Hoài An đang lau nhà, bỗng điện thoại đổ chuông.
- Alo. Tôi Hoài An nghe đây ạ
- Tôi Minh Huy đây. Sáng nay đi vội quá nên tôi quên mất tập tài liệu để trên bàn làm việc. Cô mang đến công ty hộ tôi
- Um. Vậy nữa tôi qua
...
Tại đại sảnh tổng công ty kinh doanh BĐS Viglacera
Cô nhân viên xinh đẹp mở lời:
- Em giúp gì được cho chị?
- Tôi muốn gặp giám đốc Minh Huy
- À, chị là bạn của giám đốc Huy ạ? Vừa nãy anh ý có dặn em là nếu chị đến thì mời chị lên phòng ngồi chờ. Anh Huy vừa đi có việc một lát.
- Thực ra tôi là...là giúp việc, không phải bạn
...
"Phònglàmviệccủaanhtacòntohơn cái nhàcũcủamình"
An An nghĩ thầm
Ngồi đợi gần , Minh Huy vẫn chưa về, Hoài An chán nản đi đi lại lại quanh phòng. Tình cờ thấy tập giấy trắng ở máy photo, cô lấy một tờ rồi ngồi ra bàn làm việc của anh hí hoáy vẽ...
Bỗng tờ giấy biến mất, à không ...bị giật mất. Là Minh Huy. Anh vừa đi họp về, thấy An An đang ngồi ở bàn làm việc của mình vẽ vời gì đó, anh lại gần mà cô cũng chẳng hề hay biết.
- Xem nào, cô vẽ...tôi đấy à?
- Ơ...
- Hahaha...như tranh của trẻ em ở triển lãm trong trường mầm non thế này :))))
- Trả đây!
Hoài An xấu hổ, vươn tay cố với bức tranh, nhưng Huy đã kịp đưa "bản vẽ" lên cao.
- Cô vẽ trên giấy của tôi, bằng bút của tôi, nên tôi..."tịch thu"
- Đồ thần kinh, đưa đây!!
An hét lên, giẫm mạnh vào chân Huy
Đau điếng người. Anh vẫn cố " cắn răng chịu đựng", lấy lại nghiêm túc:
- Tập tài liệu mang đến rồi thì cô đi về đi. Còn bức tranh..lát nữa tôi vứt đi cho.
Hoài An bị đẩy ra khỏi phòng làm việc kèm theo một lời nhắc nhở: Nhớ dọn nhà sạch sẽ.
An ấm ức đi về, trong lòng đầy xấu hổ khi đã để cho Huy nhìn thấy bức vẽ ngớ ngẩn ấy...
Minh Huy ngắm bức vẽ, mỉm cười. Anh kẹp nó xuống phía dưới tập tài liệu rồi nhanh chóng tiếp tục công việc.
°°°°°°°°°°°°
Đang chuẩn bị lấy xe về nhà, Huy bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.
Là Mai Ngọc - tiểu thư lá ngọc cành vàng, con gái của chủ tịch tập đoàn Gia Phát, đối tác làm ăn với công ty anh. Cô gái này đã được bố anh chọn làm con dâu, nhưng anh chỉ coi cô như một người em gái chứ không hề có chút tình cảm nào.
- Sao em đến đây? _ Huy ngạc nhiên hỏi Ngọc
- Hôm nay là sinh nhật anh đấy, anh không nhớ sao?
- Sinh nhật...anh ư?
Công việc bận rộn từ sáng đến tối khiến Huy quên cả ngày sinh của mình
- Hôm nay em mua chút đồ ăn định mang tới nhà anh để tổ chức sinh nhật. Nhưng nghe anh Lâm nói anh không ở khu căn hộ mà chuyển đến biệt thự Royal. Lâu không ở, anh đã dọn dẹp nhà chưa? Hay để em đến làm cùng anh luôn?
- Ngọc!...Em không cần phải làm những việc đấy đâu. Anh thuê người giúp việc rồi.
Nói xong, Huy đi nhanh ra bãi đỗ xe, Mai Ngọc vẫn lẽo đẽo theo sau.
-Vậy anh cho em đến nhà làm chỗ đồ ăn này cho anh được không? dù gì em cũng đã mất công mua, chẳng lẽ lại vứt hết đi.
Minh Huy thở dài:
- Thôi được rồi, lên xe đi
....
Cả hai vừa về đến nhà
- An An!
Huy nói gọi to vào phòng cô
- Chuyện gì?_An từ phòng bên bước ra
- Sao cô lại vào phòng tôi ...Hả??
Ngọc nhìn An rồi quay ra hỏi Huy:
- Đây là người giúp việc nhà anh sao?
Anh không để ý câu hỏi của cô, kéo tay Hoài An ra một góc để tránh mặt Mai Ngọc. Huy trợn mắt:
- Sao cô dám mặc áo sơ mi của tôi?? Tôi ghét nhất là ai động vào đồ của mình mà không xin phép đấy!!
- Anh lôi tôi đến đây mà không cho tôi mang theo quần áo, cũng chẳng mua cho tôi. Tính cả lúc ở nhà, thì ngày tôi chưa thay rồi đấy! Chẳng còn cách nào...tôi mới phải mặc tạm áo của anh -__-
- Cô không thể đi mua được à???
- Trong túi tôi bây giờ chỉ còn nghìn, anh nghĩ tôi mua được cái gì?
Minh Huy hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh:
- Thôi được rồi, đúng là tại tôi quên mất vấn đề đó... Nhưng ít ra cô cũng nên mặc áo tối màu chứ _ Huy nghiến răng
Mặt An An đỏ lên:
"Biến thái!"
Nói rồi, cô chạy nhanh vào phòng
- Nhớ đừng ra khỏi phòng cho đến khi tôi mang quần áo về đấy!
Ngay sau đó, anh quay ra nói với Mai Ngọc:" Xin lỗi, nhưng bây giờ anh phải đi mua quần áo cho cô ấy, em cứ vào bếp nấu ăn tự nhiên"
Huy vừa đi khỏi, Ngọc đã tỏ ra khó chịu:
Mình chưabaogiờthấyanhHuynóichuyệnvới ai thânmậtnhư thế. Connhỏđấylàcái gì chứ? Định cướpanhHuytừtayMaiNgọcnàysao? Khôngdễthếđâu:j