Chuyến Xe Bus Số 14

chương 184: ông có nguyện vọng sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi kinh ngạc nói: bụng bươm bướm vậy mà có thể mọc ra hình dáng mặt người?

Lão Lạt Ma gật đầu, ừ một tiếng, còn nói: đây chính là chỗ lợi hại của loại vu thuật ngắm quê hương hồi hồn này. Cổ đại tướng sĩ ra trận, chết trận sa trường, đại đa số thời điểm xác chết là không có ai quản . Nếu không liền ngay tại chỗ chôn cất, nếu không tại chỗ thối rữa có mùi, sau có phù thủy quân đội nghĩ ra phương pháp này, có thể ở trước lúc sắp khai chiến ưng thuận lời hứa, chết rồi hóa bướm. Nhưng chiến tranh đến, đao súng không có mắt, chết thương rất nhiều, nếu như mọi người hóa thành bươm bướm, kia cũng không cách nào nhận ra ai mới là người nhà của mình, vì lẽ đó, đây chính là chỗ lợi hại của ngắm quê hương hồi hồn hóa thành bướm mặt quỷ sau đó có cơ hội về đến quê hương, cũng có thể tìm được người thân của mình.

Tôi âm thầm khiếp sợ, nghĩ thầm loại vu thuật này quả thật là không thể tưởng tượng, nếu như không phải lão Lạt Ma nói cho tôi ,tôi là tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được .

"Kia xem số lượng của những con bướm mặt quỷ , lúc đó quân đảo chính tới núi Thiên tìm kiếm kinh Nhân vương , nhân số nhưng không ít đi?" Tôi thăm dò hỏi, vấn đề này tôi cảm thấy lão Lạt Ma không nhất định sẽ trả lời tôi, khả năng này sẽ là chỗ đau trong lòng hắn.

Không nghĩ tới lão Lạt Ma không chút nào cấm kỵ, hắn nói: đâu chỉ là không ít, cơ hồ tất cả quân đảo chính làm loạn, toàn bộ đều liên hợp lại, này trong đó càng có Bạch Liên giáo lấy thuật tạo ra súc vật mà nổi tiếng, bọn họ vọng tưởng tìm được kinh Nhân vương, lợi dụng loại sức mạnh thần bí này, một lần nữa xoay chuyển thời không. Trở lại lúc ban đầu khởi nghĩa lần thứ hai lật đổ triều Thanh.

Kỳ thực tôi đối với triều Thanh đám muôi dưa không có ấn tượng tốt gì, bế quan toả cảng dẫn đến kinh tế thụt lùi, một cơ hội cách mạng công nghiệp tốt đẹp lại bị Thái hậu lão phật gia ném không rồi.

Tôi nói: nếu là tôi, cũng hi vọng bọn họ tìm được kinh Nhân vương, xoay chuyển thời không lật đổ triều Thanh.

Lão Lạt Ma cười cười nói: loạn quân ngồi trên, không nhất định sẽ tốt hơn, không có văn hóa thống trị, sẽ mang đến cho nhân dân càng nhiều gian khổ.

Tôi nói: hiện tại đây? Chúng ta nên làm gì? Băng xà ở đâu?

Lão Lạt Ma nói: băng xà ở trong hang động vách núi phía trên chúng ta. Chúng tôi như muốn tìm được băng xà, phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, nhưng bây giờ bướm mặt quỷ số lượng quá nhiều ,trong thời gian ngắn không ra được.

"Bướm mặt quỷ kia sẽ tự mình tản ra sao?" Tôi nhìn chằm chằm những con bướm mặt quỷ kia không nghĩ tới những con bướm mặt quỷ này liền như có tâm lý cảm ứng, giờ khắc này từng cái từng cái nằm bò lên cửa sổ nhìn vào bên trong.

Khoảng cách gần như vậy. Tôi mới nhìn rõ, trên phần bụng những con bướm mặt quỷ , quả nhiên là một khuôn mặt người!

Mặt người kia có thể thấy rõ ràng, có trợn mắt, có nhắm mắt lại, nhưng ở trên phần bụng bươm bướm to như bụng ngón tay, đường nét ngũ quan của một khuôn mặt người hoàn toàn hiện ra, hơn nữa vô cùng rõ ràng!

Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, âm thầm khiếp sợ, người có thể sáng tạo ra vu thuật cỡ này , tuyệt đối không phải người bình thường!

Ông ngoại tôi trong nhà có ba anh em, anh cả anh hai khi còn trẻ bị bắt tráng đinh (thanh niên khoẻ mạnh đi lính) , tuổi đầu rời khỏi quê nhà, từ đây lại không trở lại, bà ngoại nói tới chuyện năm đó này, mắt liền đỏ, lúc nào cũng ở cuối cùng tự lẩm bẩm nói một câu.

"Ai, khả năng chết ở trên chiến trường nào rồi. . ."

Nếu như trong quân đội ngay lúc đó có loại thuật ngắm quê hương hồn về chí ít cũng có thể khiến người trong nhà lại nhìn một cái người thân của chính mình. Rất đáng tiếc, dưới quan niệm ích kỷ cùng bảo thủ, loại vu thuật này từ lâu thất truyền.

Hai chúng tôi đang không biết nên làm gì, bỗng nhiên trên miệng cửa sổ truyền đến một tiếng vang răng rắc răng rắc, ngẩng đầu nhìn lên, bởi số lượng bướm mặt quỷ quá nhiều, giờ khắc này nằm ở trên cửa sổ, đem cửa sổ gỗ sắp ép sập.

"Xong đời!" Tôi quát to một tiếng, lui về phía sau hai bước.

Đây cũng không phải là âm hồn hoặc là thú hoang, tôi có súng lục cùng bùa chú đều có thể đối phó, bướm mặt quỷ số lượng rất nhiều tôi thật sự không biết nên làm sao đối phó rồi.

Trên mặt lão Lạt Ma cũng là âm tình bất định, nhưng hắn có vẻ vững vàng hơn nhiều so với tôi, nhưng chỉ là đứng tại chỗ không nói tiếng nào nhìn chằm chằm cửa sổ.

Trên cửa sổ chỉ dính một tầng giấy, rất mỏng, sau khi những con bướm mặt quỷ kia úp sấp trên cửa sổ , rất nhanh cắn nát giấy cửa sổ, giờ khắc này gắng sức chen vào trong cửa sổ.

Cửa gỗ bên ngoài cũng là không ngừng mà truyền đến tiếng va chạm rầm rầm rầm ngay ở trong nháy mắt cửa gỗ cùng cửa sổ sụp đổ, lão Lạt Ma hô to một tiếng: đứng phía sau ta!

Vạn ngàn con bướm mặt quỷ như một con rồng dài màu xanh trong ngân hà to lớn, từ cửa sổ chen chúc mà vào. Vào đúng lúc này,tim tôi đều lạnh rồi, tôi cảm giác mình mấy cân mấy lượng khả năng liền phải ném trong núi Thiên này rồi.

Không ngờ, sau khi bướm mặt quỷ tràn vào trong phòng , chỉ là lượn vòng qua lại vẫn chưa làm ác hại người, cũng không có cắn hai chúng tôi.

Lão Lạt Ma đứng tại chỗ không lên tiếng, tôi liền đứng phía sau lão Lạt Ma, bỗng nhiên, đám bướm mặt quỷ xoay quanh thành một vòng, vây quanh lão Lạt Ma, cứ như vậy lẳng lặng bay.

Lão Lạt Ma bỗng nhiên chắp tay trước ngực, cảm khái nói một câu: nguyên lai, các ngươi đều còn nhớ tới ta?

Đám bướm mặt quỷ kia vây quanh lão Lạt Ma tiếp tục bay nhảy, lão Lạt Ma kích động nói năng lộn xộn : Thuyên Tử? Tiểu Biện Tử? Lão Lư? Các ngươi đều ở?

Lão Lạt Ma càng ngày càng kích động, giờ khắc này không nhịn được mở hai tay ra hướng hư không , đám bướm mặt quỷ kia chậm rãi rơi vào trong bàn tay lão Lạt Ma , lão Lạt Ma giống như là gặp ban bè nhiều năm không thấy kích động liên tục nói .

"Năm đó các ngươi thật sự là quá khổ rồi. . ."

"Thuyên Tử, sau khi cậu chết tôi phái sư đệ đến xem quá mẹ già trong nhà của cậu, đưa bà ấy chút ngân lượng, nói cậu hết thảy đều tốt."

"Lão Lư, con gái ông lấy chồng rồi, gả tới trong danh môn nhà giàu, sống cũng rất tốt, ông cũng đừng nhọc lòng."

Nói qua nói lại, lão Lạt Ma lệ rơi đầy mặt, âm điệu run rẩy, hắn không nhịn được chảy nước mắt. Mà bướm mặt quỷ màu xanh lam khắp phòng, tốc độ bay cũng chậm lại, giờ khắc này liền như trôi ở giữa không trung, như vô số ánh sao.

"Được được được, tôi hết thảy đều tốt, các ngươi đều còn tốt chứ?" Ttrên mặt lão Lạt Ma lần thứ hai chảy xuống hai hàng nước mắt, vài con bướm mặt quỷ chậm rãi bay đến trước mặt lão Lạt Ma , dùng cánh của mình nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt lão Lạt Ma.

Tôi đứng phía sau lão Lạt Ma , thật sâu chấn động, thời khắc này tôi chỉ cảm thấy bóng người lão Lạt Ma tiều tụy là vĩ đại như vậy.

Lão Lạt Ma cùng vạn ngàn bướm mặt quỷ màu xanh lam như bạn cũ, không biết ôn chuyện thời gian bao lâu, bướm mặt quỷ mới chậm rãi bay đi.

Làm ánh sáng màu lam trong phòng biến mất hầu như không còn, khắc đó một lần nữa rơi vào tối tăm, lão Lạt Ma gào khóc lớn, hắn giống như là một đứa bé lại cũng không nhịn được nữa nỗi buồn của mình rồi.

Tôi vỗ vỗ vai lão Lạt Ma , không biết nên nói cái gì, lão Lạt Ma khóc nức nở nói: cái kia Thuyên Tử, mới mười hai tuổi, trong nhà ba huynh đệ đều chết ở trong chiến loạn , trong lòng hắn luôn luôn lo lắng mẹ già tuổi của mình. . .

Tôi thở dài, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ vai lão Lạt Ma nói: cao tăng, lúc ông năm đó giám sát nhất định đối với bọn họ rất tốt? Không thì bọn họ hôm nay nhất định sẽ hại ông.

Lão Lạt Ma gật gật đầu nói: không dám nói tốt chí ít tôi không đánh bọn họ, không mắng bọn họ, có mấy cái tuổi nhỏ chút, thường thường đói bụng, ta sẽ đem lương khô của mình lén lút phân cho bọn họ một ít, đáng tiếc, đều chết ở trong núi Thiên , ai. . .

Ngàn lời vạn ngữ, cuối cùng đều vắng lặng ở trong một tiếng thở dài nặng nề này .

Tôi cảm thấy khóe mắt có chút ướt át, giờ khắc này rất bình tĩnh lau khóe mắt, có mấy người cả đời không ai biết đến, bị thế nhân không biết, không hiểu nhưng những việc bọn họ làm lại có thể vĩnh hằng truyền lại.

"Cao tăng, bây giờ ngài không cách nào rời đi núi Thiên, ngài có nguyện vọng chưa hoàn thành sao?" Con người của tôi , khá là ngốc, cũng là nghèo thất bại có lẽ không giúp được lão Lạt Ma. Nhưng nếu như tôi có khả năng rời khỏi núi Thiên có lẽ có thể giúp cao tăng hoàn thành nguyện vọng của hắn, để hắn cũng buông xuống tâm nguyện của mình.

Lão Lạt Ma lại dùng ống tay áo lau khóe mắt, trên mặt lộ ra nụ cười lâu không thấy nói: ta tin chắc trên cõi đời này đều là nhiều người tốt, người xấu ít, ta không có nguyện vọng, nguyện vọng duy nhất là cậu có thể sống đi ra ngoài, cậu tính cách chính trực, mắt quỷ ở trên người cậu, ta yên tâm.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, bạn của cao nhân đạo đức lão Lạt Ma không phải là gian trá tiểu nhân, tôi cảm thấy Lão tổ khẳng định không phải tên khốn có lẽ công lực của hắn cao cường, xem thường giải thích cái gì với vãn bối hậu sinh (thế hệ sau), cũng có lẽ hắn lạnh lùng ít nói chưa bao giờ nói nhảm nhiều, vì lẽ đó khiến bác Hải lầm tưởng hắn chính là một tên khốn khiếp không hơn không kém.

Cẩn thận ngẫm lại, từ lần thứ nhất thấy Lão tổ, cho tới bây giờ, có vẻ như hắn chưa bao giờ làm qua việc gì không có tính người lại hoặc là chuyện vô cùng khác người, hắn đánh ông Nhị, đánh chú com lê, nhưng không có giết chết có lẽ điều này cũng sớm liền ở trong cân nhắc của hắn.

Lão Lạt Ma đáp xong tâm nguyện của chính mình, giờ khắc này ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, cũng coi như yên dạ yên lòng, hắn nói: A Bố, đi thôi, ta dẫn cậu tìm kiếm băng xà, ta có linh cảm, cậu nhất định là người có thể khiến băng xà nhảy múa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio