Chuyến Xe Bus Số 14

chương 151: phù điêu âm dương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần suất mà nắp quan tài này lay động liền giống như là có người đang dùng cánh tay từ phía dưới nâng lên không ngừng mà đẩy .

Trần Vĩ rầm một tiếng trực tiếp ngồi bệt xuống đất, giờ khắc này mông ma sát với bùn đất không ngừng mà cọ về sau .

Tôi nói: Anh Trần, anh đừng sợ đều đi đến một bước này rồi, sợ cũng vô dụng, đúng đi.

Tôi kéo Trần Vĩ nhưng anh ta vẫn cứ hai chân phát run ,nói thật, tôi rất thông cảm cho anh ta, ai cũng không là super heros , tôi lần thứ nhất gặp phải nắp quan tài lay động, tôi cũng sợ muốn chết .

Bất quá nắp quan tài lần này lay động không xong không dứt tựa hồ căn bản sẽ không dừng lại .

Liền ở lúc tôi dự định một chân đá văng nắp quan tài bỗng nhiên nắp quan tài tự mình liền lật nghiêng lại nhất thời trong quan tài một mùi tanh hôi mục nát truyền đến giống như xác chết ngâm mình ở trong ao thối.

Tôi bịt mũi ,Trần Vĩ suýt chút nữa nôn ra liền ngay cả mèo già đều bị thối đến xoay đầu qua.

Chúng tôi hai người một mèo vội vàng đứng ở đầu gió, chờ mùi thối này tan ra gần hết, lúc này mới thò đầu nhìn vào trong quan tài.

Trong quan tài này đen kịt mà lại sâu không thấy đáy không biết cụ thể sâu bao nhiêu cũng không biết bên dưới đều có cái gì .

Tôi lấy đèn pin từ trong tay Trần Vĩ qua lạch cạch một tiếng bật lên soi xuống bên dưới phát hiện đây là từng tầng từng tầng bậc thang .

Hai chúng tôi liếc mắt nhìn nhau ,Trần Vĩ nói: Quan tài này là một lối vào?

Giờ khắc này , hai chúng tôi không khỏi một lần nữa xem kỹ cỗ quan tài lớn này, đầu phía Đông của quan tài này cao, đầu phía Tây thấp ,cả người trên dưới toàn bộ đều quét sơn đen ngoài ra lại không có chỗ quỷ dị khác.

"Cậu em, xuống xem xem đi." Trần Vĩ có chút nhịn không được .

Tôi nói: Anh Trần ,em biết trong lòng ngươi gấp thế nhưng tí nữa xuống dưới rồi, chúng ta nhất định phải cẩn thận hành động, này cũng không thể nói đùa .

Trần Vĩ gật đầu , sắc mặt ngưng trọng nói: Cậu em ,cậu yên tâm đi .

Tôi liếc mắt nhìn mèo già không râu hỏi nó: Anh trai, anh có muốn cùng đi xuống dưới hay không?

Mèo già meo một tiếng , tôi lập tức ôm lấy nó ,nó cũng không phản kháng , tôi cảm thấy hẳn là cam chịu.

Nếu như vậy , tôi liền dẫn đầu một bước xoải bước vào trong quan tài , giẫm lên bậc thang dần dần kéo dài xuống phía dưới đi về nơi càng sâu.

Vừa đi không bao xa liền phát hiện dưới quan tài này quả thực có động thiên (ý chỉ cảnh tượng khác thường là nhà hang động các kiểu) khác !

Sau khi hoàn toàn đi tới tầng dưới chót của bậc thang ,chúng tôi thân ở một không gian lớn, hoàn cảnh lớn bên trong ,này thoạt nhìn liền giống như là một kho lúa trong lòng đất mà thế kỷ trước dự trữ lương thực diện tích vô cùng rộng lớn liền như sơn động.

Nhưng ở trên vách động mặt phía bắc lại treo một chiếc đèn đầu quỷ, chất liệu của đèn đầu quỷ kia hẳn là đồng đen.

"Xem ra hang động trong lòng đất này, có chút tuổi rồi." Trần Vĩ nhỏ giọng nói.

Ở hang động trong lòng đất này , tiếng nói chuyện nhất định phải nhỏ không thì tiếng vọng liền rất lớn .

Giờ khắc này chúng tôi từ bậc thang của đỉnh chóp quan tài vẫn đi xuống dưới, mặt hướng phía Bắc mà hang động dưới lòng đất ở phía Đông và phía Tây , mỗi phía có hai cánh cửa gỗ lớn.

Trên cửa gỗ bên trái điêu khắc Quan Vũ Trương Phi ,trên cửa gỗ bên phải điêu khắc đầu trâu mặt ngựa.(quan dưới Địa Ngục đồng nghĩa với cái chết)

Trần Vĩ nói: Một bên là người sống ,một bên là âm hồn ,này chẳng lẽ là nói , một bên đi thông xuống Địa ngục , một bên dẫn tới nhân gian?

Tôi nhìn chằm chằm hai cánh cửa gỗ trái phải, trong lòng cũng sợ hãi ,phù điêu trên cửa gỗ giống y như thật đặc biệt là hai mắt giân dữ trừng to của Quan nhị gia (Quan Vũ), động tác vuốt râu về phía trước càng là sinh động như thật.

Đầu trâu mặt ngựa điêu khắc trên cửa gỗ bên phải cũng là phù điêu là trực tiếp từ trên cửa gỗ điêu khắc ra, cái kia kĩ thuật điêu khắc kia quả thật là khiến người ta thán phục .

Tôi nhỏ giọng nói: Một bên tượng trưng dương , một bên tượng trưng âm ,hai chúng ta đối với Âm Dương bát quái , phong thuỷ Ngũ Hành rắm chó không kêu (mù tịt cái gì cũng không biết) vẫn là để cho mèo già dẫn đường đi.

Mèo già này sống lâu rồi đều thành tinh rồi, nó có thể dẫn chúng tôi chân đạp thành Thất Tinh tránh khỏi hết thảy gò đất phần mộ ,như vậy ở trước khi chúng tôi tiến vào vùng đất trung tâm này liền sẽ không gặp phải ảo giác .

Một khi một bước đi nhầm ,cảnh tượng xuất hiện trước mắt mà chúng tôi gặp phải khẳng định còn sẽ là nhà xưởng trong nhà xưởng .

Tôi cúi đầu nói với mèo già :Anh trai, hai cửa này đi cái nào?

Mèo già nằm ở trên bậc thang bên cạnh tôi lười biếng meo một tiếng ,nó không nhìn hướng đông cũng không nhìn hướng tây, tôi sững sờ lại hỏi: Cái nào cũng không thể đi ? Vẫn là đi cái nào đều được?

Mèo già không để ý tới tôi.

Tôi và Trần Vĩ sửng sốt một hồi lâu cẩn thận suy tư ý tứ của mèo già có thể là đi cái nào đều được dù sao giọng điệu của nó nhu hòa .

Mà liền vào lúc này ,một chiếc đèn đầu quỷ hướng chính bắc của chúng tôi bỗng nhiên sáng lên !

Không sai , ánh nến bên trong đèn đầu quỷ cũng không phải dập tắt đi mà là bùng cháy càng dồi dào hơn , ánh lửa càng thêm mãnh liệt .

vách đá phụ cận đèn đầu quỷ đều bị chiếu sáng rõ rõ ràng ràng đặc biệt là bức tường mặt chính bắc, trên tường ; ánh sáng lấp lánh lập lòe thật giống ở đỉnh tường là một mành nước ,giờ khắc này chậm rãi theo thân bức tường chảy nước xuống.

Cái này khẳng định là chuyện không có khả năng, ai cũng sẽ không ở dưới lòng đất xây dựng thứ phí nước phí điện hơn nữa không thực dụng này.

Mèo già hướng về bức tường mặt chính bắc kia kêu meo meo hai tiếng .

Trần Vĩ toét miệng nói: Anh trai, thời khắc mấu chốt này anh còn có tâm tình thưởng thức phong cảnh à?

Mèo già nghiêng đầu không để ý tới Trần Vĩ rồi liền nằm tại chỗ lười biếng liếm chân trước của mình.

Tôi nói: Vẫn là trước xem rõ ràng đồ vật ở huyệt động dưới lòng đất này đi.

Hai chúng tôi giơ đèn pin vòng quanh huyệt động dưới lòng đất to lớn này, phía đông thẳng đến cửa gỗ của đầu trâu mặt ngựa ,phía tây thẳng đến cửa gỗ của Quan Vũ Trương Phi ,mặt phía bắc đến tường mành nước ,mặt nam chính là vị trí bậc thang mà chúng tôi từ miệng quan tài xuống dưới.

Toàn bộ hang động dưới lòng đất mặc dù lớn nhưng lại có vẻ trống rỗng không có đồ vật gì.

Trần Vĩ vừa nhìn trái phải, một tay nâng cằm nói: Cậu em, anh cảm thấy đi, hẳn là đi hai cánh cửa gỗ phía tây dù sao Quan Vũ và Trương Phi là tượng trưng trung dũng (trung thành dũng cảm) khá là tượng trưng chánh nghĩa.

