Vì Giang phải tiếp một số giáo sư và thầy giáo đến trao đổi công việc, còn nhóm bạn thì do đã tới từ lâu rồi nên họ tụ tập một chỗ để trò chuyện, thành ra chỉ còn mình Nguyên nhẩn nha đi vòng quanh phòng trưng bày. Cô vốn không thích được chụp ảnh, nên lại càng chẳng ham gì ngồi cả tiếng đồng đồ để làm người mẫu cho người khác vẽ. Thành ra trước giờ Giang chưa hề vẽ chân dung của Nguyên bao giờ. Vậy mà không ngờ suốt thời gian qua, anh đã cặm cụi cho ra đời một số lượng tranh đủ để trưng bày! Nguyên đưa tay vuốt một khung tranh, trong lòng gợn lên cảm giác chua xót không thể gọi tên.
Tối hôm ấy, cô đã khóc rất lâu trong vòng tay anh. Kỳ lạ ghê! Lúc chia tay oanh liệt không khiến cô nhỏ một giọt nước mắt. Vậy mà sau khi biết rõ sự thật, lại khóc không kiềm chế được, cho đến khi cả người mệt lả, chỉ còn biết im lặng thổn thức để mặc anh ôm vào lòng. Vòng tay của anh vẫn dịu dàng, vững chãi như thế. Nhưng mọi thứ dường như đã rất khác. Thời gian trôi qua, con người có bao giờ làm lại quá khứ được đâu? Huống hồ là bây giờ, cô đã nhận lời làm bạn gái của người ta. Cô bất giác nhớ đến Thế Phong. Anh đi Mỹ công tác một tuần nay, chắc cũng sắp về rồi.
Thầy trưởng khoa Mỹ Thuật nhiệt tình mời cả nhóm đi ăn cơm. Nhà hàng ở gần trường, đi bộ một chút là tới. Gọi là nhà hàng nhưng bài trí lại giản dị, khách khứa chủ yếu là thầy cô và sinh viên Học viện. Họ tới đây một phần vì gần, còn phần lớn là vì quán có món đặc sản rượu nếp đựng trong vò và khi uống thì hâm lên âm ấm cho dễ uống. Chính Nguyên một thời cũng bị mê hoặc bởi thứ rượu nhà hàng tự ủ ngọt lịm, dễ uống và dễ say này.
Ngồi chưa nóng chỗ, hai vò rượu to bự chảng đã được phục vụ mang ra. Cả ông thầy to béo Nguyên đụng phải ở hành lang cũng có mặt. Có thầy tóc dài như ca sĩ nhạc Rock, buộc một túm quăn queo sau gáy. Thầy trưởng khoa vẫn còn nhớ Nguyên, vừa nâng chén rượu vừa hỏi:
- Thế chúng mày đã cưới chưa?
Giọng thân tình như hỏi bậc con cháu. Hai nhân vật được hỏi chưa ai trả lời, đám bậu xậu ăn theo đã nhao nhao:
- Sắp rồi thầy ơi.
- Ừ! – Thầy vuốt chòm râu lơ thơ. Sau đó chủ đề chuyển qua buổi triển lãm và các hoạt động của khoa. Nguyên căng thẳng nắm chặt chén sứ đựng rượu để trên bàn. Đúng lúc đó, điện thoại di động của cô reo. Kiểm tra máy, là Phong gọi tới. Anh đã đi công tác về rồi sao? Cô ngần ngừ một lát, rồi kéo lùi ghế, bước ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo?
- Nguyên à? Anh đang chuẩn bị đến chỗ em.
Anh thông báo bất ngờ. Nguyên ngớ ra, vội vàng can ngăn:
- Anh đừng đi. Em đang ở ngoài rồi.
- Em ở đâu?
- Ở khu vực gần trường học viện Mỹ Thuật.
- Vậy à? Anh cũng đang ở gần đấy! Để anh qua đón em.
Chẳng hiểu sao khi nghe thấy câu đó, cô lo lắng đến tái mặt. Cứ như là… Cứ như là cô đang làm một điều gì dấm dúi sau lưng anh, giờ thì bị anh bắt quả tang. Nguyên cảm thấy cực kỳ khó xử. Giao tiếp với khách hàng sắc sảo chừng nào, thì giờ cô lại ấp úng như ăn cá mắc xương chừng ấy, lập bập một lúc mới giải thích được là cô đang có hẹn với nhóm bạn, không gặp anh được. Tưởng anh nghe vậy thì thôi, ai ngờ anh nói:
- Nhân cơ hội này, anh cũng muốn làm quen với nhóm bạn thân của em.
Nguyên á khẩu ngay lập tức. Sếp tổng ơi! Anh – đang – không – giỡn – em – đấy – chứ? Nguyên bị vây trong ma trận anh bày ra, từ chối cũng không xong, mà nhận lời thì dứt khoát lại càng không được.
- Sao vậy? – Anh thấy cô im lặng hơi lâu. – Sợ anh làm em mất mặt?
- Không! Không! Không! – Nguyên tuôn ra một tràng ba từ “Không” liên tiếp. – Chỉ là em… vẫn chưa sẵn sàng để… giới thiệu anh với mọi người!
Nghe điệu bộ cuống quýt của Nguyên, Phong tự hỏi liệu anh có đang dọa cho cô gái nhỏ này hay không? Thực ra sau một tuần đằng đẵng buồn chán vô vị, anh chỉ muốn gặp cô mà thôi. Cuối cùng, anh cũng nhượng bộ:
- Vậy khi nào em hẹn xong với bạn thì gọi cho anh.
Sau đó tắt điện thoại, quay người nói với tài xế riêng của gia đình:
- Cho xe về nhà đi chú.
Người lái xe gật đầu, không hỏi gì thêm. Qua trạm kiểm soát, ông ta dừng xe trả tiền phí parking, rồi tăng ga, lái xe ra khỏi địa phận sân bay.
Khi Nguyên trở lại bàn nhậu, không khí sôi nổi đang dâng trào dưới tác dụng của những chén rượu nếp hạng nặng. Ông thầy béo lùn đố một câu đố mẹo gì đó hài hước khiến mọi người nhao nhao trả lời. Cả bàn uống hết thêm một vò nữa, tiệc mới chịu tàn. Giang giành tính tiền, nhưng các thầy nhất quyết không chịu. Thầy trưởng khoa vỗ vỗ vai anh:
- Về đề nghị em hợp tác giảng dạy tại khoa, em suy nghĩ rồi cho thầy câu trả lời.
- Dạ. Em sẽ xem xét và báo lại với thầy.
Thầy quay sang Nguyên:
- Em giờ là người mẫu trong mơ của các nam sinh viên lớp hội họa đấy! Sau khi mở cửa phòng trưng bày lập tức đã có người tới hỏi cách để liên lạc với người mẫu.
Nguyên đáp lại thầy với giọng nghiêm nghị:
- Đó là do anh Giang vẽ đẹp thôi ạ. Chứ gặp em ngoài đời thực chắc họ sẽ vỡ mộng.
Thầy trưởng khoa cười:
- Lại khiêm tốn rồi!
Sau đó, thầy dẫn đầu tốp các thầy giáo đi trước. Đám người còn lại cũng lục tục lấy xe, chào nhau ra về. Giang nhìn Nguyên:
- Anh chở em đi uống cà phê nhé?
- Thôi anh ạ. Em cũng có việc phải về rồi.
- Thảo Nguyên!
Giang định nói gì đó, nhưng cuối cùng anh kìm lại. Bảo vệ mang xe tới. Nguyên đưa thẻ xe, nổ máy rồi phóng vút đi. Chỉ còn lại mình Giang đứng đút hai tay vào túi quần, nhìn theo cho đến khi bóng cô biến mất vào bóng đêm. Anh cũng chẳng mong gì hơn. Giờ họ đã nối lại quan hệ bạn bè. Nguyên dù hơi khách sáo nhưng không còn xa lánh anh nữa. Có lẽ bọn họ cần thêm thời gian để mối quan hệ này được hàn gắn lại như xưa.