Thế Phong kéo Thảo Nguyên lại, một lần nữa vùi đầu cô vào sát trong ngực mình. Anh vuốt ve lọn tóc dài, một lát, vén gọn món tóc lòa xòa lên mang tai cô, ghé miệng kể lại sự việc đã xảy ra tối qua. Vốn là một người có tài hùng biện, giờ phút này anh lại cảm thấy mình như gà mắc tóc, như học sinh không thuộc bài bị gọi lên bảng. Thấy thân hình mềm mại trong lòng mình dần cứng đờ lại, Thế Phong thầm đoán thôi hỏng rồi, quả nhiên cô ấy không thích chuyện này.
Tuy nhiên, sau một khoảng thời gian căng thẳng trôi qua, từ trong ngực anh phát ra một âm thanh. Vì bị đè ép nên phải mất vài giây, Phong mới nghe thấy rõ hai từ quý giá:
- May quá!
Chính là hai từ này.
May quá!
Giống như bước tới cổng địa ngục, bất ngờ lại được người ta nhét cho tấm thẻ miễn chết quý giá để quay trở lại nhân thế.
Thảo Nguyên ngước mắt lên nhìn Thế Phong. Thật may người đó lại chính là anh. Đột nhiên, khóe môi muộn phiền nãy giờ của cô nhoẻn thành một nụ cười.
Cõi lòng như có gió ấm thổi qua, Phong không hề biết rằng miệng anh lúc này cũng đang ngoác ra tới tận mang tai. May mắn lớn như thế này, liệu trên thế gian còn có lần thứ hai?
- Vậy em không nhớ gì hết? Tối qua, trong căn phòng này?
Cô lắc đầu.
Tác dụng của thứ thuốc kích thích mà Hoàng Quân lừa cô uống rất mạnh. Nhớ lại bộ dạng của cô tối qua, đôi lông mày rậm của anh chau lại, tay nắm thành quyền. Không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới làm cơn phẫn nộ trong anh lại bùng lên. Anh thề nếu không làm cho Hoàng Quân phá sản triệt để thì anh không muốn làm người nữa. Anh càng không muốn một ai khác nhìn thấy biểu hiện của cô lúc ấy, dù là mất tự chủ nhưng cũng giống như một yêu tinh ma mị quấn quýt lấy anh. Tuy nhiên, tình hình trở nên mất kiểm soát.
Anh vội vã gọi cho bác sĩ riêng. Ông ta trả lời một cách điểm đạm:
- Đặt nạn nhân ở nơi mát mẻ, cho uống nước đều đặn. Theo dõi liên tục trong vòng giờ. Nếu có biểu hiện khác thường thì đưa đi cấp cứu ngay.
- Thế còn… – Phong cố gắng tìm cách diễn đạt. – Có cách nào… giải độc không?
Vị bác sĩ vẫn rất chuyên tâm với chuyên môn của mình, chẳng hề e dè như ai kia nói toạc móng heo:
- Nạn nhân đang bị kích thích, sẽ cảm thấy cực kỳ hưng phấn và có ham muốn tình dục. Chỉ có thể đợi tác dụng của thuốc lắng xuống mà thôi.
Thế Phong lo lắng:
- Nhưng trông có vẻ… rất khó chịu…
Ông ta cười ha ha:
- Vấn đề này nếu anh muốn, có thể giúp!
Ý tứ của câu nói này quá rõ ràng.
Tất nhiên là anh vô cùng muốn, vô cùng muốn. Nhưng không phải trong hoàn cảnh này, trong tình trạng cô hoàn toàn vô thức như thế này. Anh biết mình không thể trở thành “cầm thú” thuận nước dìm thuyền đối với cô được. Nhưng cùng lúc đó, một giọng nói tinh quái vang lên trong đầu, nịnh nọt anh rằng đằng nào cô và anh chẳng thuộc về nhau, cho nên, đây chính là cái việc tự nhiên nhất trên đời.
Trong lúc tình cảm và ý chí tranh đấu dữ dội thì Thảo Nguyên lại “chủ động” đè lên người anh. Người cô nóng rạo rực như một ngọn lửa. Chiếc áo sơ mi đã bị chủ nhân của nó tháo gần hết cúc, tuột qua vai nhưng lại mắc phải hai cánh tay do cô không cởi được cúc tay áo. Một bên dây áo ngực bị chùng xuống, mái tóc đen xõa tung tựa như tấm màn lúc che lúc mở. Tay cô tìm được vùng lồng ngực mát lạnh của anh, lập tức dán vào. Cô bây giờ là con bạch tuộc đang bốc hỏa, gặp được hồ nước mát có tên “Thế Phong”, làm sao mà không nhảy vào cơ chứ. Hồ Nước kiên định bắt đầu dao động nhẹ, sau đó dao động mạnh, sau đó thì… dậy sóng. Thế Phong lật người Thảo Nguyên lại, ôm đầu cô lắc lắc:
- Đặng Thảo Nguyên, em có biết em đang làm gì, với ai không?
Cô dường như không nghe thấy gì, mê man vươn hai tay kéo đầu anh xuống. Thế Phong gỡ ra:
- Thảo Nguyên, hãy mở mắt ra. Nhìn anh! Nhìn anh đi!
Cô vẫn kéo đầu anh xuống, đồng thời rướn người lên. Môi hai người chạm vào nhau một cách tài tình. Thế Phong nghe cô thở ra một cách thỏa mãn, khiến cho ý chí của anh bị đốt cháy trong một khoảnh khắc. Mặc dù vậy, anh vẫn cố chấp gỡ đầu cô đặt lại xuống dưới đệm. Thảo Nguyên hé mở đôi mắt mê man vẫn nhắm chặt nãy giờ ra.
- Hãy nhìn anh nào! Em đang với ai? Với ai? Trả lời anh!
Giọng anh rít lên. Sợi thần kinh xúc cảm nào đó trong cơ thể căng đến cực đại.
- Thế Phong! – Cô mỉm cười.
Thảo Nguyên lười biếng ngồi trên giường, chăm chỉ ăn từng miếng cháo Phong đút cho cô. Sau khi trút hết sức lực vào trận báo thù rửa hận hụt lúc nãy, cô đã hoàn toàn cạn kiệt. Cháo hải sản âm ấm, thơm lừng từ từ lấp đầy dạ dày trống rỗng. No rồi mà Phong vẫn cứ cố gắng đút, Nguyên nhăn mặt lắc đầu, lười cả nói năng. Anh nhíu mày:
- Mới hết một phần ba tô. Thôi được rồi, miếng cuối cùng nhé!
Giọng như đang nịnh trẻ con vậy. Sau miếng cuối cùng đó của cô, anh chẳng thèm thay thìa, cứ thế xúc trực tiếp ăn hết bát cháo dở. Hai người ăn chung một bát, cảm giác thật ngon miệng.
Thấy Nguyên định bước xuống giường, Phong săn đón:
- Em định đi đâu vậy?
Cô chỉ vào toa-lét, thật lạ là chẳng thấy có lấy một chút xấu hổ nào, cứ thế lết cơ thể mỏi nhừ đi, dù thừa biết ánh mắt anh đang dõi theo. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nhìn thấy bồn nước, cô cầm lòng không được bèn xả một bồn đầy nóng, chật vật trèo vào rồi ngâm mình trong đó. Òa! Thật là khoan khoái. Nguyên nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân trong làn nước êm ái. Chỉ nhắm mắt, chẳng nghĩ gì cả. Từ lúc biết mình đã ở cùng với Thế Phong, cô cảm thấy an tâm kỳ lạ, chừng như sau đây có xảy ra chuyện gì, hay tương lai có biến chuyển thế nào cô cũng không cần nghĩ đến, càng chẳng cần toan tính.
Nước ấm khiến cho người ta buồn ngủ. Thảo Nguyên lơ mơ thiếp đi, đến khi được một đôi cánh tay mạnh mẽ xốc dậy từ bồn tắm, cô mới ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt toát mồ hôi vì lo lắng của Thế Phong mới biết mình đã ngủ quên. Anh cuống quýt ôm cô chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, em đừng suy nghĩ dại dột.
Dại dột cái đầu anh ấy. Nguyên cựa quậy:
- Ai cần anh chịu trách nhiệm!
- Chuyện đó… Nếu vậy thì em phải chịu trách nhiệm với anh.
Xin lỗi anh. Nếu em có cưỡng bức anh thì pháp luật Việt Nam cũng chỉ bảo vệ người nữ trong trường hợp này thôi. Thảo Nguyên nghĩ thầm trong đầu nhưng cô quá lười, không muốn mở miệng. Thế Phong tự tìm vui với ý tưởng độc đáo của mình. Anh giải thích:
- Hôm qua chẳng phải em tấn công trước còn gì.
- …
Thế Phong bế Nguyên ướt lướt thướt đặt lên giường, bỏ qua công đoạn lau người trực tiếp ấn cô vào trong chăn. Rõ ràng cô chẳng mặc gì, vậy mà trông anh bình tĩnh tự nhiên giống như vừa bế một em bé. Hoặc là cố tình tỏ ra điệu bộ đĩnh đạc như thế. Anh hôn lên mắt cô:
- Ngủ thêm đi, thiên thần của anh!
Rèm mi đen dầy như cánh bướm của cô khẽ lay động, xốn xang quét qua đáy lòng anh. Tình yêu đã lên hương, dù chỉ là ngồi dỗ cô ngủ cho lại sức, cũng thấy say sưa hạnh phúc thế này đây.
Thì ra có được em rồi, mới thấy em thực sự quý giá như thế.
Nếu như bỏ lỡ em, có phải anh sẽ vĩnh viễn không biết em tốt đẹp đến như vậy.
Gặp em rồi thương em. Thương em rồi yêu em. Yêu em rồi có được em. Anh phải nắm thật chặt hạnh phúc này, mãi mãi…