Tôi nói: Em cảm thấy đã đi hai cánh cửa gỗ phía đông ,bề ngoài thoạt nhìn càng là nơi hung hiểm kỳ thực có thể là càng an toàn.

Hai chúng tôi tranh chấp không ai chịu nhường ,ai cũng không ai biết nên đi thế nào, giờ khắc này mèo già liếm xong chân trước lại hướng về tường mành nước ở phía chính bắc kêu một tiếng .

Lần này ,mèo già kêu to hấp dẫn sự chú ý mãnh liệt của tôi,tường mành nước mặt phía bắc tôi không biết nó là thật sự đang chảy nước vẫn là biểu hiện giả dối mà ánh nến của chiếc đèn đầu quỷ kia chiếu sáng mà rọi ra.

Tôi cảm thấy hẳn là trước tiên qua xem một chút .

Mèo già giờ khắc này thấy tôi nhích người đi về hướng bắc vậy mà trước tiên tôi một bước đi ở trước mặt tôi ,lúc đến phía trước tường mành nước hướng về thân tường kêu một câu .

Tôi duỗi đầu nhìn chăm chú, thân tường này cũng không phải là vách đá mà là tường đất ,chất liệu đất ố vàng hơn nữa bên trên còn có từng đạo từng đạo nếp gấp mà chiếc đèn đầu quỷ lắp ở trên thân tường ,bấc đèn bị gió nhẹ thổi động ,ánh nến chập chờn , soi rọi lên nếp gấp ở trên tường đất liền sẽ hình thành một đạo lại một đạo bóng đen .

Từ xa nhìn lại ,những bóng đen liên tục lay động liền giống như là tường mành nước trong khách sạn.

"Thiết kế này lợi hại , người thiết kế khẳng định từng học "Thiên Công khai vật" (khai thác các công trình tự nhiên lợi dụng thiên nhiên làm thành công trình) đi." Trần Vĩ lầu bầu nói .

Tôi lắc lắc đầu nói: Đừng quản những thứ vô dụng này rồi, đi thôi ,em cảm thấy chúng ta vẫn là trước đi cửa gỗ đầu trâu mặt ngựa phía đông đi, không nói những cái khác chí ít đẩy ra xem xem.

Trần Vĩ vừa nghe chỉ đẩy ra xem xem cũng được liền đi theo tôi .

Hai chúng tôi vừa mới xoay người còn không có cất bước ,mèo già như là bị dẫm phải đuôi kinh hô một tiếng chạy tới liền cắn ống quần của tôi, tôi sợ hết hồn vội vàng cúi đầu hỏi: Anh trai, sao thế ?Sao thế? Anh trước đừng tức giận .

Mèo già rất tức giận ,giờ khắc này vẫn là quay đầu chạy về trước bức tường đất mà mặt được khảm đèn đầu quỷ lại lần nữa kêu một tiếng .

"Con này đến cùng có ý gì?" Trần Vĩ gãi gãi ót không rõ.

Tôi híp mắt nhìn chằm chằm thân tường lại quay đầu liếc mắt nhìn hai bên, phù điêu cửa gỗ đầu trâu mặt ngựa phía Đông, phù điêu cửa gỗ Quan Vũ Trương Phi phía Tây chỉ riêng nơi này khảm nạm một chiếc đèn đồng đen phỏng chừng có chút vấn đề (猫腻:miêu nị: vấn đề) .

Tôi thận trọng sờ đèn đồng thật giống như không có phản ứng gì chính là cảm thấy có chút nóng hầm hập vẫn rất ấm áp .

Mèo già nằm ở bên chân tôi cuống lên ,giờ khắc này vậy mà giương nanh múa vuốt lại lần nữa nổi giận với tôi , tôi vô cùng choáng váng ,mèo già này rốt cuộc là có ý gì vậy?

Trần Vĩ cũng là không dám loạn nhúc nhích bởi vì hai chúng tôi một đường này đi tới may mà có mèo già này chỉ điểm không thì chúng tôi là không vào được cho nên hai chúng tôi vẫn tương đối tin phục chỉ thị của mèo già chỉ có điều giờ khắc này hoàn toàn không hiểu ý của nó, giữa người và mèo lại không có cách dùng lời nói giao tiếp đây thực sự là gấp chết người .

Mèo già tại chỗ chạy loạn tán loạn liền giống như là đuổi theo cái đuôi của mình đuổi theo trong chốc lát, mèo già sốt ruột lúc này lùi về sau năm, sáu mét vung bốn cái chân liền chạy nhanh về phía tường đất.

Tôi sợ hết hồn bởi vì xem bộ dáng của mèo già là muốn một đầu đâm chết ở trên tường đất !

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio