Sau khi tan học, Thẩm Không khoác nghiêng ba lô đi ra cổng trường.
Chưa đi được mấy bước đã bị một giọng nói già nua lớn tiếng gọi lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một ông lão có thân hình cường tráng, thái dương hoa râm đứng ở ven đường, khuôn mặt nghiêm túc lại hòa ái.
“Ngài là bạn học Trình Thần đi.”
Thẩm Không đứng yên tại chỗ, hơi hơi nheo mắt lại: “Đúng vậy.”
Ông lão kia cúi chào Thẩm Không một cái, trên mặt mang theo vài phần ý cười: “Chào ngài, tôi là quản gia của cậu chủ – Từ Bá, hôm nay cậu ấy sai tôi tới đón ngài sau khi tan học.”
Ông nghiêng người né đi, lộ ra thân xe đen bóng hình giọt nước sau lưng, ưu nhã giúp Thẩm Không kéo cửa xe ra, nói:
“Mời.”
Thẩm Không nhíu mày, hơi ngạc nhiên, trong lòng hỏi hệ thống đã im lặng lúc lâu: “Đây chính là vị quản gia chết vào điểm mấu chốt của cốt truyện lần này?”
Hệ thống trả lời: “Đúng vậy, sau khi Từ Bá chết, tính cách Hàn Lệ thay đổi rất lớn, ác ý và cừu hận vốn bị đè nén dưới đáy lòng bị kích phát, bắt đầu phát triển tàn nhẫn cực đoan sau khi tuyến chính của cốt truyện bắt đầu, đó là chuyển đổi cần thiết để trở thành nhân vật phản diện cố chấp thô bạo trong phần sau của cốt truyện.”
Thẩm Không xách cặp đi về phía trước: “Thật ra tao không ngờ thế mà lại là quản gia tới đón tao.”
Anh khom lưng ngồi vào trong xe, thắt chặt đai an toàn.
Từ Bá đến cạnh bên khác để lên xe, khởi động xe.
Tiếng động cơ vù vù vang lên, chiếc xe chậm rãi nổ máy, đi về phương xa.
·
Trong viện điều dưỡng.
Hàn Lệ đẩy cửa phòng bệnh ra, bước chân bất giác dừng lại.
Phòng bệnh trắng tinh sạch sẽ, không khí trong lành bị ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm đỏ, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong phòng.
Hắn cảm nhận được sự nhút nhát hiếm có.
Trong lòng Hàn Lệ ngũ vị tạp trần, gần như khó có thể sắp xếp rõ ràng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, ngực phập phồng, cảm thấy tốc độ trái tim nhảy lên dần dần nhanh hơn.
—— Sự hiện diện của người trong phòng đã trở thành một cái gai khó có thể nhổ ra được.
Cái gai này dài ra sâu dần theo thời gian trôi qua, đến cuối cùng biến thành một bộ phận của hắn.
Ngoại trừ cảm xúc biết ơn bên ngoài, sâu hơn nữa là nghi ngờ.
Anh ấy vốn là một thành viên của bọn bắt cóc, vì sao lại trả giá và giúp đỡ mình mà không hề giữ riêng chút gì? Thậm chí không xin bất kì tiền công nào?
Hàn Lệ vô thức dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vân tay trái ——
Giữa hoa văn khắc sâu dường như còn sót lại máu tươi lạnh băng dính nhớp, dấu vật chôn sâu trong bàn tay hắn như là vết thương dữ tợn.
Ký ức chôn sâu trong não bị đào ra, sống động và rõ ràng, phảng phất mới xảy ra hôm qua vậy, Hàn Lệ gần như ảo tưởng một khi mình nhắm mắt lại, sẽ trở về cái đêm tối đen không có ánh trăng kia ngay lập tức, lại trở thành đứa trẻ tuyệt vọng và bất lực một lần nữa.
Họng súng lạnh băng, mùi khỏi thuốc súng gay mũi, dây thừng thô ráp.
Tất cả cảm quản ký ức hắn có đều vọt tới như thủy triều, để lại dấu vết thật sâu trong đầu óc Hàn Lệ, làm hắn không thể quên đi một giây phút nào.
Mấy năm nay toàn bộ động lực để hắn liều mạng gần như phát ra ở đây —— cảm giác vô lực sợ hãi, chán ghét nhỏ yếu, khát vọng báo thù.
Buổi tối hôm đó đã đắp nặn hắn.
Hàn Lệ hít sâu một hơi, vững vàng cất bước đi vào phòng bệnh, ánh mắt tự nhiên chuyển hướng về phía giường bệnh.
Người đàn ông từng cứu hắn một mạng tám năm trước đang ngồi ở trên giường.
Trên đầu và trên đùi gã băng bó băng gạc, một cánh tay nẹp ván, bàn tay còn lại bị còng vào thành giường, tuy mặt mũi có khắc ghi dấu vết năm tháng cùng phong sương nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng tám năm trước.
Nhưng… cặp mắt kia, lại hoàn toàn khác ký ức.
Đôi mắt này là thất ý và khốn đốn, trong tròng trắng vẩn đục đầy tơ máu đỏ, nhìn chăm chú thôi cũng làm cho người ta có một loại ảo giác bụi bay mù mịt, giống như động vật nào đó từng bị đánh, lúc nhìn quanh lộ ra cảnh giác và giật mình quá mức.
Phảng phất kiếp sống lẩn trốn kéo dài tám năm này đã mài đi nhuệ khí của gã, làm cả người gã đều bao phủ một lớp chán nản khó có thể bỏ qua và dáng vẻ già nua của một người đàn ông trung niên.
Người đó dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, như là không hề nhớ Hàn Lệ.
Mãi cho đến khi hắn kéo ghế dựa ra ngồi vào đối diện, trên mặt mới lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ:
“A, cậu chính là cậu chủ nhỏ đã được tôi cứu kia.”
Hàn Lệ không trả lời, chỉ hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm gã thật sâu, ý đồ tìm ra chút dấu vết trong ký ức từ trên người gã.
Nhưng hắn thất bại.
Người đàn ông tên là Chu Hạc ngồi dậy, đáy mắt vốn suy sụp tinh thần lộ ra chút ánh sáng hy vọng nhàn nhạt, gã treo nụ cười lên mặt —— đó là nụ cười Hàn Lệ quen thuộc, nụ cười mang theo ý đồ, cất giấu thâm ý, thân cận và lấy lòng.
“Tôi biết cậu sẽ không quên tôi mà, bây giờ loại người biết đền ơn đáp nghĩa đã không còn nhiều nữa…”
Hàn Lệ rũ mắt xuống, che lại suy nghĩ sâu xa nơi đáy mắt, hắn dừng một chút, mở miệng nói: “Đúng là tôi vô cùng biết ơn ngài lúc trước ra tay giúp đỡ, cũng ít nhiều nhờ ngài mang tôi đến bệnh viện tiếp nhận chữa trị kịp thời, mới bảo vệ được chân trái của tôi, ngài có yêu cầu gì thì cứ việc nói cho tôi.”
Mắt Chu Hạc sáng rực lên, gã giật giật cái tay bị còng vào thành giường của mình bị, phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng leng keng:
“Cậu xem, tuy lúc trước tôi tham dự vào vụ bắt cóc cậu, nhưng cuối cùng không phải còn dừng cương trước vực cải tà quy chính sao, cho nên… không biết cậu có cách nào có thể tha cho tôi một mạng không…”
Hàn Lệ ngước mắt nhìn gã, đường nét gương mặt lạnh cứng thâm thúy vô cảm, con ngươi đen nhánh như là khối băng được tôi luyện:
“Ông không phải anh ấy.”
Chu Hạc ngây ngẩn cả người, cứng họng nhìn Hàn Lệ, giờ phút này cậu chủ nhỏ vừa rồi còn văn nhã lịch sự hiền lành vô hại trước mắt giống như Tu La sống dậy ép sát từng bước, nhất thời gã không kịp phòng ngừa, gã miễn cưỡng tạo ra ý cười trên mặt: “Cậu, cậu nói cái gì thế…”
Hàn Lệ đứng dậy, gương mặt lạnh lẽo mang theo lệ khí sâu nặng: “Ai phái ông tới?”
Không chờ Chu Hạc trả lời, hắn chậm rãi đi về phía trước một bước, áp khí trầm thấp và đáng sợ: “Mục đích của ông là gì? Ai cho ông thông tin thân phận giả mạo? Gương mặt này làm như thế nào?”
Một đống câu hỏi liên tiếp nặng nề đập vào Chu Hạc, gần như làm gã không thở nổi.
Chu Hạc hiểu ra trong lời nói của đối phương mới nãy có hố, từ bỏ giãy giụa luôn, gã dựa về phía sau như đầu hàng, nói:
“Cho dù cậu tin hay không tin thì tôi cũng không mục đích gì, không ai phái tôi tới, càng không giả mạo thân phận. Tôi đúng thật là một trong số bọn bắt cóc cậu lúc trước. Tôi quen được thủ lĩnh ở nước ngoài trước đó, tôi từng tham gia vào hắc bang ở Armenia, lúc ấy đột nhiên gã tìm tôi nói có khoản giao dịch tốt, chỉ cần trói một thằng nhóc lại rồi đưa tới địa điểm chỉ định giết chết, là có thể được chia một khoản tiền lớn. Khi đó tôi hơi khó khăn, hơn nữa lại chỉ phụ trách trông chừng, nên đồng ý luôn.”
Hàn Lệ đứng ở chân giường, hơi hoang mang nhìn chằm chằm Chu Hạc ngồi trên giường.
Các chi tiết đều đúng hết.
Thậm chí… hắn có thể tinh tường cảm giác được, đối phương nói thật.
Ngay sau đó, chỉ nghe Chu Hạc tiếp tục nói: “Sau đó cùng ngày chúng tôi đi tới địa điểm chỉ định mà khách hàng nói cho chúng tôi biết, thuận lợi trói được người, lúc đi đường tôi hơi buồn ngủ nên ngủ thiếp đi… Sau đó tôi không còn nhớ gì hết.”
Hàn Lệ ngẩn người: “… Cái gì?”
Chu Hạc thong thả chớp chớp cặp mắt dày đặc tơ máu đỏ rực, ánh mắt trở nên đờ đẫn một lần nữa. Gã nhún nhún vai như từ bỏ giãy giụa: “Dù gì lúc tôi có ấn tượng, đã phát hiện mình đang ở nằm bỏ trên cỏ hoang, cả người đau nhức, bị thương ở đùi, chờ sau khi xuống núi xem tin tức, tôi mới biết mấy ngày tôi mất trí nhớ đã xảy ra cái gì.”
Đầu óc Hàn Lệ hơi hỗn loạn, hắn mím mím môi, ý đồ sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình:
“Ông ý thức là, ông không có ký ức mấy ngày đó?”
Chu Hạc hữu khí vô lực trả lời: “Đúng vậy, sau đó tìm bác sĩ xem thử, hình như đầu không đụng vào đâu, không kiểm tra ra vấn đề gì lớn, bọn họ cũng không rõ vì sao ký ức mấy ngày đó vô duyên vô cớ biến mất. Về sau tôi lại thấy cảnh sát treo lệnh truy nã tôi, cái này dễ nói thôi, nhưng bên công ty kéo tôi vào sổ đen vì tôi ra tay với đồng nghiệp, thậm chí rút lại sự bảo vệ với tôi… Mấy năm gần đây tôi trốn Đông trốn Tây khắp nơi, trốn cảnh sát lẫn kẻ thù, cũng không có gì làm để sống. Nói thật, lúc tôi bị bắt còn thở phào nhẹ nhõm…”
Gã nâng tay, còng tay phát ra tiếng va chạm lanh lảnh theo động tác của gã.
“Tôi biết nhiêu đó thôi. Về phần ai bắt cóc cậu, vì sao lại làm như vậy, tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ là người phụ trách chạy chân, rốt cuộc khách hàng có nhu cầu gì thì chúng tôi không hỏi đến.”
Hàn Lệ cảm thấy trong đại não mình dường như đang loạn thành một nồi cháo, thậm chí hắn còn không nhớ rõ mình rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng kia như thế nào nữa.
Hắn ngồi một mình trên hành lang trống vắng không người, đầu gối bị thương như bị ngấm nước băng tuyết lạng giá tận xương, truyền đến từng đợt đau đớn xuyên tim, nhưng Hàn Lệ lại không hề hay biết, xuất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay hơi co lại của mình.
Hắn chậm rãi mở ngón tay cuộn vào ra, một điếu thuốc lá lẻ loi nằm trong lòng bàn tay.
Đây là điếu thuốc bị đặt ở lái.
Tuy chưa châm lửa nhưng trên giấy cuốn đã để lại dấu vết thời gian, ố vàng và nhăn nheo, không thể hút được nữa.
Hàn Lệ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc này, đôi mắt đen như vực thẳm không đáy, vô số cảm xúc hỗn loạn tràn ngập trong đó, cả người giống như pho tượng bị đọng lại tại chỗ.
Thân phận người trong phòng bệnh kia không phải là giả.
Tuy gã nói gã không hề có ký ức với chuyện của đoạn thời gian đó, nhưng cũng có thể là cùng một người —— dù sao thì đại não nhân loại rất phức tạp, đánh mất ký ức có nhiều kiểu nhiều loại nguyên nhân, cho dù không bị ngoại thương cũng không phải không có khả năng, không có ký ức không có nghĩa là người cứu mình không phải gã.
Nhưng… không biết vì sao, bây giờ Hàn Lệ không chắc chắn như vậy.
So sánh với người trong trí nhớ của mình trong trí nhớ, Chu Hạc ở phòng bệnh không hề có chỗ nào giống với thần thái của anh ấy, thậm chí là cách nói chuyện, ngay cả động tác rất nhỏ trong lúc lơ đãng cũng hoàn toàn khác nhau. Theo lý thuyết, cho dù là mất đi ký ức, những chi tiết nhỏ tận sâu xương tủy cũng không thể xảy ra thay đổi lớn như thế.
Sao có thể?
Chẳng lẽ đột nhiên đổi người sao?
…
Hàn Lệ bị ý tưởng trong lòng mình làm cả kinh.
Hắn hơi hơi nheo mắt lại, kẹp điếu thuốc trong lòng bàn tay vào giữa hai ngón tay, cố định điếu thuốc lá thon dài theo thói quen của người đàn ông kia.
Giây tiếp theo, hắn đột ngột đứng phắt dậy.
Điếu thuốc cũ kỹ và nhăn nheo bị đống tác bất thình lình của hắn làm rơi xuống, ục ục lăn mấy tấc trên mặt sàn bóng loáng.
Hàn Lệ nhìn chằm chằm nó như thấy quỷ, mặt mày tràn đầy kinh hãi, như là đang nhìn chằm chằm đồ vật đáng sợ gì đó trước mắt vậy.
Hắn run rẩy đưa tay xuống móc di động ra, gọi điện thoại, giọng nói khàn khàn không ổn:
“Lái xe lại đây, nhanh lên.”
Trong microphone truyền giọng nói tài xế không chuẩn: “Cậu chủ, về câu lạc bộ à?”
Hàn Lệ lấy lại bình tĩnh, dùng sức nhắm hai mắt lại, trả lời: “Không, về nhà.”
·
Thẩm Không ngồi trên ghế phụ bên ghế lái, nhắm hai mắt lại như đang dưỡng thần.
Từ Bá vừa lái xe vừa nhìn trộm anh, đột nhiên lại đối mặt với hai mắt đang mở của Thẩm Không.
Tầm mắt hai người giao nhau, Từ Bá không khỏi ngượng ngùng, ông cười trừ, giải thích: “Ngại quá, là tôi mạo phạm. Bình thường cậu chủ rất ít khi mời bạn bè về nhà, lão già không nén nổi tính tò mò của mình, thật ra lần này cũng là tôi chủ động xin ra trận thay tài xế tới đón ngài.”
Khóe mắt đầy nếp nhăn khắc sâu của Từ Bá sũng nước ẩn ẩn sầu lo: “Từ nhỏ cậu chủ đã có tự lập vượt qua bạn cùng lứa, làm một lão già ánh mắt thiển cận thích bận lòng, tôi luôn lo lắng cho trạng thái xã giao của cậu ấy, nhưng mà…”
Thẩm Không đón lấy câu chuyện: “Nhưng mà làm sao?”
Từ Bá dừng một chút, nhìn vào mắt Thẩm Không, ý cười trên mặt gia tăng: “Nhưng mà, sau khi nhìn thấy ngài, tôi yên tâm không ít.”
Thẩm Không nhướng mày, thoáng chống người lên, hỏi:
“Sao lại nói như vậy?”
Hai mắt Từ Bá dường như có loại sức mạnh nhìn thấu lòng người. Ông cười hiền, trịnh trọng nói ra chuyện lạ: “Bởi vì vừa thấy ngài đã biết là một đứa trẻ rất lương thiện.”
Thẩm Không hơi nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
Ánh mắt của quản gia già này thật sự không tốt lắm.
…Nhưng, anh cũng không thể nói “Thật ra cháu không phải người tốt” đúng không?
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo đinh tai nhức óc, âm thanh cơ học nào đó khác với tiếng hệ thống vang lên, ồn ào và náo loạn va chạm thật mạnh vào màng nhĩ Thẩm Không: “Cảnh báo, cảnh báo, kiểm tra phát hiện ra nguy hiểm bại lộ phòng làm việc!”
Thẩm Không nhướng mày, bị âm thanh trong đầu náo phát đau.
Tuy bình thường âm thanh hệ thống cũng máy móc như thế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút dao động cảm xúc của sinh vật trí năng, nhưng âm thanh bên tai bây giờ lại hoàn toàn khác —— nó thuần túy lạnh băng, buồn tẻ, mang theo âm thanh kim loại va chạm, không hề có một tia tình cảm nào, chỉ có lạnh lẽo vô tận.
Như là… âm thanh thông báo cho anh biết quỹ đạo thế giới xuất hiện sai lệch vào đêm đó.
Phảng phất chứng minh phỏng đoán của Thẩm Không, giây sau âm thanh kia phun ra lời nói giống vậy:
“Quỹ đạo thế giới xuất hiện sai lệch, uốn nắn…”
“Đồng thời khẩn cấp truyền tống uốn nắn viên đến điểm mấu chốt của phần sau cốt truyện, đếm ngược truyền tống: Năm, bốn, ba…”
Cảm giác nguy hiểm Thẩm Không rèn luyện trong mưa bom bão đạn tập kích anh, nhạy cảm đối với nguy hiểm làm anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe ——
Dường như tất cả âm thanh đều rút khỏi tai, hình ảnh trước mắt chậm rãi xẹt qua từng tấm từng tấm một bức, phảng phất mỗi một màn hịn ảnh đều bị dừng lại đọng ở giữa cuộn phim.
—— Đầu xe thật lớn mang theo sức mạnh không thể chống đỡ nổi, đâm thẳng về phía sườn xe.
“Hai…”
Đồng tử Thẩm Không chợt co lại, trong lúc nguy cấp, chỉ có ký ức được các cơ giữ lại chuyển động ngay lập tức trong giây đó.
Anh nhào về phía tay lái, dùng hết sức lực toàn thân đảo về hướng ngược lại.
Tiếng va chạm thật lớn dường như chậm nửa nhịp, lúc này rốt cuộc mới truyền vào màng nhĩ anh, tiếng thắng xe chói tai, tiếng thét chói tai, thậm chí là âm thanh ken két của sắt thép bị nghiền nát khi bị đè ép và va chạm đè ép va chạm giống như tiếng gầm dời non lấp biển chợt đánh úp lại, hóa thành tiếng ong ong và tiếng ồn trắng trong hoàn cảnh này, mùi xăng lẫn với tro bụi thoang thoảng lại khó chịu và mùi máu vọt vào trong xoang mũi.
“Một.”
Âm thanh cơ học kia vừa mới rơi xuống, Thẩm Không lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức ngay lập tức.
[ Mật: Oe oe em bé Hàn Lệ phải chia xa anh Không rồi. Cá nhân mình thích điểm mấu chốt thời trung học nhất vì em bé Hàn Lệ hung ác thích giả moe rất chi nà đáng eo (//∇//) ]