Cô Ấy Biết Tất Cả

chương 122: 122: bằng chứng của tình nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Mỹ Na là một người phụ nữ thông minh, dường như cô ta đã nhất quyết muốn sinh đứa con này ra nên khi lấy lời khai, cô ấy rất hợp tác, chỉ mong có thể về sớm để nghỉ ngơi.

Vậy là…trước đó cô đã nhận được tin nhắn của người chết?”

Cận Hải Dương nhìn hồ sơ điều tra trong tay, hơi nhướng mày, hứng thú hỏi.

“Đúng, là một tin nhắn.”

Câu trả lời của Trương Mỹ Na rất khẳng định, cô nghiêng đầu nhớ lại, sau đó bổ sung thêm ý kiến của mình.

“Thật ra lúc đó tôi đang chuẩn bị ngủ.

Anh ấy bất ngờ đánh thức tôi bằng một cuộc điện thoại.

Khi tôi nhấc máy, anh ấy lại cúp máy, sau đó nhận được tin nhắn bảo tôi đến công ty.”

“Cúp máy? Trễ vậy rồi còn ra ngoài, cô không sợ sao?”

Nghe câu hỏi của anh, Trương Mỹ Na do dự một lúc, tay vô thức sờ lên bụng mình, thật lâu sau mới trả lời.

“Tất nhiên là tôi rất sợ, tôi đã gọi lại để hỏi xem anh ấy bảo tôi đến làm gì, nhưng tôi không thể gọi được!”

“Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó không ổn, vì vậy tôi đã lái xe đến công ty để xem xét.”

“Cô biết địa chỉ công ty Niên Phong sao?”

“Đương nhiên, vì trước đây tôi đã làm việc ở đó, tôi từng là thư ký của Nghĩa Văn.”

Ngay khi nói ra lời này, phòng thẩm vấn đột nhiên im lặng.

Trương Mỹ Na cười tự giễu, thay đổi tư thế thoải mái hơn.

“Tôi biết mấy người ở đây đều cười tôi tiểu tam thượng vị, nhưng chắc mọi người không nghĩ đến, một tay thì không thể vỗ ra tiếng.

Nếu như Chu Nghĩa Văn không ra tay trước, tôi cần gì phải ở cùng một ông già ngoài 50 tuổi? Ông ta là người giàu nhất thế giới sao? “

“Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, dù sao thì khi tôi đến đó, cửa phòng làm việc của ông ấy đã đóng, tôi có thể nghe thấy tiếng TV và tiếng nước chảy bên trong.

Tôi có gõ cửa, có lẽ anh ấy đang tắm nên không nghe được, sau đó tôi rời đi.”

“Cô không gặp ông ta mà đã đi rồi sao?”

Cận Hải Dương đang ngồi bên bàn, ngón tay mảnh khảnh vô thức gõ lên bàn, hoàn toàn không hiểu hành vi của Trương Mỹ Na.

Một người phụ nữ mang thai chạy đến công ty vào đêm muộn rồi rời đi mà không gặp ai, không hợp lý chút nào.

Chỉ nghe Trương Mỹ Na bình tĩnh gật đầu, nói tiếp.

“Cũng bình thường thôi, bởi vì quan hệ của tôi và Nghĩa Văn không phải như anh nghĩ.”

“Tôi không muốn kết hôn, Nghĩa Văn thì cần một đứa con, vì vậy chúng tôi ở bên nhau thôi.”

“Thành thật mà nói, nếu không có đứa con này, tôi thật sự lười ứng phó với ông già đó, tôi không muốn thấy ông ta trong cảnh lõa th ể.”

Nói rồi, cô cười, liếc nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

Cận Hải Dương nhếch miệng cười, cây bút trên tay chỉ vào dòng chữ trên hồ sơ, thờ ơ hỏi.

“Cô nói ông ta chỉ muốn có một đứa con, vậy tại sao cô phải bận tâm đ ến một ông già?”

“Người như cô ở bên ngoài chắc rất được hoan nghênh.”

Trương Mỹ Na lắc đầu, vẻ mặt “Đàn ông mấy người thật ngây thơ”.

“Đương nhiên không chỉ là một người đàn ông, làm ba của con tôi còn có đủ điều kiện để chu cấp cho tôi và con có được cuộc sống thoải mái thì không phải người đàn ông nào cũng làm được.”

“Chu Nghĩa Văn cần một đứa trẻ khỏe mạnh, đúng lúc tôi cũng không muốn phá hủy gia đình của ông ấy, vì vậy chúng tôi mới hợp tác với nhau.”

Cận Hải Dương gật đầu.

“Từ lúc đến cục cảnh sát đã nói hai lần về đứa bé “khỏe mạnh”, có phải Chu Nghĩa Văn không hài lòng về Chu Tranh không?”

Nói đến chuyện này, trên mặt Trương Mỹ Na cũng lộ ra vẻ không chắc.

“Chắc là như vậy, hình như Chu Tranh bị gì đó, nếu không sẽ không đòi sinh thêm một đứa con trai.”

“Nhưng tôi không biết mấy chuyện đó, cho dù hỏi, Chu Nghĩa Văn cũng không nói cho tôi biết, nếu anh có hứng thú thì có thể hỏi hai mẹ con họ.”

Cận Hải Dương cười, nhanh chóng chuyển chủ đề trở lại hiện trường vụ án.

“Cô có chắc khi đến công ty, trong phòng làm việc của người chết có tiếng nước chảy và tiếng TV không?”

“Đúng.”

Trương Mỹ Na gật đầu khẳng định.

“Tiếng nước từ trong phòng tắm phát ra.

Lúc mang thai tôi không muốn đi vào nơi nguy hiểm như vậy, cũng không đi xác nhận.”

“Phòng làm việc của Nghĩa Văn không có TV, vậy chắc là tiếng máy tính.

Thật ra sắp bán công ty rồi, Triệu Duyệt Hồng cũng náo loạn nhiều lần.

Nghĩa Văn thường xuyên làm thêm giờ ở văn phòng và ở lại qua đêm.”

Những việc này không khác gì những cái trước đó cô ấy nói.

Cận Hải Dương gật đầu, thờ ơ hỏi.

“Nói mới nhớ…cô không muốn làm bà Chu vậy tại sao Chu Nghĩa Văn và Triệu Duyệt Hồng lại ly hôn?”

“Vậy phải hỏi Triệu Duyệt Hồng rồi.”

Trương Mỹ Na vô tội nói.

“Giữa tôi và Nghĩa Văn có thỏa thuận, hằng năm anh ấy trả tiền cấp dưỡng cho tôi, tôi đàng hoàng nuôi con, nếu tôi có hành vi không thỏa đáng nào, ông ấy có thể trực tiếp cắt nguồn tài chính của tôi, vì vậy tôi hoàn toàn không có lý do gì để náo loạn.

“Tôi nghe nói chuyện ly hôn là do Triệu Duyệt Hồng nói.

Tình hình cụ thể, ha ha, chính là như vậy, nếu tôi nói quá nhiều mọi người sẽ nghĩ tôi hãm hại bà ấy.”

“Thật ra, trong tất cả mọi người, chỉ có tôi là người có ít động cơ giết Chu Nghĩa Văn nhất.”

“Con tôi còn chưa ra đời, còn phải nhờ vào ông ấy chi tiền sữa bột, giờ ông ấy chết mà không để lại lời nào, trước tiên tôi phải chứng minh đứa trẻ này là con của ông ấy, sau đó sẽ đấu với Triệu Duyệt Hồng giành lại phần của con tôi, tôi còn có âm mưu gì được chứ?”

“Triệu Duyệt Hồng ở bên ngoài náo loạn muốn ly hôn, sức khỏe Chu Tranh không tốt bị ba cậu ấy xem thường, Chu Nghĩa Quân bị anh trai áp chế, ba người họ còn đáng nghi hơn tôi…”

“Tuy rằng tôi là người đi vào cuối cùng, nhưng thật sự không liên quan gì đến tôi.

Nếu không tin, thì điều tra nhật ký tin nhắn của tôi đi, khoảng 10 giờ, xem Chu Nghĩa Văn có nhắn tin cho tôi không!”

Sau khi tiễn Trương Mỹ Na đi, vẻ mặt Cận Hải Dương lập tức trở nên nghiêm nghị.

Người phụ nữ này có lý, cái chết của Chu Nghĩa Văn đối với cô ấy thật sự không tốt, cô ấy không có động cơ để ra tay.

Trước đó, anh luôn có ấn tượng một việc, anh cho rằng Triệu Duyệt Hồng ly hôn với người chết là do Trương Mỹ Na can thiệp, bởi vì khi ở phòng làm việc của Vệ Nguyên, Triệu Duyệt Hồng biểu hiện giống như một bà nội trợ bị tiểu tam chen chân vào gia đình, cố gắng hết sức để giữ phí sinh hoạt cho bản thân và con trai.

Nhưng bây giờ có vẻ như đây là một sự hiểu lầm.

Nếu người ngoại tình là Triệu Duyệt Hồng và Chu Nghĩa Văn dùng lý do này để ly hôn thì Triệu Duyệt Hồng sẽ hoàn toàn mất thế chủ động khi thu lợi nhuận từ việc bán công ty.

Xét cho cùng, quả thật bà Chu là người được hưởng lợi nhiều nhất trong toàn bộ việc này.

Không chỉ giết chồng mà còn gài bẫy tình nhân, có được tất cả tài sản của chồng mà vẫn giữ được gia đình và danh tiếng, đúng là kết thúc đẹp nhất cho bà Chu.

Vậy…là bà ấy sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio