Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

chương 4: mùi vị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Lệ ngủ không yên ổn.

Cả người nó nóng như lửa đốt đồng thời lạnh thấu xương như rơi vào hầm băng.

Vô số ảo ảnh nổ vang vỡ vụn bao quanh nó, những khối màu sắc đông kịt tranh nhau chen lấn chiếm lĩnh tầm mắt của nó.

Nó nhìn thấy một đoạn cổ tay trắng rũ xuống trong bóng tối, gầy đến mức xương cốt thoát hình dưới làn da mỏng manh, như cành khô bị bẻ gãy, phảng phất có thể nhìn thấy từng chút từng chút sự sống trong da thịt nhanh chóng trôi đi.

Hàn Lệ run rẩy — nó còn nhớ bàn tay kia, ấm áp mà trơn mềm, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.

Sau đó nhanh chóng trở nên khô héo và gây gò dưới sự cắn nuốt của bệnh tật, như da bọc xương.

Nó khó khăn cất bước, nỗ lực bắt lấy cái tay kia, nhưng bóng tối lan tràn cấp tốc nuốt chửng cổ tay trắng xám trong chớp mắt, chỉ còn lại mình Hàn Lệ phí công tìm kiếm trong màn đêm, hét lên đầy hoảng loạn và sợ hãi: “… Mẹ ơi!”

Đúng lúc này, một sức mạnh khó có thể cưỡng lại đột nhiên ập tới, bóp nghẹt cổ họng nó. Hàn Lệ giãy giụa, gần như có thể nghe thấy tiếng xương cổ mình kêu rắc rắc trong bàn tay của người đàn ông đó, mùi mồ hôi gay mũi và mùi khói thuốc súng nồng nặc nương theo máu tươi lan tràn vào khoang mũi miệng mình. Nó nghe thấy khẩu âm nước ngoài kia nhỏ giọng lải nhải, dùng giọng điệu ác ý thì thầm ngôn ngữ xa lạ.

Choáng váng, đau đớn, hoảng sợ, tuyệt vọng.

Biến thành vô số quái vật bóng tối mở cái miệng lớn như chậu máu ra, cười gằn tới gần Hàn Lệ.

“Ầm — “

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, phảng phất xuyên thấu ranh giới giữa ảo ảnh và thực tại, giấc mơ và hiện thực, như tiếng chuông tuyên truyền giác ngộ đột ngột kéo Hàn Lệ từ bóng tối điên cuồng hỗn loạn ra. Nó mờ mịt mở to mắt, tất cả mọi thứ trước mặt như là được bao phủ một vầng hào quang chói lọi, đèn trần trắng xám và trần nhà xanh nhạt xoay tròn thật nhanh trong tầm nhìn mơ hồ, gần như làm nó nghĩ mình còn đang mơ.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng và từng tia từng sợi máu tanh.

Hàn Lệ khó khăn chớp chớp mắt, trán nóng bỏng, đôi môi khô khốc hơi khép mở, mơ hồ lẩm bẩm một tiếng.

Bên giường là tiếng máy móc tích tích đều đều chói tai, xuyên qua vách tường mỏng manh, dường như có thể nghe thấy vô số âm thanh ầm ĩ hỗn loạn ở xa xa — Tiếng bước chân, tiếng kêu rên, tiếng súng, toàn bộ hội tụ thành dòng sông ồn ào hỗn độn, tùm la tùm lum tràn vào cảm quan Hàn Lệ. Cảm giác bất an và nguy hiểm mạnh mẽ như cái kim bằng thép sắc nhọn lạnh lẽo đâm vào gáy nó.

Hàn Lệ thở gấp, bắt đầu vùng vẫy trong tiềm thức lúc đang mơ màng.

“Leng keng!”

Nó ngã xuống giường bệnh nhỏ hẹp, giá cố định trên đùi đập mạnh vào mép giường.

Tuy hiệu quả của thuốc gây mê chưa hết nhưng cơn đau dữ dội vẫn theo dây thần kinh tê dại ập đến ngay lập tức, làm Hàn Lệ há miệng run rẩy cuộn mình đứng dậy, mồ hôi lạnh trắng trong phủ kín trán.

Âm thanh ngoài cửa biến mất tự lúc nào.

Giữa lúc ý thức mông lung, Hàn Lệ nghe thấy tiếng bước chân có tiết tấu từ xa trong sự im lặng trống rỗng, đế giày cứng đập đều trên sàn bê tông, tới gần từng bước một.

Cả người Hàn Lệ rung lên, khủng hoảng to lớn kéo tới trong nháy mắt. Nó run rẩy kịch liệt, cố hết sức kéo thân thể không còn kiểm soát được của mình bò về phía xa, nỗ lực thoát khỏi nguy hiểm từ từ tiếp cận.

Tiếng bước chân dừng lại bên giường.

Hàn Lệ hoảng loạn di chuyển đầu, cố gắng nắm bắt nguồn âm thanh, nhưng trong tầm mắt hỗn độn mơ hồ chỉ có một màu trắng xoá.

Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh đột nhiên kéo tới, cánh tay kiên cố vòng qua lưng và khuỷu chân nó, bế nó lên.

Cảm giác không trọng lượng đột ngột xuất hiện làm Hàn Lệ cứng còng, kéo vạt áo đối phương lại theo bản năng, thân mình xụi lơ trong lồng ngực xa lạ mới đến vì thuốc tê.

Hơi thở trong trẻo và lạnh lẽo cuốn lấy nó ngay lập tức.

Vị cay đắng của cỏ xanh pha thêm vị khói thuốc súng nóng rực và kim loại lạnh lẽo, trộn lẫn thành cảm giác an toàn bất ngờ.

Hàn Lệ ngừng giãy dụa — Trong tiềm thức hỗn loạn của mình, nó nhớ được mùi vị này.

Giữa tiếng súng sắc bén và tiếng chửi bới của người đàn ông pha khẩu âm nước ngoài, cánh tay kiên cố như vậy vùi nó trong lòng, mùi vị này bao bọc lấy nó ngay tại chỗ, chặn hết máu tanh và nguy hiểm ở bên ngoài.

Trong đêm tối sâu thẳm, lúc nó bị đau đớn dằn vặt đến tỉnh, giữa ý thức thanh tỉnh và mê mang, nó cảm nhận mình được ôm vào lòng với tư thế tương tự. Xóc nảy, nó có thể nghe thấy nhịp đập trái tim trong lồng ngực đối phương, chuyển động đều đặn như bài hát ru con, mang theo ma lực làm người ta yên lòng. Trong tiếng gió vù vù, nó nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía trên:

“Gắng lên, nhóc con.”

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hàn Lệ thả lỏng người, vùi cái đầu nóng bỏng vào ngực đối phương.

Thẩm Không ôm Hàn Lệ về giường, cảm xúc thực sự hơi bất ngờ.

Dựa theo hiệu quả của thuốc an thần, cho dù là người trưởng thành thì ít nhất cũng phải mất hai tiếng mới có thể tỉnh táo lại, nhưng Hàn Lệ không chỉ tỉnh sớm mà còn leo xuống giường, giãy dự kéo thân thể lê mấy bước xa. Sức mạnh ý chí như vậy, Thẩm Không cũng không biết nên nói là kinh ngạc hay bội phục.

Anh cúi đầu nhìn Hàn Lệ trong lồng ngực mình, trong con ngươi đen nhánh mang theo ý dò xét khó có thể lơ là.

Cái trán trắng bệch của đứa nhỏ bị mồ hôi thấm ướt, gò má ửng hồng vì bệnh tật, con ngươi bất an chuyển động dưới mí mắt mỏng manh, đôi tay nhỏ gầy co giật đang nắm chặt vạt áo của mình, mơ màng chui vào trong ngực mình, trông rất đáng thương.

Thẩm Không khom lưng thả Hàn Lệ về giường, đang chuẩn bị ngồi thẳng lên lại phát hiện vạt áo của mình vẫn bị siết chặt.

Anh nhướn mày, đưa tay ra nỗ lực giải thoát vạt áo của mình từ cái tay nhỏ bé kia, nhưng bất ngờ không động.

Thẩm Không hơi đau đầu.

Vừa nãy anh đã xử lý một làn sóng lính đánh thuê nhà họ Hàn phái tới ở bên ngoài, tuy không biết khi nào làn sóng tiếp theo sẽ đến, cơ mà chắc chắn đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, anh cũng không thể tiêu hao thời gian ở đây.

Thế nhưng dù là người có cảm giác đạo đức đạm bạc như Thẩm Không cũng không làm được việc giật tay đứa nhỏ ra.

Anh kiên nhẫn dỗ dành: “Ngoan, buông tay.”

Không kéo được.

Huyệt thái dương Thẩm Không giật giật, khéo léo dùng lực mạnh hơn nhưng vẫn không có cách nào tránh ra dưới tình huống không làm Hàn Lệ bị thương. Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, có phần nghiến răng nghiến lợi đe dọa: “Nhóc con, nếu không bỏ tay ra thì tôi sẽ dời đi…”

Ngón tay trắng bệch nhỏ xíu của Hàn Lệ lại siết chặt hơn.

Thẩm Không: “…”

Đột nhiên âm thanh cơ học của hệ thống vang lên bên tai anh: “Phát hiện mục tiêu nhiệm vụ đang trong trạng thái hôn mê và yếu đuối, kiến nghị uốn nắn viên dịu dàng động viên, giảm ảnh hưởng của chấn thương với tam quan mục tiêu của nhiệm vụ, tăng độ hoàn thành nhiệm vụ — “

Thẩm Không nghe xong lời hệ thống nói, lập tức thông suốt.

Đúng vậy, Hàn Lệ ngất rồi, tính toán với người đang hôn mê đúng là quá hồ đồ!

Anh móc dao con trong túi ra, cắt miếng vải bị Hàn Lệ kéo của mình rồi xoay người ra ngoài không chút lưu luyến.

Hệ thống:…

Nó không khỏi lâm vào tự nghi ngờ sâu sắc: Lẽ nào bọn họ không nói cùng thứ tiếng sao???

·

Ba tiếng sau

Thẩm Không lấy hộp thuốc lá xẹp xẹp từ túi, thuần thục đổ vào lòng bàn tay dính đầy máu đen —

Đã trống rỗng rồi.

Anh tiếc nuối ném hộp thuốc lá qua một bên, tùy ý để mặt đất dính mồ hôi, máu tươi nhuộm rìa hộp thuốc lá thành màu đỏ khó coi.

Bên cạnh rải rác mấy băng đạn trống không và vỏ đạn bằng kim loại vẫn mang theo nhiệt độ yếu ớt.

Vì tình huống lần này không nguy cấp như cuộc chiến sống còn trên núi hoang, và những lính đánh thuê này còn lâu mới làm anh chán ghét như bọn bắt cóc kia, nên Thẩm Không vô cùng kiểm soát trình độ xuống tay của mình. Đánh cận chiến chỉ đánh ngất, dù bị ép sử dụng vũ khí nóng cũng chỉ nhắm vào vị trí không gây chết người, tận lực giảm thiểu phiền phức không cần thiết sau đó, nhưng lại làm độ khó lần này tăng lên gấp bội.

Thẩm Không xoay nhẹ vai và khẽ rít lên một tiếng.

Ngoài cửa sổ, phía chân trời tím xanh đã nổi lên sắc trắng, gió sớm mai làm nhạt mùi gay mũi trong phòng.

Thẩm Không cau mày, cúi đầu liếc đồng hồ của mình: : .

Đã gần tiếng kể từ khi anh nhắn tin cho ông ngoại Hàn Lệ, theo lý mà nói lúc này người nhà họ Triệu có trễ nữa cũng nên chạy tới rồi.

Thẩm Không có linh cảm không lành, anh bước nhanh tới trước bàn làm việc, mở máy vi tính ra.

Trang in hiện tin tức che ngợp bầu trời:

Công ty Triệu thị bị nghi ngờ là gian lận thương mại, nghi phạm chính đang bị cảnh sát điều tra, quỹ tài chính của công ty bị đóng băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio