác thấy sau lưng đầu mào gà bị sỉ nhục trước mặt mọi người vừa nãy thẹn quá hóa giận dẫm lên quả bóng lăn đến chân, sau đó ác ý nhắm chuẩn vào lưng Thẩm Không, dùng hết sức lực toàn thân nhấc chân đá tới ——
Bóng đen xoay tròn nhanh chóng bay tới đây.
Hàn Lệ không kịp nghĩ nhiều, vội giơ tay chắn sau đầu Thẩm Không theo bản năng.
Giây tiếp theo, đau đớn xuyên tim truyền đến từ mu bàn tay, Hàn Lệ cắn chặt răng, không tự chủ rên lên một tiếng.
Đầu mào gà trợn tròn mắt.
Thẩm Không ngây ngẩn cả người.
Không khí lặng đi trong nháy mắt.