Chuyến Xe Bus Số 14

chương 227: bác hải biến hóa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi mới vừa hướng về cửa lớn bỏ chạy từ trong cửa sổ xe bỗng nhiên nhảy ra một cái bóng đen, vừa tiếp xuống đất liền hướng về tôi đuổi theo đồng thời còn la lớn: “A Bố.

A Bố, ngươi tại sao lại chạy?”“Cháu có chút việc gấp!” Đầu cũng không quay lại tôi vừa chạy trối chết vừa đáp.Ở phía sau truy đổi tôi chính là bác Hải! Tôi không biết tại sao hắn có thể xuất hiện trong chiếc xe mới này, nhưng tôi chắc chắn rằng bác Hải đến đây chính là để bắt tôi!Bác Hải đã trúng Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật của Hỏa Vân Thương, giờ này đã coi tôi như là kẻ thù rồiTôi vẫn chạy, bác Hải vẫn đuổi theo, bởi vì lúc trước bác được Lão tổ chữa cái chân què, nên tốc độ của bác Hải rất nhanh, đã dần kéo lại khoảng cách với tôi, chẳng mấy chốc là có thể bắt kịpTôi đã chạy qua ba trạm buýt, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù qua tai, bỗng nhiên bác Hải “phốc” một tiếng nhảy đè lên người của tôi, đè tôi trêи mặt đất.“A Bố, ngươi chạy cái gì à?” bác Hải đè lại tôi hỏi.Tôi thở gấp liên tục, nằm trêи đất nói: “Bác Hải, vậy tại sao bác lại bóp cổ cháu?”Bác Hải sững sờ lập tức buông lỏng tay ra nói: “Không phải, ta đuổi gấp quá, có chút cuống lên.”Lúc này bác Hải lôi tôi từ trêи mặt đất đứng lên, giúp tôi vỗ bụi đất trêи người nói: “A Bố, mấy ngày trước ta đi bệnh viện tìm ngươi… tại sao không thấy?”Tôi nói: “ n, đi ra ngoài chạy chơi mấy hôm.”Móc thuốc lá từ trong túi ra, tôi thật cung kính đưa cho bác Hải một điếu, mồi lửa cho mình xong lại mồi giúp cho bác HảiNgay khi bác Hải nghiêng đầu đón lửa mồi thuốc, tôi liền tắt lửa, đấm một cú hết sức vào mặt bác Hải.

Cú đấm này, tôi không hề suy nghĩ đến tình cảm của cả hai, còn bao nhiêu sức lực, tôi dồn hết bấy nhiêu để đấm tới.Một quyền mãnh liệt đủ để bác Hải bật ngửa về sau mấy bước, đầu bật ngửa lên trời.

Dù sao thì tôi cũng đã hấp thụ âm hồn lực lượng cơ bắp đã tăng nhiều, so về quyền cước có thể nói là xưa đâu bằng nay.Bác Hải lùi lại vài bước, thân thể lắc lư đứng không vững, cuối cùng rầm một tiếng, ngã trêи mặt đất hôn mê bất tỉnh.“Bác Hải.

Xin lỗi, chờ cháu tiêu diệt Hỏa Vân Thương sẽ lại đến tìm người.”Tôi đem bác Hải kéo đến ven đường rồi chuẩn bị rời đi.

Ở ven đường có rất nhiều dương thụ, cũng không sợ đêm hôm có xe lạc lái mà đâm nát bác Hải.Tôi mới vừa đặt bác Hải nằm cẩn thận thì cảm thấy cổ và lưng của tôi tê rần, cả người không thể nhúc nhích.“Ha ha, A Bố, ngươi chính là quá lương thiện, quá mềm lòng a.” Bác Hải từ trêи mặt đất đứng dậy, vỗ bụi đất trêи người nói: “Ta có thể bị đánh bại dễ dàng như vậy sao?”Tôi nghẹn họng trân trối, bác Hải vừa cười vừa nói:“Một người không có khuyết điểm, mới có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, quét ngang thiên hạ.

