Chuyến Xe Bus Số 14

chương 109: hơi thở nhìn không thấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi đoạt lấy bảng nhựa của chú com lê dùng bút chì viết lên : Làm sao bây giờ?

Chú com lê nghĩ cũng không cần nghĩ dùng bút chì viết một câu ở trên bảng nhựa : Chúng ta trước tiên từ hướng tây bắc leo lên đảo quỷ lại nói!

Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau gật gật đầu vội vàng bơi lên trên mặt biển ,chờ lúc chúng tôi từ trong nước biển lộ đầu ra nhả ống thở trong miệng ra, câu nói đầu tiên của tôi liền hỏi : Chú, ông Nhị sẽ không cũng là lừa chúng ta chứ?

Chú com lê lắc đầu nói : Không có khả năng lắm nếu như ông ấy lừa chúng ta có thể ở trấn Thanh Linh chúng ta liền chết rồi thế nhưng ở trấn Thanh Linh ông ấy lại lấy mạng già của mình để cứu cậu người bình thường không thể sẽ làm như vậy.

Ở Trấn Thanh Linh , đêm mưa đó, ông Nhị ,một thanh loan đao đánh nhau với Tù Long đánh đến khó phân thắng thua , lúc đó ông ấy cũng không có sử dụng đạo thuật có lẽ là không muốn bị lộ mà dùng võ thuật để thăm dò bản lĩnh của mấy con rối thăm dò rõ võ công và chi tiết của bọn chúng sau đó liền biết nên đối phó như thế nào rồi.

Tôi cùng chú com lê lên đảo rồi lúc này xem như là triệt để cùng ông Nhị còn có Lê Nguyên Giang tách ra ,bốn người hoàn toàn chia làm ba làn sóng!

Mặt Tây Bắc của đảo quỷ, vách núi dốc đứng gần như vuông góc chín mươi độ với mặt đất , chúng tôi không có công cụ leo trèo căn bản là không lên nổi ngồi ở dưới vách núi hai chúng tôi suy tư hồi lâu, chú com lê nói : Thực sự không được, tôi trước tiên thử xem xem xem có thể leo lên hay không ?

Tôi nói : Tốt nhất vẫn là đừng thử, này không phải đang đóng phim ngộ nhỡ rơi xuống chắc chắn phải chết.

Trầm mặc hồi lâu cũng không nghĩ ra phương pháp gì mà liền ở lúc tôi cúi đầu suy tư trong đầu tia sáng lóe lên lập tức sờ túi.

Ông Nhị cho tôi bình nhỏ vẫn còn, tôi móc bình nhỏ ra nói : Nên đến ngươi lên sàn!

Mở nắp bình ra ,tôi chấn thanh nói : Cái kia cái gì, ngươi mau ra đây.

Tôi cũng không biết nữ quỷ gọi là gì cũng không biết nuôi quỷ đều cần cấm kỵ gì dù sao liền như thế mở chiếc lọ ra.

Chú com lê xoẹt một cái rút trường đao ra cảnh giác nhìn bốn phía.

"Ngươi có xuất hiện hay không!" Đợi đã lâu không thấy động tĩnh tôi trực tiếp hô một câu.

Bỗng nhiên một cô gái mặc quần thụng kiểu cũ , áo lông đỏ , tóc dài, vóc người xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi .

Không sai là cô ấy dáng vẻ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi sau khi cô ấy xuất hiện cả người run run nhìn tôi khả năng là ông Nhị từng dùng chổi lông gà đánh cô ấy cô ấy thấy tôi vẫn cứ rất sợ hãi.

Tôi không khỏi âm thầm cảm thán, người có tốt xấu, quỷ cũng có tốt xấu, người có hung ác có nhu nhược mà quỷ cũng có hung ác có nhu nhược.

Cô gái trước mặt này phỏng chừng khi còn sống liền là cô gái ngoan ngoãn tính tình tốt.

"Cái kia cái gì, tôi cũng không biết cô gọi là gì, bây giờ cô có thể giúp một chuyện không?" Lúc nói chuyện tôi chỉ vách núi cheo leo trên đỉnh đầu nói :Có thể mang hai chúng tôi bay lên không?

Ma nữ lắc đầu liên tục nói : Tôi không có bản lãnh kia nhưng tôi có thể lên xem giúp anh.

"Vậy được, mau lên đi, xem xem giữa hòn đảo này, bên kia có trận bốn phía máu dương gì đó xem xem xung quanh có người hay không."

Nói xong,nữ quỷ đó liền biến mất không còn thấy.

Tôi và chú com lê lo lắng chờ đợi, vách núi dựng đứng không cao, nhiều lắm chỉ có m nhưng vấn đề là căn bản không có chỗ bám không có chỗ giẫm,người có võ công lại cao cũng không trèo lên nổi.

Chú com lê lúc này phì một tiếng cười nói : A Bố , cậu còn tưởng rằng cô ta có thể mang chúng ta bay lên?

Tôi nói : Hồn ma không đều như vậy sao?

"Ha ha ha, quỷ trên đời này thật sự có nhưng người bình thường là không nhìn thấy hơn nữa không có khuếch trương như cậu tưởng tượng, lên trời xuống đất bọn họ là sẽ không chỉ có điều thân thể bọn họ nhẹ hơn so với người bình thường nghiêm ngặt mà nói, hình dáng của bọn họ liền như là một đoàn sương mù hiểu không?"

Tôi lắc đầu nói không hiểu.

"Quỷ là người sống sau khi chết hóa thành linh hồn, thông thường mà nói là sẽ không hại người nhưng cậu. . . Là người đặc biệt."

Tôi nói tôi biết bản thân tôi liền là cái bia ngắm ai nhìn thấy đều muốn đến một phát.

Qua không lâu lắm ma nữ vừa nãy xuất hiện trước mặt tôi hai tay nắm lấy góc áo nhăn nhó cẩn thận từng li từng tí một nói : Bên trên quả thật có nơi dương khí rất dồi dào nên chính là trận gì gì mà các anh nói tôi thấy ông Nhị kia liền trốn ở trong bụi cỏ.

"Cái gì?" Tôi và chú com lê liếc mắt nhìn nhau sợ hãi đều nói không ra .

Ông Nhị trốn ở trong bụi cỏ của đỉnh hòn đảo ?

Sao có thể như thế?

Lúc ông Nhị vừa nãy xuống biển rõ ràng bơi về phía biển sâu may là hai chúng tôi nhìn thấu không có theo sau bấm tay tính toán thời gian liền coi như ông Nhị ở lúc vừa rời chúng tôi đi liền bắt đầu lên đảo tốc độ kia cũng không sánh bằng chúng tôi !

Tôi ngoắc ngoắc ngón tay với ma nữ ra hiệu cho cô ấy lại đây, ai biết cô ấy đỏ mặt nói :Đừng. . . Đừng như vậy. . .

Tôi sững sờ, tôi nói : Đừng cái gì? Cô lại đây, lời này không thể để cho người khác nghe được.

Chờ ma nữ lại gần tôi nhỏ giọng hỏi : Ông Nhị mà từng đánh cô, cô còn nhớ giọng nói và dáng điệu vẻ mặt của ông ấy và khuôn mặt đi?

Ma nữ gật đầu nói : Ừ tôi biết.

"Vậy cô lại đi xem xem ông Nhị kia có phải là ông Nhị mà từng đánh cô không."

Ai biết ma nữ trực tiếp nói với tôi : Không sai được, trên người ông ta có một luồng hơi thở, người bình thường các cậu không cảm giác được thế nhưng hồn ma thấy đều sẽ sợ.

Tính hiếu kì của chú com lê đều bị câu lên liền vội vàng hỏi : Trên người ông ấy có một luồng hơi thở gì?

Ma nữ mím môi lặng im hồi lâu thấy cô ấy cau mày nhất định là đang suy tư cách diễn đạt thích hợp nhất .

Cô ấy nói : Cụ thể tôi cũng không nói ra được dù sao liền là một loại hơi thở mà sau khi linh hồn thấy rất sợ sệt , lúc ông ấy trừ tà mặc kệ cầm thứ gì đánh chúng tôi đều sẽ rất đau.

Chú com lê vui vẻ cười hỏi : Trên người tôi có hơi thở gì, cô có thể cảm giác ra không?

Ma nữ nói : Anh không phải là người cũng không phải là quỷ cũng không phải là cương thi nhưng trên người anh có một luồng hơi thở của cây cối tôi chỉ có thể cảm nhận được nhiều như vậy thôi.

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối âm thầm cảm thán sự khác nhau giữa hồn ma và người xác thực rất lớn ,thứ gì mà loài người dùng mắt thường không nhìn thấy bọn họ liền có thể nhìn thấy.

Nghĩ tới đây tôi cũng gợi lên hứng thú tựa hồ đã quên chuyện vội vàng truy hỏi ai đang phá hủy trận bốn phương máu dương ,tôi hỏi ma nữ : Vậy cô nhanh xem xem trên người tôi có hơi thở gì?

Cô ấy nhìn chằm chằm tôi cau đôi mi xinh đẹp lại sau khi nhìn thật lâu nói một câu : Tôi nhìn không thấu cậu.

Ôi chao?

Ai cũng có thể nhìn thấu cố tình liền nhìn không thấu tôi, này không phải đùa giỡn sao? Này không cố ý trêu tôi cho vui chứ?

"Được rồi, sau đó cô liền gọi. . . liền gọi Không Quân Số đi." Tôi suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cảm thấy nữ quỷ này có thể trèo cao xuống thấp liền đặt cho cô ấy cái tên Không Quân Số là xong.

Ma nữ nhíu mày nói : Cái này. . . có thể đổi một chút không?

Tôi nói : Tùy tiện, bản thân cô muốn đổi cái gì đều được, chủ yếu vấn đề bây giờ không phải cái này là làm sao mới có thể trèo lên trên vách đá?

Ma nữ không hề nghĩ ngợi liền nói : Bên trên có cây mây, tôi có thể vứt xuống cho các anh, các anh tóm từng đoạn từng đoạn cây mây là có thể leo lên.

"Có biện pháp sao cô không nói sớm!" Chú com lê đứng lên trách mắng một câu, cô ấy sợ hãi đến liên tiếp lui về phía sau, cánh tay đều đang run rẩy.

Tôi âm thầm líu lưỡi, này cũng quá nhát gan đi. . .

Tôi nói : Vậy cô nhanh chóng lên đi ném dây leo xuống, cực khổ rồi , làm quà tặng tên cô liền tự mình nghĩ đi.

Bóng dáng ma nữ biến mất không thấy, một lát sau,vách núi dựng đứng trên đỉnh đầu bỗng nhiên lại có hai đoạn rễ cây mây vứt xuống cũng không biết đây là loại rễ cây gì.

Có điều tôi biết ở vùng nhiệt đới nhiệt độ nóng bức có rất nhiều loại cây cối họ dây leo .

Tôi và chú com lê giấu kỹ thiết bị lặn, một người tóm lấy một căn dây leo liền trèo lên , tốc độ leo lên của chú com lê rất nhanh, sớm hơn trước lúc tôi leo lên.

Chờ lúc tôi leo lên lầm bầm một câu : Cánh tay đều sắp mỏi nhừ rồi.

"Xuỵt!" Chú com lê xoay người lại bịt miệng tôi lại sau đó chỉ chỉ rừng cây nhỏ ngay phía trước .

Trận bốn phương máu dương của chúng tôi chính là đặt ở trong rừng cây nhỏ này, nơi này là vị trí chính giữa của đảo quỷ cũng là vị trí cao nhất .

"Ông Nhị nên liền trốn ở trong này, chúng ta nhỏ giọng một chút trèo qua đi, lúc đến tôi trước tiên nhảy lên cho ông Nhị này mấy đao! Xem xem thật giả lại nói."

Tôi trừng mắt nhỏ giọng nói : Đừng nha! Ngộ nhỡ là người mình, này không phải vô nghĩa sao?

Vừa dứt lời liền nhìn thấy trong rừng cây bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng nhanh nhẹn, hình dáng ấy cực kỳ gầy yếu hơn nữa quần áo mặc trên người như là quần dài váy dài thời xưa, nhìn kỹ lại là một cô gái bởi vì tóc của cô ấy bị gió biển thổi tung lên rất dài rất dài.

Liền lúc cô ta đi tới trước trận pháp bốn phương máu dương lúc chuẩn bị nhổ cây gậy, tôi và chú com lê vô cùng kinh sợ .

Là cô ta!

Trên mặt cô gái này đeo một chiếc mặt nạ màu vàng !

Cùng lúc đó, trong bụi cỏ của rừng cây truyền đến một tiếng quát to : Rốt cục đợi được cô! Xem chiêu!

Một thanh loan đao hình trăng lưỡi liềm vèo một tiếng từ trong bụi cỏ bay ra ngoài!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio