Chuyến Xe Bus Số 14

chương 85: mùi thịt người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻn vẹn là trong nháy mắt như thế, hình ảnh lập tức biến mất, tôi lắc lắc đầu, có chút lơ ngơ. Cảnh tượng mới vừa rồi không thấy rõ, cũng có thể nói căn bản không có thời gian để nhìn rõ ràng.

Cơ bản nhìn thấy. Năm người chúng tôi gồm tôi, chú com lê, Cát Ngọc, ông cụ què chân, Nghịch Thiên Thần dàn hàng đi phía trước, nhưng phía sau cách đó không xa, thì luôn có một bóng màu đen đi theo.

Trong lòng tôi kinh hãi, nhớ tới ở trên núi Long Hổ, gặp phải vết chân người cõng quỷ, và kẻ muốn giết tôi kia, nhưng ác quỷ cuối cùng lại tán gẫu với tôi , chẳng lẽ. Lần này hắn còn muốn theo dõi tôi ? Còn muốn rình giết tôi ?

Thời gian khẩn cấp, tôi liên hệ vài người, liền do Nghịch Thiên Thần dẫn đường, ban ngày, hắn đeo một chiếc mặt nạ có vẻ rất là quỷ dị, lúc tôi đang lo âu hắn nên làm sao , thằng cha này đến rồi.

Phía dưới mắt hắn, bịt một cái khăn quàng cổ Punk mốt, trên mũi đeo một bộ kính đen cỡ lớn vô cùng ngầu, trên đỉnh đầu còn đeo một chiếc mũ cao bồi, không nói cái khác, cách ăn mặc này rất mốt.

Xế chiều hôm đó, chúng tôi liền thẳng đến nơi cần đến, mục tiêu lần này rất mơ hồ, chỉ biết tỉnh và khu vực thành thị đại khái. Địa điểm cụ thể tôi liền không rõ.

Hiện tại mấy người chúng tôi , toàn bộ tụ hợp cùng một chỗ, tôi cảm thấy trong thời gian ngắn, vẫn sẽ không bị giết chết.

Ở lúc gần đi, tôi cẩn thận lưu ý, cầm tiền đồng nhìn về phía ông cụ già què chân , cũng chính là trên xương sườn bác Hỉ liếc mắt nhìn, cũng không có phát hiện chữ gì.

Mà thi thể của bản thân bác Hải, khả năng đã sớm kéo đến lò hỏa táng, trên xương sườn của bác ấy khắc chữ, bí mật này phỏng chừng cũng liền vĩnh viễn vùi lấp.

Ở trên cao tốc, tôi cùng chú com lê ngồi với nhau, hai chúng tôi nhỏ giọng thảo luận sự tình trong nhà cổ Dân quốc.

Thảo luận hồi lâu. Cũng vẫn cứ là đầu óc mơ hồ, tôi phát hiện hết thảy bí ẩn, cuối cùng toàn bộ chỉ về nguyền rủa, đèn lồng kẹp tay.

Xem ra, một chuyến trấn Thanh Linh này là nhất định phải rồi.

Đến khu vực thành thị nơi đó, chúng tôi đổi thành xe buýt, một đường trèo non lội suối, rốt cục ở buổi tối chạy tới nơi mà Nghịch Thiên Thần nói tới, trong quá trình gấp rút lên đường không có ý nghĩa gì, liền tạm thời không nhắc tới.

Lúc chập tối, đứng dưới chân núi ngước nhìn, một mảnh vùng núi này, đẹp hơn nhiều so với núi Long Hổ. Núi xanh trải dài, nước xanh biếc uốn lượn, trong đó các loài chim bay lượn, như một bộ tiên cảnh.

Chỉ có điều trong núi nhìn hình như không có người ở, tôi hỏi Nghịch Thiên Thần : Anh xác định trấn Thanh Linh trước kia ở đây?

Nghịch Thiên Thần nói : Xác định! Mấy ngày trước tôi từng mọi cách điều tra,cảm thấy nên chính là chỗ này, để cho an toàn, tôi cố ý đến một chuyến, trấn Thanh Linh thì ở đối diện ngọn núi này, ở trong một chỗ khe núi, sạn đạo mà trước đây chúng tôi đi lưu lại liền có thể vào.

Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng là lạ ở chỗ nào cũng không nói ra được.

Đều nói đường núi khó đi, lời này không sai, chúng tôi tìm tới sạn đạo cũ, là xây dựng kề bên vách núi, lâu năm không tu sửa, mục nát nghiêm trọng, một mình đi một hai người có lẽ vẫn được, nhưng nhiều người như chúng tôi này , thêm vào đeo trang bị, cùng với một ông cụ già què chân , này nếu như đi lên, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn gì đó.

