Phép thử đến vào một ngày chủ nhật đẹp trời. Trước cửa vườn bách thú trung tâm thành phố, giữa các cháu thiếu niên nhi đồng hớn ha hớn hở, giữa các bậc phụ huynh tất bật kèm cặp lũ trẻ của họ chỉ chực chạy ào vào cổng… là một cô. Cô này phải gọi là “cô” vì so với các bạn nhỏ thì “già” lắm rồi. Vậy mà hôm nay cô ấy cũng muốn đi chơi vườn bách thú cơ đấy! Hóa ra là Đặng Thảo Nguyên hẹn tổng giám đốc của Thành Tín đi Sở thú. Cô không dám gọi điện, chỉ nhắn tin vào số điện thoại riêng của anh. Sau khi nhắn xong, cô cũng không tin tưởng rằng anh sẽ đồng ý gặp cô ở vườn bách thú. Nhưng không ngờ anh trả lời là được.
Nguyên giơ tay lên xem đồng hồ. Còn vài phút nữa là giờ G sẽ điểm. Anh còn chưa tới. Hay là anh đã suy nghĩ lại, không thèm đến nữa? Thực ra Thế Phong còn đến sớm hơn cả Nguyên. Nhưng lại đội mũ chùm hụp ngồi ở một quán cóc gần đó. Cô không phát hiện ra anh. Còn anh thì thoải mái “theo dõi” từ lúc cô tới, đứng ở trước cổng. Cô nhìn quanh quất một lượt, đứng yên một lát, rồi đi đi lại lại, thậm chỉ còn dậm chân tại chỗ, vặn vẹo vài động tác thể dục rất ngộ nghĩnh.
Cô giữ xe nôi giúp một bà mẹ để người ta bế em bé lên. Sau đó bà mẹ trẻ nói gì đó, trao đứa bé cho Nguyên. Hình như cô ta muốn rảnh tay để chuẩn bị sữa cho con. Nguyên cẩn thận đỡ lấy đứa trẻ nhỏ xíu, áp nó vào người, đung đưa nhè nhẹ. Sau đó cô cúi xuống nựng nó, nghịch với những ngón tay của đứa trẻ. Em bé quẫy đạp chân tay ra chiều thích thú lắm. Thảo Nguyên cười vang. Một người đàn ông xuất hiện, tay cầm vé vào cổng, dường như là cha của đứa nhỏ. Anh ta tiến lại chỗ Thảo Nguyên, nhận lại đứa con. Sao lại có người đàn ông vô duyên thế nhỉ! Lẽ ra phải là mẹ đứa bé tới mà ẵm lại chứ!
Một bác già ngồi cạnh anh, chỉ vào cảnh trước mặt nhận xét:
- Bé tí thế kia đưa đi chơi thì biết cái gì mà dẫn đi?
Biết chứ sao không biết. Thế Phong nghĩ vậy, nhưng do cảm thấy có chút bực mình trong người, anh đáp lại:
- Đúng vậy. Phụ huynh này không biết nuôi con!
Đúng giờ hẹn, Thảo Nguyên thấy ai đó dùng ngón tay đập đập nhẹ lên vai cô. Anh tới rồi! Thật là trùng hợp. Sáng nay, cả hai người cùng mặc áo phông trắng, quần jean xanh biển. Trông Phong không còn một chút gì hình ảnh của vị tổng giám đốc đạo mạo nữa, mà giống hệt một thanh niên trẻ tràn đầy sức sống. Vé do Thảo Nguyên đã mua sẵn rồi, nên họ nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc vào chơi trong thảo cầm viên.
Chơi trong Thảo Cầm Viên thì có gì thú vị? Xin thưa là rất thú vị, nhưng tất nhiên là chỉ với bọn con nít thôi ạ. Còn với hai anh chị to đùng như thế này thì mấy con hổ, báo, gấu, voi, hà mã trông cũng chẳng đẹp hơn so với heo, bò, chó, mèo là bao. Nhưng hóa ra, trong số đám thú quý hiếm ấy, cũng có những con rất kích thích. Ví dụ như là rắn này. Thảo Nguyên cực kỳ sợ rắn. Cô tránh xa khu vực nuôi rắn. Nhưng tránh trời không khỏi nắng, có một lồng trăn nằm cạnh chỗ nuôi nhím. Cô đang ngó nghiêng nhìn cái lồng không, chợt ngước lên thấy một con trăn to màu trắng ởn, lưng chi chít hoa văn vàng đang vắt vẻo trên cao, đầu nó đưa về phía cô, mắt nó tròn tròn đen đen nhìn thẳng vào cô như nhìn con mồi khiến cho Nguyên muốn té xỉu. Cô vội vàng nép sát sau lưng Phong.
- Cái gì kìa! – Anh chỉ. Cô tò mò ló đầu ra. Trên nền đất là một khối màu đen giống sành sứ hình tròn.
Nhưng đột nhiên khối hoa văn chuyển động. Một cái đầu rắn trơn nhọn thò ra. Nguyên hoảng hồn hét “Á!” một cái, càng thu mình nép vào sau lưng Phong, tiện tay phát cho anh một cái đau điếng vì cái tội trêu ngươi. Phong tỏ ra khó hiểu:
- Rắn đẹp mà!
- Đẹp thì xin mời anh ngắm, em đi ra chỗ khác đây!
- Ấy, chờ anh với!.
Tránh xa khỏi mấy cái chuồng nhím kèm thêm trăn, hai người lang thang tới tiếp một khúc đường có mấy con chim gì ngồ ngộ. Bọn chúng cao đến thắt lưng người lớn, đi bộ giống đà điểu, chân dài ngẳng, khẳng khiu trong khi cái mỏ vàng thì lại to quá độ, cắm giống như hai quả chuối bự chắp vào nhau trên cái mặt bé choắt. Ở khu vực này, người ta thả rông cho chúng đi lại tự do. Dễ đến cả hàng chục con tràn ra lối đi, đậu trên các cành cây thấp, có con lội dưới suối, có con đứng ngênh ngang giữa đường ngắm người qua lại. Mắt chúng trông tinh ranh, cứ liếc tới liếc lui. Nguyên rất thích trong khi anh chàng đi cạnh cô lại khép nép, tránh xa bọn chim chừng nào tốt chừng đó. Nhận thấy thái độ của người đồng hành, Nguyên cố tình đi vào khu vực bốn xung quanh đều bị bao vây bởi lũ chim. Bọn này rất dạn người, xùy không đi, dọa không sợ, cứ ngênh mỏ lên như sắp tấn công người ta khiến Nguyên cảm thấy hơi chột dạ. Cuối cùng lịch sử vẫn lặp lại. Nguyên vẫn bám đuôi sát sau lưng Phong, hai người dắt díu nhau đi ra khỏi “vùng chiến sự”.
Thoát khỏi mấy nơi nguy hiểm, họ yên ổn chọn một ghế đá dưới gốc cây, ngồi thở hổn hển.
- Ăn kem không? – Phong dụ dỗ, thấy mắt Nguyên sáng lên như hai bóng đèn, bèn nói – Vậy ngồi đó, để anh đi mua.
Thế Phong mang về một cây kem vani ốc quế giòn tan. Anh chỉ mua một cây, rồi ngồi nhìn cô ăn. Mặc dù đã cố gắng giữ gìn hình ảnh lịch sự của mình, nhưng trước giờ Thảo Nguyên ăn kem rất xấu, kem nhỏ giọt tùm lum. Cô chưa kịp tìm khăn giấy thì Thế Phong đã chìa một chiếc khăn tay ra cho cô lau. Ăn xong, anh lại đưa cho cô chai nước suối. Ở đây, anh không còn là ông chủ của cô nữa, mà giống như một chàng trai đang tận tình chăm sóc để lấy lòng bạn gái. Trời mỗi lúc trở nên nóng hơn. Lưng áo Phong dấp dính một chút mồ hôi. Mùi mồ hôi mới, cộng với một mùi thơm nhạt rất riêng của anh, tạo thành một hương vị đầy nam tính, mạnh mẽ bủa vây lấy Thảo Nguyên, khiến cô dường như say mê.
- Anh mệt chưa?
- Chơi thế này, có gì là mệt! – Anh trả lời tự nhiên. – Anh đã nghiên cứu sơ đồ, còn nhiều trò hay lắm. Tới đây, phải chơi cho bằng hết!
- Trò gì vậy anh?
- Ngôi nhà ma này, rồi đu quay siêu tốc, khu vườn kinh dị, vượt thác xuống gềnh. Nghe thật hấp dẫn.
Thảo Nguyên tưởng thật sởn cà gai ốc. Anh không cần phải quá nhiệt tình như thế chứ! Xem khỉ xem hươu nai thôi, là cũng vui lắm rồi! Thật đấy! Cô thấy chỉ cần như vậy, là cũng đủ vui lắm rồi!