Tiếp theo mấy ngày, quả thật là dày vò chết ta. Thân là đại nam nhân, mỗi ngày phải làm cơm thì cũng không nói đi, còn phải chăm sóc vợ, người yêu, con trai và một đứa bé sơ sinh, đem ta mệt đến muốn nổ tung.
Uyển Uyển muốn ăn cái này, Tiết Đồng muốn ăn cái kia, hai người họ tự mình đi mua đồ ăn, sau đó mỗi người xách một đống đồ ăn ném cho ta rồi điểm danh muốn ăn cái này cái kia. Tivi là của Uyển Uyển, máy tính là của Tô Nam, đứa nhỏ và phòng bếp là của ta.
Ta đeo tạp dề đứng ở cửa bếp hét to với bọn họ: "Anh một đại nam nhân tại sao phải mệt sống mệt chết như vậy, mà hai người lại không ai giúp anh!"
Uyển Uyển làm ổ trên sofa vừa ăn snack vừa xem tivi nói: "Em không biết."
Tiết Đồng ôm tiểu gia hỏa nói: "Em đang giúp anh mà."
Tô Nam nói: "Bạn học Q con, con vào chơi máy tính đây. Ba, buổi trưa ăn sườn non kho tàu được không?"
AAAA!!! Ta cảm thấy mình gần đây quả thật là so với rau cải còn thảm hơn.
Nhưng...nam tử hán đại trượng phu, phàm là chuyện cầm lên được bỏ xuống được, nếu như không có áp lực, lại làm sao có động lực chứ? Ta trong tình trạng vô lực phản kháng, chỉ có thể khiến mình nghĩ như vậy. có điều hậu quả như vậy là ta mỗi ngày mệt như con chó, chỉ cần có chút thời gian là liền muốn nhắm mắt mơ màng.
Tiết Đồng đáng sợ, đợi ta có thời gian rãnh ta không đem cậu ấy làm đến khóc cha gọi mẹ thì ta không phải họ Tô! Ta trong lòng hung ác phát lời thề, ngay cả ban đên nằm mơ cũng mơ thấy Tiết Đồng bị ta làm đến khóc mà nói: "Đừng, em không muốn, van xin anh bỏ qua cho em đi..." nhưng thực tế mỗi đêm ta đều mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn động, đừng nói là chym.
Cũng may, mùng tám tết Uyển Uyển hẹn đồng nghiệp trong công ty, đem Tô Nam cùng đi Hải Nam chơi.
Vốn ban đầu nói là chúng ta một nhà ba người đi, nhưng từ sau khi có thêm đứa bé này...aiz...
Tiết Đồng lái xe đem hai người đưa đi, ta mới thở ra được một hơi, đơn độc chăm sóc một đứa bé sơ sinh ngược lại là chuyện đơn giản.
Uyển Uyển và Tô Nam đều đi, Tiết Đồng cũng đi làm, sau khi bọn họ đi thì cho em bé ăn nó rồi chơi một lúc, một buổi trưa liền qua đi. Buổi trưa cùng em bé ngủ một giấc, thẳng đến chiều ba bốn giờ. Không có người ồn áo, quả thật là yên tĩnh, đợi lúc ta thức dậy thoải mái nằm trên giường không muốn động.
Có điều so với lúc trước náo nhiệt, bây giờ trong phòng vắng lạnh ta có chút không chịu được, vào thư phòng mở máy tính lên mạng.
Mở trang web văn học mà ta up truyện ra xem xem, bởi vì ta đã hơn mười mấy ngày không up truyện, bình luân bên dưới đều nói
Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ vô cùng hăng máu mà đi mắng người hoặc là lập tức bắt đầu gõ chữ up truyện, nhưng bây giờ ta lại không có tâm tư đó. Thái giám thì thái giám đi, lớn không được thì ta chặt đứt, dù sao đầu năm nay viết tiểu thuyết cũng không biết có bao nhiêu người đều làm qua loại chuyện này. Giống như một người viết khoa học viễn tưởng, một câu chuyện viết tập, mọi người đều cảm thấy phía sau có thể viết thêm mười tập, tám tập thì ở tập lại đột nhiên nói kết thúc. Hoặc là người nào đó viết tùy thân điền văn, viết đến một trăm bảy mươi mấy chương thì tạm ngừng thời gian, sau đó đột nhiên ở chương mười mấy lại kết thúc.
Ta bây giờ đang cân nhắc truyện này ta là chặt đuôi tốt, hay là thái giám tốt. tác giả đều cảm thấy có mấy truyện viết còn không bằng thái giám, nhưng đối với tác giả mà nói thái giám cách nói này khó nghe, suy cho cùng ta cũng là đàn ông.
Lúc tới đây, tiếng QQ đột nhiên vang lên, góc phải màn hình có một avatar nhấp nháy. Ta mở xem một chút, mới phát hiện thời gian trước vẫn là Tô Nam chơi máy tính của ta, nó cài đặt tự động đăng nhập trên máy tính, cho nên đây là bạn trên mạng của nó tìm nó đi.
Vì không để Tô Nam biết ta xem Q của nó, ta lập tức đem trạng thái đăng nhập thành ẩn.
Vốn dĩ muốn lại đi ra ngoài xem tin tức, đột nhiên ta muốn xem Tô Nam thời gian này trốn trong phòng chơi cái gì, liền xem không gian của nó. Vừa mở không gian đó ra liền nghe thấy một khúc nhạc hoạt hình phổ biến, sau đó ngôi sao bay đầy màn hình, ta nhìn mắt hoa lên.
Con ngươi nguy hiểm của ta lượn vài vòng trong không gian của nó, mấy loại cảm ngộ cuộc đời này ta xem còn choáng, một đứa con nít tuổi hiểu cái gì gọi là cảm ngộ cuộc đời sao? Cũng không biết nó từ nơi nào của GJM tải qua. Càng khiến ta cảm thấy kỳ lạ là tiền Q của nó, vậy mà lại có mấy trăm.
Sau đó ta lại xem một chút nhật ký trò chuyện của nó, ta mới biết nguyên nhân...khó trách thời gian trước ta thấy phí điện thoại nhiều như vậy, hóa ra là bị tiểu tử Tô Nam lén nạp Q. khó trách... có nhiều tài sản như vậy, hóa ra đều là đám nhóc nạp tiền vào. Tiểu tử thối, đợi nó về nhà ta phải quất chết nó.
Một người tức giận sẽ làm gì? Đương nhiên là báo thù xã hội.
Chính là bởi vì ý niệm này, mà tiểu thuyết vốn dĩ viết mấy trăm vạn chữ lại bị ta dùng hai tiếng đồng hồ, mấy ngàn chữ liền kết thúc. Bỏ đi, thời gian này không viết được, lần sau còn muốn viết thì đổi áo may ô, dù sao áo may ô không ngại nhiều.
Sau khi làm xong chuyện, ta đi xem tiểu gia hỏa kia, giúp con bé thay tả, nhưng con bé vẫn chưa dậy, ta lại ngồi trước máy tính lên mạng. trời sắp tối bụng ta hơi đói, tiểu gia hỏa đó cũng thức, ta chỉ có thể trước tiên pha sữa cho tiểu gia hỏa uống no.
Đợi lúc ta phải làm cơm thì điện thoại vang lên, Tiết Đồng gọi về nói tối nay có việc không qua.
Ta trong lòng thất lạc một chút, vốn dĩ còn nói có mấy ngày đều không có cùng cậu ấy thân mật, muốn buổi tối cùng cậu ấy thân mật một chút, cậu ấy vậy mà không qua? Aiz, cũng không muốn làm cơm nữa.
Qua một lúc, lại có điện thoại đến. gọi điện thoại là lão Khải đã gặp mặt hai lần, ta không biết anh ta là từ chỗ nào lấy được số điện thoại của ta, nhưng anh ta là bạn của Tiết Đồng. hơn nữa...ta bởi vì không có đi làm mà có chút lo âu, tuy rằng phòng khám nam khoa của anh ta và suy nghĩ của ta có chút không khớp, nhưng không có ai sẽ không đi theo tiền, chỉ cần tiền lương ổn, ta cũng không để ý anh ta đi đâu làm. Dù sao khoa này chuyển đến khoa kia cũng không phải là chuyện kỳ lạ, khiến ta từ khoa nhi chuyển đến nam khoa thật ra cũng không có gì không được.