Nhưng mắt thấy sắc trời muốn đen lại, vì tiết kiệm thời gian, vậy thì vội vàng tìm kiếm đường núi khác.

May mà trong ngọn núi này ở mấy trăm năm trước thật sự có dân cư ở, cũng mở đường núi, không dễ đi lắm so với sạn đạo, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể đi.

Đi ở trên đường núi, Cát Ngọc nghẹn hồi lâu, nhỏ giọng hỏi tôi : A Bố, ông cụ già què chân này là ai? Anh mang theo ông ta tới làm gì?

Tôi nhỏ giọng nói : Tạm thời không tiện nói cho em, có điều bác ấy là một cao nhân(người có tài), mang bác ấy tuyệt đối có lợi.

Cát Ngọc ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, chúng tôi đi đến nửa đường, sắc trời liền tối lại. Nghịch Thiên Thần và chú com lê đi tuốt đằng trước đánh bật đèn pin.

Tôi cùng Cát Ngọc đi ở phía sau, cũng bật đèn pin, lúc chúng tôi sắp vượt qua ngọn núi này, trong lòng tôi hoảng sợ, đứng tại chỗ sửng sốt.

Cát Ngọc hỏi tôi : A Bố, anh làm sao vậy?

Tôi dùng sức vỗ đầu óc của chính mình, nói : Cảnh tượng xung quanh đây, tôi giống như ở nơi nào từng thấy!

Lời này gợi ra sự chú ý của Nghịch Thiên Thần ở tuốt đằng trước, hắn xoay người lại, nói : Cậu trước đây đã tới nơi này?

"Không có! Tôi tuyệt đối là lần đầu tiên tới nơi này, nhưng cảnh tượng xung quanh đây, tôi chính là cảm thấy quen thuộc!" Trong nháy mắt tôi vừa dứt lời, trong đầu như thể "thể hồ quán đỉnh"(đột nhiên hiểu ra, lĩnh ngộ)!

Tôi bỗng nhiên xoay người, trong nháy mắt bật đèn pin, gầm lên một câu :Chính là chỗ này!

Tia sáng từ đèn pin, xoẹt một cái chiếu ra, một chùm tia sáng trắng chiếu rọi rõ ràng đường núi phía sau chúng tôi , nhưng trên đường núi này lại yên lặng không có gì lạ, không có bất kỳ vật gì.

Mấy người còn lại không rõ vì sao nhìn tôi , Cát Ngọc nhỏ giọng hỏi :A Bố, anh làm sao vậy?

Tôi nhìn chằm chằm xung quanh đường núi, chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh. Vị trí đoán trước trong mắt quỷ chính là nơi này, khẳng định không sai được, tuy rằng hình ảnh lúc đó chợt lóe mà qua, nhưng nơi này nằm ở trên đỉnh ngọn núi, cảnh vật chung quanh, cùng với hiệu quả thị giác ở giữa sườn núi là không giống nhau, vì lẽ đó tôi nhận ra được.

Chỉ có điều trong nháy mắt tôi xoay người, lại không thấy cái bóng tiên đoán trong mắt quỷ.

Tôi nói : Có thể là tôi đa nghi rồi, không có chuyện gì, mọi người tiếp tục đi thôi.

Ở trên đường, tôi nhỏ giọng dặn dò Cát Ngọc : Một khi phía sau truyền đến tiếng động, lập tức xoay người lại!

Tôi tin tưởng Cát Ngọc, Cát Ngọc cũng đồng dạng tin tưởng tôi , cô ấy im lặng gật đầu.

Có điều nửa đoạn đường phía sau, liền khá dễ đi , xuống núi so với lên núi tới nói, không phải tốn sức như vậy , ở buổi tối hơn mười giờ, chúng tôi rốt cục chạy tới nơi khởi nguồn đèn lồng kẹp tay trong truyền thuyết .

Trấn Thanh Linh.

Quy mô trấn nhỏ nhỏ này, quả nhiên chỉ có thể so với một thôn trang nhỏ hiện đại , cỏ dại ở cửa trấn Thanh Linh , sâu ngang eo , cũng không biết bên trong có chuột bọ côn trùng rắn rết hay không.

Chui cỏ dại tiến vào trấn cổ, một luồng gió lạnh thê thảm thổi vào mặt, tôi nắm thật chặt áo khoác, giơ đèn pin chiếu về bốn phía trấn nhỏ.

Kiến trúc trấn nhỏ này, quả nhiên đều là phong cách đặc biệt của trấn nhỏ Giang Nam , ngói xanh tường trắng, cửa sổ bằng ằng, chỉ có điều thời gian có chút xa xưa, có vẻ rất là tan hoang.

"Kêu to cẩn thận một chút, bên trong trấn Thanh Linh này , tựa hồ có thứ gì đó không sạch sẽ." Ông cụ què chân nhỏ giọng nói một câu.

Một nhóm năm người chúng tôi , liền đứng ở trên đại lộ của trấn nhỏ , con đường đá xanh dưới chân , trong khe hở của những phiến đá kia cũng mọc ra rất nhiều cỏ dại, có điều chỉ cao một bàn tay.

Trước mái hiên hai bên đại lộ , hầu như nhà nhà đều treo đèn lồng, phần lớn khung xương của những đèn lồng kia đều là dùng gỗ quấn thành , khá là rắn chắc, nhưng bên ngoài dán giấy trắng, hoặc là vải đỏ, đã sớm mục nát không thấy hình dạng ban đầu.

"Đại ca, anh biết chiếc giếng cổ kia ở đâu không?"

Nghịch Thiên Thần nói : Không rõ ràng lắm, lần trước tôi là tự mình đến, không dám một mình tiến vào trấn cổ này, bây giờ đã hơn mười giờ, vẫn là tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút rồi lại nói sau đi.

Buổi tối, đặc biệt là nửa đêm giờ tý (từ giờ đêm đến giờ sáng), là thời gian dễ gặp phải thứ bẩn thỉu nhất , tôi cũng cảm thấy nên nghỉ ngơi thật tốt .

Mấy người chúng tôi tìm tới một phòng ốc vẫn tính rắn chắc , một chân đạp cửa gỗ mục nát ra, vậy thì quét tước một trận, bắt đầu cắm trại.

Đói bụng một buổi trưa, chúng tôi cũng bắt đầu chuẩn bị bát ăn cơm.

Liền ở lúc dùng nồi áp suất loại nhỏ nấu cơm, đột nhiên, một luồng mùi thịt nồng đậm bay vào bên trong lỗ mũi tôi , tôi dùng sức hít mũi một cái, nói :Thật là thơm a, đây là ai mang thịt?

Mọi người đều là sững sờ, ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi, không ai nói chuyện.

Tôi cười nói :Ai nha, đừng giấu nữa, tôi lại không hỏi các ngươi muốn, chính là hỏi một chút ai mang thịt.

Mọi người vẫn là lẫn nhau nhìn nồi áp suất loại nhỏ của đối phương , nhìn một lúc lâu, vẫn là không ai lên tiếng.

Tôi nói : Cát Ngọc, em mang thịt sao?

Cát Ngọc nói : Đem theo , có điều là thịt bò khô, không cần nấu.

" Bác Hỉ , có phải là bác đang luộc thịt a?" Tôi cười hỏi bác Hỉ , dù sao tôi biết bác ấy thích uống rượu, thích ăn thịt.

Bác ấy chỉ nồi áp suất của mình nói :Không có a, tôi luộc bánh bao không nhân.

Tôi lại hỏi chú com lê : Chú đâu? Luộc cái gì a?

Chú com lê nói : Một nồi nước sôi mà thôi, còn chưa kịp luộc đồ vật.

Còn Nghịch Thiên Thần, hắn căn bản là không đem thức ăn, bởi vì hắn là cái người rơm, căn bản không cần ăn đồ ăn.

Ngay sau khi tôi hỏi một vòng , mọi người đều không cười nổi. Trong phòng, trong nháy mắt tiến vào một bầu không khí yên ắng nặng nề .

Mọi người không động đậy lẫn nhau nhìn chằm chằm đối phương, tuy rằng trong miệng không nói lời nào, nhưng trong mắt lại đều tràn đầy vẻ hoảng sợ, luồng mùi thịt kia, vẫn cứ không ngừng bay vào trong lỗ mũi chúng tôi , tôi xác định mọi người đều ngửi thấy được.

Chậm rãi, thân thể của tôi bắt đầu run rẩy, trên sống lưng trào ra từng trận ớn lạnh, đã không phải chúng tôi đang luộc thịt, vậy mùi thịt này, là từ nơi nào bay tới?

Đột nhiên, Nghịch Thiên Thần một phát vứt mũ cao bồi trên đỉnh đầu , nói :Không đúng, này hình như là mùi thịt người!

Sạn đạo

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio