Thẩm Không tỉnh lại trên một cái giường xa lạ.
Anh nhìn chằm chằm trần nhà uốn lượn tinh xảo với cảm giác thiết kế mãnh liệt, mờ mịt trừng mắt nhìn, chậm nửa nhịp mới cảm thấy đau đầu và buồn nôn sau cơn say.
Thẩm Không đỡ cái trán mơ màng đau nhức của mình, ngồi dậy từ trên cái giường mềm mại.
Hình như đây là phòng hạng sang trong khách sạn. Phòng lớn như thế mà lại loạn cào cào, quần áo mặc hôm qua nhăn nhúm treo trên người anh, một cái giày rơi ở chỗ cửa trước xa xa, cái còn lại rớt bên chân giường. Ánh mặt trời chói mắt chiếu qua rèm cửa sổ khép kín, lắc lư trên tấm thảm dày rộng.
Thẩm Không nhíu mày, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Anh nhớ… mình chạy khỏi phòng cho tỉnh rượu, rồi gặp Hàn Lệ trên đường… Sau đó thì sao?
Chuyện đã xảy ra còn lại như là hộp thuốc màu bị lật úp vậy, vô số âm thanh và hình ảnh vỡ vụn hỗn loạn đan xen nhau, vặn vẹo thành hình dạng kỳ quái lạ lùng quỷ dị, nhưng nếu tóm chặt một cái nào đó ngẫm nghĩ trong nháy mắt, dường như lại thành mây khói dễ vỡ tan biến trong đầu.
Thẩm Không bóp bóp mũi của mình, huyệt thái dương giần giật căng đau, nửa ngày sau mới có chút ký ức vụn vặt nhảy ra.
Anh nhớ hình như… anh ngã chổng vó… Còn có…
Bao dưỡng?
Anh bị Hàn Lệ bao dưỡng?
Không thể nào?
Thẩm Không lắc lư đầu, hơi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi lắc rơi ý nghĩ hoang đường đột nhiên nhảy ra trong đầu mình — Cho dù như thế nào, thân phận tạm thời này tuyệt đối không thể uống rượu nữa. Bộ thân thể này sau khi say rượu hoàn toàn mất kiểm soát, đặc biệt là lần này còn ở trước mặt mục tiêu nhiệm vụ.
Nếu như sau khi anh tỉnh dậy phát hiện thời gian tiếp điểm lại thay đổi thì đúng là chết oan rồi.
Thẩm Không bò dậy từ trên giường, loạng chà loạng choạng xông vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, cọ hết mùi rượu trong người đi.
Hai mươi phút sau, anh xoa mái tóc ướt nhẹp đẩy cửa phòng tắm đi ra, thuận lợi lấy được điện thoại di động trong bộ quần áo cũ mình mặc tối qua.
Màn hình điện thoại vừa sáng lên, tin nhắn tranh nhau chen lấn, liên tiếp nhảy ra ngoài, mười mấy hai mươi cuộc gọi và tin nhắn đến từ người đại diện điên cuồng vọt tới trước mắt anh, thậm chí còn có hai tin nhắn đến từ dãy số lạ kia. Thẩm Không dừng một chút, đang chuẩn bị gọi lại người đại diện lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ở ngoài cửa phòng.
“Cốc cốc cốc.”
Anh đứng dậy, đi đến kéo cửa phòng ra.
Chỉ thấy một thanh niên tây trang giày da đang đứng ngoài cửa, trên mặt là biểu cảm việc công làm theo phép công. Cậu ta mở cặp công văn mang theo bên người, móc một hợp đồng dày cộp từ trong đó ra, dùng hai tay đưa đến trước mặt Thẩm Không:
“Chào ngài, ngài Mạnh. Đây là hợp đồng mới của ngài.”
Trong lòng Thẩm Không có dự cảm xấu, anh cầm lấy hợp đồng, lật xem nhanh như gió.
Đây là hợp đồng ký kết với nghệ sĩ.
Nếu như anh ký tên, anh sẽ ký kết hòa ước với công ty Thành Tỉ – một trong ba công ty lớn nhất giới giải trí. Trong đó đãi ngộ ưu việt phong phú, công ty còn phụ trách thanh toán phí chấm dứt hợp đồng cho anh và công ty giải trí trước. Đúng là một hợp đồng với trăm lợi không hại.
Thế nhưng không biết vì sao, dự cảm không lành trong lòng Thẩm Không càng sâu hơn. Anh ngẩng đầu nhìn thanh niên tây trang đứng ở cửa, hỏi dò:
“Đây là… ai phái cậu đưa tới?”
Biểu cảm bình thản cứng nhắc của người kia lộ ra một tia ngạc nhiên: “Đương nhiên là tổng giám đốc Hàn.”
Nói xong, cậu ta đưa Thẩm Không một cái bút rồi nói tiếp: “Sau khi ngài xem qua mà cảm thấy hài lòng, xin hãy ký tên ngài xuống trang cuối.”
Thẩm Không nhận lấy bút, ký tên Mạnh Minh Hiên rồng bay phượng múa — Anh đã đặc biệt nghiên cứu nét chữ của nguyên chủ, cho dù là thẩm định viên chuyên nghiệp đến cũng không thể cảm nhận được sự khác biệt giữa hai người.
Thanh niên tây trang nhét bút vào trong túi áo lần nữa rồi nói:
“Nhà và xe mới của ngài đã chuẩn bị xong, cùng với những ngôn luận trên mạng liên quan đến mấy thứ kia, nếu ngài muốn xử lý có thể nói cho tôi biết.”
Năm phút sau, Thẩm Không nhìn chằm chằm cánh cửa đã khép lại, cuối cùng cũng tiếp nhận được sự thật —
Hình như anh bị bao dưỡng thật.
Hóa ra không phải là ảo giác sau khi uống say.
Hơn nữa… hình như… hơi “đã”?
Trong cốt truyện ban đầ Mạnh Minh Hiên cũng được Hàn Lệ bao dưỡng, bây giờ Thẩm Không chẳng tốn chút sức nào đã đạt được nhiệm vụ tiếp cận chủ nhân cho anh, còn bảo đảm cơ hội ở chung hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nữa chứ, tuyệt nhất là cuối cùng anh cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ bao dưỡng trên weibo nói!
Thẩm Không bắt đầu chuyên tâm suy nghĩ.
Hay là anh nên uống say mấy lần nữa nhỉ?
Dù gì đúng là hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ cao hơn lúc anh tỉnh táo thật!
·
Khoảnh khắc ký tên xuống hợp đồng hết sức đơn giản, nhưng công tác phần kết phức tạp quá thể. Dù sao thì Mạnh Minh Hiên không chỉ là nghệ sĩ nhỏ tuyến , mà còn là tai mắt ngầm Hàn Tử Trạc đặt bên cạnh Hàn Lệ. Nhưng bọn họ lại không yên lòng để Thẩm Không trực tiếp ký tên với công ty Hàn Lệ có cổ phần kiểm soát, bởi vì nếu thành dạng này thì bọn họ sẽ mất đi dây thừng kiểm soát anh, nên là bọn họ yêu cầu lúc Thẩm Không bị đánh dấu Thành Tỉ thì phải đưa người đại diện Sài Trí của anh tới.
Đương nhiên Thẩm Không biết là để nhìn mình chằm chằm phòng ngừa mình ngầm phản bội nên cũng vui vẻ đồng ý.
Dù gì thì thế nào cũng phải để đối phương có cảm giác mình bị kiểm soát trong lòng bàn tay của họ chứ.
Ngay sau đó là công việc giao tiếp và xử lý phần kế liên tiếp ập đến, quá trình rườm rà dài dòng, xử lý ròng rã bốn ngày mới xong sương sương phần kết.
Lúc Thẩm Không gọi điện thoại cho anh Đường vào ngày cuối cùng, giọng điệu đối phương rõ ràng là trở nên hòa hoãn và thân thiết hơn.
Ngôi sao trẻ trông khá giống ánh trăng sáng của Hàn Lệ có thể lợi dụng đã thành công trở thành quân cờ tốt, thuận lợi xâm nhập vào kẻ địch và có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào.
Thẩm Không biết mình đã trở thành thành phần quan trọng đủ tin cậy bèn nắm lấy cơ hội, hỏi lại câu hỏi anh đã nói lúc gặp anh Đường:
“Đúng rồi, anh Đường, em nhớ lúc trước em hỏi anh có thể nói cho em biết ít chuyện liên quan đến Hàn Lệ và Diệp Cảnh Hoan không, anh nói không rõ cái này lắm. Vậy em có thể hỏi một chút không, đã như vậy, sao các anh lại biết ánh trăng sáng và nốt ruồi son trong lòng Hàn Lệ là Diệp Cảnh Hoan thế?”
Bên kia ống nghe im lặng.
Thẩm Không không ngừng cố gắng, tiếp tục nói:
“Vì bây giờ em đã có thể tiếp xúc nhiều với giám đốc Hàn, vậy nên em muốn hiểu thêm một ít ở mặt này để có thể làm cho hắn tin tưởng em hơn, cho dù là tí chút thông tin nhưng cũng có thể phát huy được tác dụng.”
Anh Đường do dự một lúc, cuối cùng trả lời như thể đã ra quyết định:
“Đoạn tư liệu vào thời kỳ cấp ba của Hàn Lệ thông qua quan hệ mới lấy được sau khi hắn về nước phủ kín bụi, chúng tôi cũng chỉ dựa theo một số thứ râu ria để chắp vá ra quỹ đạo cuộc sống ban đầu của hắn. Có người nói, Diệp Cảnh Hoan chính là nguyên nhân trực tiếp khiến Hàn Lệ bị đưa ra nước ngoài…”
Thẩm Không thấy hứng thú:
“Nói thế nào?”
“Chúng tôi điều tra những gì đã xảy ra ở thành phố nơi Hàn Lệ học cấp ba vào thời điểm đó. Ba tháng trước khi hắn bị đưa ra nước ngoài, sản nghiệp của Hàn Lệ và nhà họ Vương trong thành phố xảy ra xung đột rất lớn, phá đổ hai sòng bạc và ba câu lạc bộ của nhà họ Vương, sau đó tìm hiểu nguồn gốc thì phát hiện toàn bộ sản nghiệp nhà họ Vương ở khu vực Đông Nam giảm đến % lận, ngay cả cậu ấm dòng chính nhà họ Vương được đưa tới đó để rèn luyện cũng suýt bị dính vào — Cùng lúc đó, không biết dùng cách gì, không lộ ra một tí manh mối thân phận thật sự nào.”
Đường Ca dừng một chút, tiếp tục nói:
“Không lâu sau khi sự kiện kia xảy ra, một học sinh dựa vào quan hệ ở thành phố A hỏi thăm được thân phận thật sự của Hàn Lệ, rồi phát tán thông tin thân phận của hắn khắp thành phố gây xôn xao dư luận lúc bấy giờ. Nhà họ Vương thế mới biết hắn và nhà họ Hàn có quan hệ, vì vậy tạo áp lực cho chủ nhà họ Hàn, thế là chủ nhà họ Hàn ép Hàn Lệ ra nước ngoài du học, sản nghiệp ở nơi hắn sống cũng bị tịch thu và đóng cửa.”
Thẩm Không chuyên chú nghe đoạn chuyện xảy ra sau khi anh bị truyền tống đi, ghép lỗ hổng ký ức lại thành hình, một Hàn Lệ mới tinh dần dần thay thế thiếu niên mang dáng vẻ cậu trai nhà hàng xóm trong đầu.
Chỉ nghe Đường Ca nói tiếp: “Tuy chúng tôi còn chưa tìm thấy nguyên nhân Hàn Lệ điên cuồng công kích nhà họ Vương vào lúc đó là gì, nhưng, chúng tôi có lý do để nghi ngờ là có liên quan đến Diệp Cảnh Hoan.”
Thẩm Không hỏi: “Tại sao?”
“Sau khi chúng tôi phái người đi hỏi nguyên nhân học sinh kia nổ thông tin thân phận Hàn Lệ, cũng không biết Hàn Lệ làm gì với gã, gã chẳng muốn nói tin tức gì hết. Chúng tôi phải thông qua bạn bè của gã vòng vo tam quốc mới biết, là bởi vì cấp ba người kia thầm mến Diệp Cảnh Hoan, nhất thời ghen ghét nên làm việc bốc đồng. Vậy nên nguyên nhân của tất cả những thứ này rất có thể là bởi vì thiếu niên tranh giành người yêu mà ra…”
Thẩm Không nhíu nhíu mày, ngắt lời ông ta: “Thế nên, toàn bộ suy luận của anh được xây dựng từ những chứng cứ gián tiếp vô căn cứ này à?”
Anh Đường im lặng mộ lát, lúc mở miệng lần nữa, trong giọng nói mang theo chút thần bí:
“Ban đầu tôi cảm thấy không thể qua loa như thế, nhưng… cấp trên của tôi cho rằng không ngại thử một lần.”
Thẩm Không nhớ lại đoạn ghi âm ngắn ngủi sau cuộc phỏng vấn anh ngày đó, đúng là giọng điệu anh Đường này vô cùng do dự, nhưng người bên kia điện thoại không hề từ bỏ ý định — Xem ra ngày đó ông ta đang nói chuyện với thằng em trai bao cỏ của Hàn Lệ.
Dù gì thì không ngu tới trình độ nhất định cũng không thể nghĩ ra được cái kế hoạch tìm thế thân làm gián điệp gì đó đâu.
Giọng nói của anh Đường lại bình tĩnh một lần nữa:
“Nhưng mà, nếu như trước đó tôi còn nghi ngờ cái kế hoạch này thì bây giờ nhìn thấy cậu thành công lẫn vào bên người Hàn Lệ, điểm nghi ngờ cuối cùng của tôi đây đã biến mất — Những thứ này gần như là toàn bộ nội dung chúng tôi có, còn lại cậu tự mình phát huy là được.”
Sau khi cúp máy, Thẩm Không nắm điện thoại di động nong nóng nhíu mày, ngồi tại chỗ suy tư.
Tuy bây giờ anh moi từ miệng anh Đường ra nguyên nhân ông ta tìm kiếm thế thân cho Diệp Cảnh Hoan, nhưng dường như sự nghi ngờ lại không ít đi chút nào, trái lại càng tụ càng nhiều.
Cho nên là sau khi anh rời khỏi tiếp điểm kia, rốt cuộc thì tại sao Hàn Lệ phải điên cuồng phản kích nhà họ Vương chứ?
Căn cứ theo tuyến thời gian, Hàn Lệ bị đưa ra nước ngoài trước nửa năm so với cốt truyện ban đầu, trong lúc đó tình cảm với Diệp Cảnh Hoan chưa sâu nặng đến mức đấy, nhưng đúng là không còn cách giải thích nào khác, dù gì quản gia không chết, bắt nạt cũng không xảy ra… Thế thì là do đâu?
Trong này nhất định có manh mối gì đó bị anh bỏ qua.
Ngay lúc Thẩm Không lâm vào suy tư, điện thoại trong tay anh vang lên hai tiếng: Là tin nhắn người đại diện của anh gửi tới.
Bởi độ nổi tiếng của Mạnh Minh Hiên đã vượt xa quá khứ, mà loại đề tài siêu hot này ở giới giải trí chính là bánh bao, vô số thư mời show bay tới như tuyết rơi, vì vậy người đại diện của anh cũng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng cho anh nhận một gameshow.
Thẩm Không mở giới thiệu gameshow ra rồi lặng thinh.
Thế mà show này lại là sống sót nơi hoang dã.