Anh ta hẹn ta ra ngoài gặp mặt, nói muốn cùng ta nói chút chuyện liên quan đến Tiết Đồng, bọn ta hẹn ở nhà hàng, ta ôm tiểu gia hỏa kia rồi ra cửa. bất luận anh ta nói gì, có thể ở bên ngoài cọ bữa cơm cũng được.
Chui ra khỏi nhà thuê đến đó thì lão Khải đã ở đó hút thuốc rồi, anh ta thấy ta ôm đứa nhỏ liền lập tức tắt thuốc, sau đó đổi vị trí. Ta vừa ngồi xuống anh ta liền bắt đầu gọi món, không đợi ta phản ứng lại món ăn đã gọi xong.
Nhìn nhìn tiểu gia hỏa này, lúc trước ngủ nhiều rồi, bây giờ không ngủ nữa, vẫn muốn ta đùa với nó. Làm ta không cách nào ăn được.
Lão Khải nhìn đứa bé chơi trong lòng ta, anh ta một mặt kinh ngạc hỏi ta: "Vợ anh lại sinh hả?"
Ta kháo, từ sau khi cùng Tiết Đồng bên nhau, ta đã không có làm qua với Uyển Uyển, cho dù xem như cô ấy sinh cũng không phải là của ta. Ta nói: "Đây không phải con tôi."
Lúc lão Khải thở ra, ta mới bổ sung: "Đây là con của Tiết Đồng."
Sặc~~~lão Khải không uống nước cũng sặc.
"Anh nói giỡn gì vậy, Tiết Đồng cậu ấy % là thuần gay, làm sao có thể cùng phụ nữ sinh con!" anh ta nhảy lên hét với ta, khiến người trong nhà hàng đều nhìn sang bọn ta.
Nhà hàng này mùi vị món ăn cũng được, phục vụ cũng không tồi, nhưng lại khiến ta không thoải mái. Sao luôn cảm thấy có ánh mắt của người nào đó như ra-đa quét tới quét lui trên người ta, khiến ta không tự do. Lúc trước ta cũng chỉ là cảm thấy như vậy, nhưng sau khi lão Khải nói ra ta bị dọa nhảy dựng lên, nhìn ra xung quanh, lo sợ có người nghe thấy lời này sẽ có suy nghĩ kỳ quái.
Ai ngờ vừa nhìn một cái ta mới kinh ngạc, trong nhà hàng này bất luận là phục vụ hay là khách đều là nam, cả nhà hàng mấy chục người có ta là ôm tiểu bối bối trong lòng.
Nhà hàng này...lẽ nào...cũng là của trong giới?
Lúc ta còn chưa vào giới này, ta cảm thấy toàn thế giới đều bình thường, nhưng sau khi ta vào giới này ta sao lại cảm thấy toàn thế giới đều là gay chứ?
Ta và lão Khải sau khi giải thích chuyện liên quan đến tiểu gia hỏa, anh ta thở dài một hơi nói: "Aiz, mấy người bọn ta vùi đầu làm việc mấy chục năm cũng không thể làm ra cái mông gì, có lúc tôi nhìn thấy mấy đứa bé đáng yêu đều hi vọng đàn ông cũng có thể sinh con, sinh cho tôi một đứa."
Ta kháo, hóa ra anh ta cũng nghĩ qua chuyện nam nam sinh con. Nếu là đàn ông cũng sinh con, vậy còn cần phụ nữ làm gì?
Xã hội này sở dĩ có thể từ xã hội nguyên khai phát triển đến bây giờ, sinh sôi là quan trọng. chính là bởi vì nam nữ âm dương kết hợp nhịp nhàng mới sinh ra đời sau, sau đó nhân loại mới có thể luôn tồn tại. nếu như người trên toàn thế giới đều làm đồng tính thì nhân loại tuyệt chủng rồi, nhưng nếu như đồng tính cũng có thể mang thai sinh con, vậy thì...có khả năng mọi người đều cảm thất đồng tính kết hôn mói hợp lí, ngược lại kết hôn dị tính mới là có vấn đề.
Nếu như thật sự có thế giới như vậy...thật ta cùng Tiết Đồng kết hôn có vẻ như là một chuyện rất không tồi nha.
Ách, ta nghĩ quá nhiều rồi.
Lão Khải thấy ta mang tiểu gia hỏa không thuận tiện, nói giúp ta ôm. Ta liền đem Bối Bối cho anh ta thử ôm một lúc, tuy rằng động tác có chút không quen, nhưng có thể cảm thấy anh ta lúc trước cũng thường ôm con nít. Anh ta nói anh ta có một đứa cháu trai tên tiểu Phong nhỏ hơn anh ta rất nhiều tuổi, anh ta rất hay ôm lúc tiểu gia hỏa đó còn nhỏ.
Thấy Bối Bối ngoan ngoãn trong lòng lão Khải, ta yên tâm rồi, qua loa ăn chút đồ ăn, đem bao tử lấp đầy trước.
Đợi sau khi ăn xong ta lau miệng, bưng trà uống.
Lão Khải chọc Bối Bối cười haha, anh ta cảm thán nói: "Tiểu Phong lúc nhỏ cũng đáng yêu như vậy, bây giờ lớn lên liền thay đổi, tại sao thích tên gia hỏa Tiết Đồng, lẽ nào ta không tốt sao?"
Ta đối với tiểu Phong, tiểu Vũ gì đó không hứng thú tìm hiểu, có điều anh ta vừa nói gì? Đứa nhỏ tên tiểu Phong thích Tiết Đồng?
Ta đặt ly trà xuống, hỏi anh ta: "Tiểu Phong là ai?"
Lão Khải ngây ra một lúc, nói: "Hai người không phải làm chung với nhau sao? Thậm chí tiểu Phong còn nói nó suýt nữa bỏ thuốc anh, anh vậy mà nói không biết nó là ai?"
Suýt nữa bỏ thuốc ta...kháo, hình như có một tên gia hỏa giống vậy, lúc ta trực ban liền bỏ thuốc ngủ cho ta, kết quả bị ta vừa đánh vừa đá. Người đó...là tên chym non. Có điều, tên chym non tên gì đó...nghe rất ngôn tình, tên Hàn gì đó...
Ta nghĩ nửa ngày mới nhớ ra tên của tên chym non, hỏi lão Khải: "Hàn Phong là cháu ngoại anh?"
Lão Khải dùng vẻ mặt bội phục nhìn ta: "Tiểu Phong ban đầu thích Tiết Đồng, kết quả Tiết Đồng nói thích anh, nó liền chạy đến chỗ anh đi làm thực tập để quan sát anh, ai ngờ không bao lâu nó nói nó lại thích anh, muốn cùng hai người chơi P, anh vậy mà không biết tiểu Phong là ai?"
Ta cũng rất khô lời, lão Khải là ông chủ gay bar, cũng chính là nói anh ta là đồng chí, ngay cả cháu ngoại anh ta cũng là đồng chí, lẽ nào đồng tính thật sự sẽ di truyền? Vậy Tô Nam nhà ta như vậy không phải nguy hiểm sao?
Ta thành đồng chí mà ta còn có con trai, nhưng nếu như tương lai Tô Nam cũng thành đồng chí, vậy ta không phải là đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Lão Khải ôm Bối Bối đứng dậy, nói với ta: "Đi theo tôi, tôi dẫn anh đi xem chút đồ."
Ta thấy trời đã tối, sợ Bối Bối buồn ngủ, liền đón lấy Bối Bối trong lòng anh ta muốn đem về nhà, kết quả anh ta một câu cũng không nói lại đem ta kéo lại.
"Tiết Đồng bây giờ chắc là đang làm với tiểu Phong nhà ta, anh không đi xem sao?"
Cái gì...Tiết Đồng cậu ấy! khó trách cậu ta trước đó gọi điện thoại nói không về, hóa ra...
Rất quá đáng rồi, ta ở đây giúp cậu ấy trông con, ngay cả cơm cũng không ăn ngon, cậu ấy vậy mà lại ở bên ngoài cùng người khác làm?
Không được, ta nhất định phải đi bắt gian tại chỗ, Tiết Đồng là của ta!!!