☆Chương : Người hưởng lợi lớn nhất là ai
Theo yêu cầu của tổ tiết mục, hai người đều không mang theo trợ lý.
Trước khi Cố Niệm Bắc xuất phát, còn cố ý lưu lại vài câu thường dùng trong tiếng Eshabia, sợ tổ tiết mục lại ở chỗ này đào hố rập bẫy.
Chỉ là lần này tổ tiết mục tựa hồ đặc biệt thiện lương, cung cấp địa chỉ khách sạn vô cùng kĩ càng tỉ mỉ, mà từ địa điểm tập hợp đến khách sạn thường không dễ bắt xe, tổ tiết mục liền phi thường tri kỉ phụ trợ lộ trình giao thông công cộng cùng số tiền lẻ tương ứng, cái này làm cho Cố Niệm Bắc suốt đường bay ôm bụng cảnh giác bây giờ thật sự không sờ được đầu óc.
Chờ đến khi hai người tới khách sạn, Cố Niệm Bắc mới biết được hóa ra cái hố chân chính là ở chỗ này, tổ tiết mục không hề đăng ký cho các nàng hai phòng riêng, mà là một gian phòng một giường lớn.
........!Nàng hiện tại đi đánh tổ tiết mục còn kịp không!! (╬▔皿▔)╯
Cố Niệm Bắc tiếng Anh không tốt, cho nên sau một hồi sử dụng ngôn ngữ thân thể khoa tay múa chân loạn xạ, quyết định từ bỏ, để Giang Nam Ảnh đến chỗ lễ tân hỏi xem có thể còn dư phòng nào hay không.
"Thật sự không còn phòng trống sao?" Bởi vì tiếng Anh cũng không phải ngôn ngữ thông dụng ở Eshabia, Giang Nam Ảnh sau khi nghe đáp án, lo lắng lễ tân hiểu sai nghĩa nên hỏi lại một lần nữa để xác nhận.
"Xin lỗi quý khách, bởi vì hiện tại là mùa du lịch cao điểm, cho nên không còn phòng trống." Lễ tân trả lời mắt cũng không nhìn về phía trước, mà là không tự chủ nhìn lơ đễnh, nhưng trả lời cũng rất nhanh.
"Tôi hiểu rồi, vậy ngài có thể để cử một vài điểm du ngoạn tốt nhất ở Eshabia không?" Giang Nam Ảnh vẫn dùng tiếng Anh dò hỏi, nhưng đột nhiên đem đề tài chuyển hướng.
"Cái kia......", Lễ tân vốn là dùng tiếng Anh vô cùng lưu loát đột nhiên bị kẹt lại, cuối cùng đành lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Giang Nam Ảnh lập tức liền khẳng định được phỏng đoán của mình, quả nhiên là tổ tiết mục đã dàn xếp trước câu chào hỏi cho lễ tân, để họ học câu hỏi và đọc lại câu trả lời, chỉ là tổ tiết mục sơ sót một chút, vị lễ tân này tuổi tác đã cao, nếu là lễ tân trẻ tuổi bên cạnh có lẽ nàng đã không phát hiện.
Eshabia là một dân tộc có lòng tự hào quốc gia rất mạnh mẽ, những người cao tuổi đều không muốn học tiếng Anh, mà tiếng Anh của Cố Niệm Bắc thật sự quá kém, Giang Nam Ảnh nghe cũng không hiểu nổi vài câu tiếng Anh của nàng.
Nhưng vị lễ tân cao tuổi này lại có thể lập tức trả lời sau khi nghe Cố Niệm Bắc nói, tình huống này là không thể nào xảy ra được.
"Có phải có người bảo ngài nói với chúng tôi không có phòng trống không?" Giang Nam Ảnh đổi thành ngôn ngữ Eshabia, hỏi tới.
Người này không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ dùng ngôn ngữ Eshabia nói: "Eshabia là thành phố của sự ngọt ngào, hi vọng hai vị có thể có những trải nghiệm vui sướng."
Giang Nam Ảnh cũng không muốn biết tổ tiết mục đã dùng cái cớ gì để thuyết phục lễ tân cùng phối hợp.
"Thật sự không còn phòng trống sao?" Nhìn đến Giang Nam Ảnh sau khi trở về ngồi ở trên sô pha, Cố Niệm Bắc lập tức đứng dậy hỏi.
"Ông ấy trả lời giống lúc nãy." Giang Nam Ảnh không có nói ra chân tướng, cũng không nghĩ sẽ nói cho Cố Niệm Bắc biết việc nàng dùng tiếng Eshabia.
Giang Nam Ảnh đối với ngôn ngữ cũng không có thiên phú gì, nàng nói được tiếng Eshabia cũng chỉ là tại vì nàng cùng Tằng Dật có một thời gian sống tại nơi này ba năm.
"Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải ngủ cùng nhau một buổi tối sao?" Bản thân Cố Niệm Bắc không có vấn đề gì, nhưng mà nàng là sợ Giang Nam Ảnh không vui.
"Cô ngủ ngáy sao? Lúc ngủ sẽ nghiến răng sao?"
Cố Niệm Bắc liên tục lắc đầu, bởi vì nàng có tật nhận giường, ngủ thật sự rất nông, cho nên mấy cái tật xấu đó đều không có.
"Nếu như vậy, hai chúng ta đều là nữ, vì cái gì không thể cùng nhau ngủ? Đi thôi." Giang Nam Ảnh cũng không cho Cố Niệm Bắc chút thời gian phản ứng nào, trực tiếp lấy chìa khóa phòng, kéo vali hành lý hướng thang máy đi đến.
"Chờ tôi với." Cố Niệm Bắc phải thật nhanh chân mới đuổi kịp Giang Nam Ảnh, nàng thật sự là vô cùng thuần khiết vì Giang Nam Ảnh mà suy nghĩ, cơ mà vừa rồi tại sao lại theo bản năng cảm thấy hai người các nàng không thể ngủ cùng nhau, rõ ràng đều là nữ mà...?.
Tổ tiết mục đăng ký phòng cho các nàng ở lầu sáu, cho nên hai người không thể không ở cửa thang máy chờ.
"Cô đang suy nghĩ gì vậy?" Cố Niệm Bắc hỏi.
"Tôi suy nghĩ, tổ tiết mục vì cái gì lại không lưu lại camera, theo lý thuyết thì đây chính là một một bạo điểm trong tiết mục không phải sao?" Giang Nam Ảnh vừa nói xong, thang máy liền xuống tới lầu một, hai người cũng rất mau liền quên vấn đề này.
Cho đến khi tới lầu sáu, Cố Niệm Bắc nhìn cửa phòng, nhịn không được mở miệng nói: "Suy nghĩ của cô đúng rồi, tổ tiết mục quả nhiên sẽ để lại camera, còn tặng kèm một người bạn cũ."
"Niệm Bắc, Nam Ảnh, đã lâu không gặp." Đàm Việt cầm thẻ nhiệm vụ《 toàn lực đi tới 》, hướng hai người vẫy vẫy tay.
Đàm Việt cùng Cố Niệm Bắc lúc trước hợp tác qua không ít tác phẩm, hơn nữa còn có quan hệ của Tân Nhạc, hai người vẫn luôn thực tốt.
Còn Giang Nam Ảnh, hai người bởi vì một bộ điện ảnh võ hiệp mà cùng nhau tập huấn trong hai tháng, quan hệ cũng phi thường thân mật.
Cho nên mới nói, giới giải trí là một cái vòng rất nhỏ, bất luận là ai cũng có thể đem một người không có bất kỳ giao thoa gì tới nhau mà thiết lập nên một mối quan hệ.
"Như thế nào là chị vậy? Không phải còn đang quay chụp《 Hải Giác Dữ Sa Châu 》sao?" Cố Niệm Bắc hỏi.
"Mấy ngày nay có việc, nên đã cùng đoàn phim xin nghỉ một thời gian, mọi việc xử lý được một nửa thì bị sư tỷ kéo đến chỗ này hỗ trợ." Đàm Việt lúc còn ở đại học là cùng chuyên ngành với Diệp Quý, cho nên kêu Diệp Quý là sư tỷ.
"Diệp Quý đang ở đâu?" Giang Nam Ảnh quét mắt nhìn nhân viên công tác ở đây, xác định Diệp Quý không có ẩn thân ở bên trong.
"Chị ấy nói sợ bị hai người đánh, cho nên khiến chị trở thành người chủ trì tạm thời."
"Vậy chị không sợ sẽ bị tụi em đánh sao?" Cố Niệm Bắc nói giỡn hỏi.
"Chị cũng sợ lắm a." Đàm Việt lui lại một bước, "Các em chỉ có thể nhẹ nhàng mà đánh một chút thôi nha, đánh nặng quá trở về chị không biết nói sao với đạo diễn đâu."
Sau khi ba người vào trong, Đàm Việt bắt đầu nói đến chính sự: "Đầu tiên xin chúc mừng các em đã thông qua thử thách đầu tiên của tiết mục, chính là sự lựa chọn cộng sự của cả hai.
Thử thách thứ hai là quan sát video và hoàn thành thẻ câu hỏi nhiệm vụ trong tay chị đây, hoàn thành xong sẽ có thể thu được tin tức của thử thách tiếp theo."
Đàm Việt đưa thẻ nhiệm vụ trong tay giao cho Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh.
Trên thẻ có câu hỏi, còn video chính là số trừng phạt đặc biệt của《 toàn lực đi tới 》.
Câu hỏi thứ nhất: Khi Thẩm Mục Vân bị điều vào chuồng hổ, nàng đã khóc tổng cộng bao nhiêu tiếng?
Câu hỏi thứ hai: Vệ Phi trong một ngày tổng cộng bán được bao nhiêu con vịt nướng?
Câu hỏi thứ ba: Hà Lí Mỹ cùng Trần Từ cãi cọ mấy lần?
Câu hỏi thứ tư: Quách Kiến vì cái gì lại xuất hiện trong tập trừng phạt đặc biệt này?
Câu hỏi thứ năm: Ở giải thưởng Kim Lập thứ , người được hưởng lợi ích lớn nhất là ai?
Xem xong năm câu hỏi, Cố Niệm Bắc ngẩng đầu nâng ánh mắt hướng Đàm Việt bên cạnh xin giúp đỡ, Đàm Việt lại trả về một vẻ thương nhưng không thể giúp được gì, bởi vì Diệp Quý cũng không có cho nàng biết đáp án, đáp án nằm ở trong bộ tóc giả của người quay phim sau lưng nàng.
- --------------------------
Editor có lời muốn hỏi: Sao lại là trong tóc giả??
Tổ tiết mục: Lột xuống tóc giả của một người thật sự là rất quá đáng đó.
Cho nên là, các nàng sẽ không manh động đâu nhỉ?! (⊙v⊙;)
Editor: Vậy chắc giấu trong tóc giả hong quá đáng (¬_¬).