Second base [], hì hì hì.
[] Second base: một mức độ của sự gần gũi thể xác.
Kỷ niệm một chút, ngày tháng năm .
Đại mỹ nhân hôn mình rồi ha ha ha ha.
——《 Nhật ký của tiểu tiên nữ Tô Tại Tại 》
Hình ảnh dường như dừng lại.
Toàn thân Trương Lục Nhượng cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Yết hầu của anh lên lên xuống xuống, mắt anh tối sầm lại.
Đen như mực, mơ hồ không rõ.
Tô Tại Tại nhìn chằm chằm mắt anh, từ từ buông tay ra.
Cô chán nản cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Sao cậu cứ tỏ ra tớ đang chiếm tiện nghi của cậu vậy.”
“…”
“Tớ, tớ cũng là…nụ hôn đầu tiên mà…” Tô Tại Tại càng nói càng nhỏ.
Sau một hồi im lặng, cô bực bội nói: “Được rồi, hình như đúng là tớ đã chiếm tiện nghi của cậu rồi.”
Thấy anh vẫn không nói lời nào, Tô Tại Tại có chút thẹn quá hóa giận.
“Không hôn thì thôi, tớ về nhà.”
Cùng lúc đó, một tay của Trương Lục Nhượng nắm cổ tay của cô, kéo cô tới.
Một tay lập tức che mắt cô.
Ngón tay thanh mảnh mát lạnh.
Nhưng khi chạm vào da cô, lại làm cho mặt cô càng thêm nóng dữ dội.
Hô hấp của Tô Tại Tại chậm lại, trái tim đập thình thịch.
Lòng bàn tay khẩn trương nắm lại, nhẹ nhàng để ở trên ngực anh.
“Cậu đừng cứ trêu chọc tôi.” Giọng điệu của anh có hơi tức giận.
Cô còn chưa kịp nói gì.
Sau đó, một thứ ấm áp phủ lên môi cô.
Đầu của Tô Tại Tại nhất thời nổ đùng đùng, giống như pháo hoa.
Động tác của Trương Lục Nhượng rất nhanh, nhẹ nhàng chạm một chút rồi tách ra.
Nhưng lại khiến cho Tô Tại Tại cảm thấy, môi giống như bị anh cọ qua cọ lại.
Nóng như thiêu như đốt, nóng hơn bất kỳ nơi nào.
Tay của anh vẫn đặt trên mắt cô, không hề để xuống.
Một giây tiếp theo, Tô Tại Tại nghe thấy anh mở miệng.
Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, mang theo chút cảm xúc.
“Tôi cũng không nhịn được.”
Đợi đến khi anh thả tay ra.
Tô Tại Tại mở mắt, thì nhìn thấy anh quay lưng lại với cô, phiền muộn quăng tới một câu nói.
“Tôi về đây.”
Tô Tại Tại cũng không biết nên làm gì.
Cô thờ người ra, khẽ “Ồ” một tiếng.
Sau khi nghe được Tô Tại Tại đáp lại, Trương Lục Nhượng mới nhấc chân đi về.
Tô Tại Tại đứng tại chỗ, chưa đi về ngay.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Lục Nhượng, cho đến khi anh ta đi đến chỗ rẽ.
Sau đó, rẽ trái.
Tô Tại Tại mới chợt nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Cô đưa tay lên, cố gắng làm giảm nhiệt độ trên mặt.
Ngẩn ngơ xoay người, bước về nhà.
Lúc chờ thang máy, cô đột nhiên nghĩ tới.
Nhà của Trương Lục Nhượng, không phải … đi về phía bên phải sao?
Tô Tại Tại đi vào phòng, ngồi trên giường, ôm gối ngẩn người.
Nửa tiếng sau, cô chần chừ mở điện thoại lên.
Gửi một tin nhắn WeChat cho Trương Lục Nhượng.
—— Ngày tháng năm , chúng ta đã hôn nhau ~
Trương Lục Nhượng: “…”
Anh lập tức quăng điện thoại, vùi mặt vào gối.
Trong phòng, máy điều hòa phát ra tiếng “cạch”.
Tô Tô đang ngủ dưới giường, hơi thở đều đặn.
Ánh sáng rất mù mịt.
Chỉ có ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ, cùng với ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại trên giường.
Một lúc lâu sau, dường như cảm thấy hơi phiền muộn.
Trương Lục Nhượng trở mình.
Khóe miệng ẩn trong gối, đã khẽ cong lên.
Dường như đoán được anh sẽ không trả lời.
Ngay sau đó, Tô Tại Tại đã gửi thêm hai tin nhắn.
—— Nhượng Nhượng, môn toán của tớ tệ quá.
—— Cậu có thể giúp tớ bổ túc hay không, tớ không có tiền để đi học bổ túc [Đáng thương]
Anh chạm vào môi bằng mu bàn tay, chậm rãi nhập chữ.
—— Được.
Chiều hôm sau.
Tô Tại Tại bỏ những cuốn sách cần thiết vào cặp sách, đeo vào, đi xuống dưới lầu.
Vừa đi xuống cầu thang thì bắt gặp Trương Lục Nhượng.
Hai người đi đến một cửa hàng tráng miệng gần nhà.
Lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt của Trương Lục Nhượng vẫn có chút mất tự nhiên.
Anh muốn làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, nên không mở miệng.
Nhưng Tô Tại Tại lại mặt dày mày dạn mở miệng hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Trương Lục Nhượng: “…”
“Nói thật với cậu, tớ cảm thấy trong ngũ quan của tớ, thì đôi môi là gợi cảm nhất.”
“…”
“Cậu thích không? Có muốn hôn nữa hay không.”
Trương Lục Nhượng dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Thấy vậy, Tô Tại Tại lập tức đổi đề tài nói: “Đi thôi, học bài.”
Cho dù cô kịp đổi chủ đề, nhưng Trương Lục Nhượng vẫn cau mày dạy dỗ cô.
“Cậu đừng mãi nghĩ về những điều này.”
Lời này làm cô không nhịn được, mà phản bác: “Ngày hôm qua cậu không hôn tớ sao?”
“…”
Tô Tại Tại nhảy đến trước mặt anh, đối mặt với anh, rồi đi lùi.
“Cậu có cho tớ thân phận hay không, cho tớ câu trả lời rõ ràng.”
Trương Lục Nhượng kéo cô lại, nói: “Đi đàng hoàng.”
“Này, sao cậu lại như vậy…” Tô Tại Tại buồn bực muốn chết, “Tớ phải nói gì mới được…”
“…”
“Được, hai năm, tự cậu suy nghĩ đi.” Tô Tại Tại hạ giọng, uy hiếp anh, “Tớ, tớ cũng có thể thích bạn nam khác.”
Nghe vậy, Trương Lục Nhượng quay đầu lại nhìn cô.
Mặc dù không biết có hữu ích hay không, nhưng Tô Tại Tại vẫn chột dạ nói tiếp: “Tớ nói thật với cậu, cậu…”
Trương Lục Nhượng ngắt lời cô: “Cho.”
Đôi lời tâm tình của editor: Quắn quéo với bạn nhỏ.