Khuyết điểm của ngươi chính là quá lương thiện, rất đáng tiếc ngươi lại chính là chết bởi khuyết điểm của mình”.Tôi không cho rằng lương thiện lại là khuyết điểm, Lão tổ đã từng dạy tôi, để cho tôi luôn giữ lòng hướng thiện, tôi tin Lão tổ dạy đúng!Lúc này bác Hải gọi điện thoại nói ra:“Uy, phái một chiếc xe đến vườn cây Đông khu một chuyến, ta tại trạm xe buýt cái kia chờ các ngươi.”Nói xong bác Hải đứng dậy, nâng lên thân thể của tôi, sải bước hướng về vườn cây kia đi đến.Tôi thầm nghĩ này triệt để xong đời, tôi mới vừa biết làm sao phá giải ngũ đế thân thể của Hỏa Vân Thương, còn chưa kịp bố trí công tâm năm nước, thì lại bị bắt một lần nữa, lần này sợ là xong đời.Tình cảnh hiện giờ khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên bác Hải cứu tôi, cũng là vác tôi trêи vai, nhưng lần đó là ở trạm Tiều Hóa, là lúc bác Hải vác tôi lên, chỉ vài giây sau có một chiếc Lamborghini bị tai nạn, đâm thẳng vào chỗ tôi vừa đứng đó..Còn lần này, bác Hải lần thứ hai vác tôi đi chẳng phải vì chuyện gì khác, mà là để giết tôi.Trong bốn người đã từng đồng sinh cộng tử, hiện tại còn lại chú trung niên vẫn không có chuyện gì, bất quá tôi là không dám để chú cùng Nhị gia trở về, bản lĩnh của Hỏa Vân Thương đến tột cùng lớn đến đâu, tôi tạm thời còn chưa do ra được, nhưng chỉ từ việc hắn có thể thao túng người khác mà nói, tuyệt đối không phải hạng người bình thường.Bác Hải đem tôi đặt ở trạm xe buýt trước vườn cây, nhổ một cái ngân châm trêи người tôi xuống rồi nhét vào miệng tôi một điếu thuốc, cười nói: “Hút đi.”Lại giúp tôi mồi lửa, tôi bây giờ chỉ có thể hoạt động một cái tay, hơn nữa còn là tay trái, thân thể vẫn không cách nào nhúc nhích.

Tôi biết bác Hải là một cao thủ phi châm, bản lĩnh khống chế huyệt đạo người khác tuyệt đối chỉ có trêи Chú quỷTôi bây giờ chỉ có thể nói chuyện và cử động cánh tay trái, có thể nói là hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.“Bác Hải, ngươi tại sao phải làm như vậy?” Tôi hút một hơi thuốc, thở ra một hơi khói hỏi.Bác Hải cũng hút một hơi thuốc, nói: “Không biết.”“Không biết bác còn bắt tôi?” Tôi hỏi.Bác Hải cau mày, như là cố gắng nghĩ lại chuyện gì, hắn nói:“Ta không biết tại sao ta phải làm như thế, nhưng ta chính là muốn bắt ngươi, chỉ đơn giản như vậy.”Khả năng đây chính là triệu chứng bị Hoa Mai Chuyển Tâm Thuật điều khiển, nếu như lấy phương thức này đến đối so sánh người đang bị điều khiển là Cát Ngọc, Tô Trinh, bác Hải, thì hẳn là Cát Ngọc bị khống chế mạnh nhất, bởi vì nàng trêи căn bản không cùng tôi nói chuyện.

Kế đến là Tô Trinh, cuối cùng là bác Hải.Một chiêu Mai Hoa Chuyển Tâm Thuật này thực sự thật đáng sợ.Chẳng bao lâu tôi hút xong điếu thuốc, bỗng nhiên một chếc Audi màu đen từ hướng trạm tổng đi đến, từ từ dừng lại trước mặt chúng tôi.Bác Hải rõ ràng sửng sốt, bởi vì nếu xe từ nội thành tới là từ phía Tây đi đến, dù sao chúng tôi là đang ở Đông khu.

Nhưng chiếc Audi màu đen này, lại đi từ phía đông ra.Tuy rằng không rõ, nhưng khi Audi dừng ở trước mặt chúng tôi, bác Hải vẫn là vác tôi ra phía sau, kéo mở cửa xe, đem tôi trực tiếp ném vào, đúng lúc này, bác Hải còn chưa kịp lên xe, xe đã rồ máy trực tiếp phóng đi.Bác Hải la: “Ài, ta còn chưa lên xe đây!”Audi căn bản không dừng lại, vẫn một mực lao về phí trước, bác Hải cuống lên, vôi vàng chạy đuổi theo.

Nhưng chân người sao có thể đuổi được xe con, lại còn là Audi.Chỉ mười mấy giây, tốc độ xe càng thêm nhanh, trực tiếp đem bác Hải bỏ không thấy bóng dáng.Cửa xe vẫn còn không đóng lại, trong tiếng gió rít gào tôi quát hỏi: “Ngươi là ai?”Bởi bóng đêm, người lái xe cũng không mở đèn trong xe, tôi lại nằm sấp ở trêи ghế sau, thân thể không thể động đậy dĩ nhiên là vô pháp biết được ai đã cứu tôi .“Lão đệ, là ta ah!” Trần Vĩ quay đầu lại nói rằng.“Trần ca? Nhanh, đem ngân châm sau lưng tôi nhổ xuống”.

Vừa nghe là Trần Vĩ, tôi vội vàng nói.Trần Vĩ giúp tôi nhổ ngân châm sau lưng âm thầm líu lưỡi nói: “Ai ya, lão này bản lĩnh cũng thật là lợi hại a, cắm ở trêи lưng ngươi mười bảy cái ngân châm!”Giờ này tôi đã có thể nhúc nhích rồi, ngồi tại ghế sau trêи ghế, lắc lư cái cổ nói: “Không, tổng cộng là mười tám cái.”Đóng cửa xe lại, tôi ngồi xuống vị trí ghế phụ, xe tiếp tục chạy, tôi hỏi Trần Vĩ: “Làm sao biết tôi bị bắt?”Trần Vĩ nói: “Khi chiếc xe buýt mới kia vào trạm, nhìn ngươi sợ muốn chết, quay đầu bỏ chạy, ta cảm thấy sự tình khẳng định có chút kỳ lạ, vì lẽ đó sắp xếp xong chiếc xe kia, ta liền lái xe riêng của mình chạy theo.”Tôi nói: “Ngươi trước đây lái là Toyota chứ? Này Audi ở đâu ra?”“Khà khà, ta sớm đã có Audi rồi, một mực để trong nhà xe, không nỡ lòng mang ra chạy.” Lúc nói chuyện, Trần Vĩ đối với tôi nháy mắt.Ý của hắn, tôi hiểu, chiếc này Audi , ngàn, hắn một người quản lý mà thôi, dựa vào tiền lương để mua, ít nhất phải mấy chục năm, vì thế đây là hắn lợi dụng chức vụ quản lí, ăn tiền cắt xén các loại, sau đó mua Audi.Hắn bình thường không mang ra chạy, cũng là biết giữ mình.“Trần ca, cám ơn ngươi.” Con người của tôi, bình thường không nói ra được cảm hai chữ này.Trần Vĩ khoát tay chặn lại, nói: “Này, nói gì ơn nghĩa , lão ca ta biết ngươi gần đây khả năng gặp không ít chuyện, những khác ta không giúp được ngươi, cho ngươi ít tiền, cho ngươi chạy trốn vẫn là không có vấn đề, dù sao ngươi đã từng đã cứu ta à, cho dù là người không có lương tâm, cũng không thể quên ân cứu mạng.”Tôi gật gật đầu, không nói cái gì nữa, Trần Vĩ đưa cho tôi một thẻ ngân hàng, nói:“Trong này cũng không nhiều, còn có bảy, tám vạn khối, vốn là để cho tiểu muội muội của ta, mẹ nó, hai ngày trước nó bỏ ta theo một thằng công tử mặt trắng, may là không cho nó thẻ.”Tôi thở dài, nói: “Trần ca, chơi bời ít đi một chút, súng của mình không quản tốt, trước sau gì cũng có chuyện”Trần Vĩ cười cợt, không nói gì.Kỳ thực đây là lời nói thật, có lịch sử làm gương, từ xưa đến nay, biết bao anh hùng hào kiệt đã bị chết trêи giường nữ nhân, như Ngô Tam Quế, vì là hồng nhan giận dữ thả quân Thanh nhập quan, thay đổi tiến trình lịch sử.

Xê-da Đại Đế, vô cùng đào hoa, có vố số người tình… (đoạn này ko hiểu lắm) mảnh lá không dính vào người dù là đánh khắp thiên hạ“Đúng rồi Trần ca, đột nhiên thêm chuyến buýt đêm này, bên trêи có nói là nguyên nhân gì không?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio