Cô Ấy Biết Tất Cả

chương 197: 197: trước ba giờ sáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi trong phòng thẩm vấn, Hình Ti Ti khó chịu cử động thân thể, đôi mắt to lộ ra vẻ hoảng sợ, tựa như nai con lạc lối, lại rất được người ta yêu mến.

Ngay cả Cao Đại Thượng vốn không nhạy bén, lần này thái độ cũng dường như dịu dàng hơn rất nhiều.

Thái độ Cận Hải Dương không thay đổi.

Thành thật mà nói, anh đã nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ như thỏ trắng giống Hình Ti Ti, thanh tú và lanh lợi như những bông hoa trắng trong nhà kính, xung quanh anh có vài người cũng thích dạng này.

Nhưng đó không phải là chuyện của anh.

Loại anh thích là loại linh hoạt, lợi hại như trúc, một người phụ nữ có thể vững vàng trưởng thành ngay cả trong điều kiện khắc nghiệt và tuyệt vọng, không bao giờ gục ngã vì bão tố, có thể sát cánh cùng anh, cùng nhau nhìn về một hướng.

Hoa tơ hồng?

Lâu dần ai cũng khó chịu chứ đừng nói đến loại có thủ đoạn đó.

“Nói cho tôi biết chi tiết những gì đã xảy ra.”

Cận Hải Dương lạnh lùng nói.

Nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói, Hình Ti Ti theo bản năng co rụt lại, rụt rè nhìn Cao Đại Thượng cách đó không xa.

Nếu đổi lại là Bùi Diệu, có lẽ cô ấy sẽ đã làm trái tim anh ta rung động.

Tiếc là cô đối mặt với tên đầu gỗ Cao Đại Thượng này, tên này trước giờ ở lầu 3 phân cục chẳng liên quan gì đến bốn chữ thương hoa tiếc ngọc, có được thái độ dịu dàng của anh ta cũng đã là chuyện lạ rồi.

Cận Hải Dương cũng chú ý tới động tác của Hình Ti Ti, anh nhếch mép gõ ngón tay thon dài lên bàn.

“Nhìn cậu ta đang làm gì? Trên mặt cậu ta không có chữ đâu.”

“Cô cứ kể chuyện của mình đi, sáng sớm ngày hôm kia đã xảy ra chuyện gì?”

“Hay là có chuyện không dám nói, vì sợ chúng tôi phát hiện?”

Anh bực mình nói, rõ ràng là mệt mỏi với loại phụ nữ không muốn hợp tác và còn giở trò khi bị thẩm vấn.

Thấy sắc mặt anh không được tốt, Hình Ti Ti cũng không dám trễ nãi nữa, lắp bắp nói về chuyện đã xảy ra vào sáng sớm ngày hôm kia.

“Thật ra, nhiều năm qua, tôi và A Nhiên chưa từng chia tay.”

“Vương Tinh Kinh cứ dây dưa với anh ấy làm hai chúng tôi không thể kết hôn.

Tôi đã cãi nhau với anh ấy không biết bao nhiêu lần về chuyện này, nhưng lần nào cũng không có kết quả.”

“Thật ra, tôi cũng đã nghĩ đến việc chia tay, tranh thủ lúc còn trẻ mà bắt đầu lại, không cần suốt ngày bám theo A Nhiên.”

Vừa nói, cô vừa thút thít, nghẹn ngào nói.

“Nhưng tôi không cam lòng!”

“Mối quan hệ mười năm! Tôi đã ở bên anh ấy từ khi còn đi học, chỉ vì một Vương Tinh Kinh mà tôi không thể đi tiếp, nghĩ đến liền phát điên!”

“Nếu A Nhiên thay đổi ý định, tôi sẽ chấp nhận, sẽ không đeo bám nữa.

Nhưng rõ ràng chúng tôi yêu nhau, Vương Tinh Kinh là tiểu tam không có chỗ đứng trong lòng A Nhiên! Tại sao tôi phải từ bỏ tình yêu của mình chứ! Không công bằng! “

“Sau buổi biểu diễn ngày hôm kia, tôi cùng A Nhiên đi ăn khuya, uống chút rượu, sau đó chúng tôi tìm một khách sạn…”

“Sáng sớm, tôi nhận được một tin nhắn không tên, cô ấy nói cô ấy là Vương Tinh Kinh, cô ấy muốn nói chuyện với tôi, nói tôi đến phòng tập Tinh Vũ Tập lầu 23 tòa nhà Kim Vận tìm cô ấy.

Khi tôi đến, vừa nhìn thấy vết hôn trên cổ tôi thì Vương Tinh Kinh mắng chửi như điên, cô ấy mắng tôi là đồ vô liêm sỉ, còn dụ dỗ A Nhiên.

“Ha ha.”

Hình Ti Ti lại chế nhạo, với giọng điệu mỉa mai không che giấu.

“Tôi không biết xấu hổ, ai mới là người không biết xấu hổ chứ?”

“Tôi còn cãi nhau với cô ấy, tôi còn nói sao cô ấy không buông tha cho A Nhiên đi, cô ấy đòi 10 ngàn vạn, không có số tiền này thì cô ấy sẽ liều chết bám theo! Còn nói A Nhiên nợ cô ấy!”

“Không phải cô ấy vừa được thay khớp nhân tạo sao? Tại sao lại muốn 10 ngàn vạn? Dù tôi bán sắt đập nồi cũng không kiếm được số tiền đó, vì vậy tôi đã tức giận đẩy mạnh cô ấy, cô ấy không phòng bị nên đầu bị đập vào tay vịn trong góc.”

“Cô ấy đứng dậy và đánh nhau với tôi.

Cô ấy cào vào mặt tôi còn tôi thì túm tóc cô ấy.

Trong lúc đánh nhau, chúng tôi đập vào tủ đựng nước bên cạnh máy lọc nước rồi cô ấy bất tỉnh”.

“Tôi thấy cô ấy bất tỉnh, tôi sợ khi tỉnh lại cô ấy đòi tôi bồi thường nên tôi đã…bỏ chạy.

Vì vội tôi chỉ lấy túi xách và bỏ lại đôi giày khiêu vũ ở đó.”

Nói xong, Hình Ti Ti ngừng lại một chút, ôm mặt khóc.

“Tôi thật sự không có giết cô ấy, tôi chỉ là đẩy cô ấy, lúc cô ấy bất tỉnh, tôi có để tay ở mũi cô ta, cô ta còn chưa chết!”

“Tôi thực sự không biết cô ấy chết như thế nào! Tôi không biết tại sao đôi giày tôi để ở hiện trường lại ở trên chân cô ấy!”

“Hu hu hu…”

Hình Ti Ti đau lòng khóc, Cận Hải Dương ngồi bên cạnh cũng nhíu mày.

Theo tình huống được ghi lại băng ghi hình, Hình Ti Ti này đã rời đi một thời gian trước khi người chết qua đời, báo cáo nghiệm thi do pháp y đưa ra cũng nói rằng thời điểm chết là sau 3 giờ sáng.

Đồng hồ trên cổ tay của người chết bị hỏng vào khoảng 3:20, Hình Ti Ti đã rời đi lúc 2:45, có nghĩa là sau khi Hình Ti Ti rời đi, người chết Vương Tinh Kinh đã xảy ra tranh chấp với một người nào đó nên mới dẫn đến cái chết.

Vì vậy lời khai của Hình Ti Ti không có gì sai cả.

“Tại sao cô lại để giày của cô ở hiện trường vụ án?”

Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông gõ nhịp nhàng lên bàn, nét mặt anh khó đoán.

“Cô không sợ người khác dựa vào manh mối này tìm được cô sao?”

Nghe anh hỏi như vậy, trên mặt Hình Ti Ti lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Cô đối với câu hỏi này của Cận Hải Dương có hơi do dự, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói.

“Lúc đó tôi hoảng sợ đến mức chạy ra khỏi phòng làm việc của Vương Tinh Kinh với đầu óc trống rỗng.

Đến khi tỉnh lại thì tôi đã về đến nhà rồi.”

“Tôi rất sợ.

Tôi muốn quay lại lấy đôi giày đó, nhưng đã hơn 3 giờ.

Tôi thật sự sợ một mình quay lại đó thì Vương Tinh Kinh sẽ giết tôi.”

“Vậy nên, tôi gọi điện thoại cho A Nhiên.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã đánh nhau với Vương Tinh Kinh, tôi để lại giày khiêu vũ ở đó, tôi hỏi anh ấy có thể tìm cớ lấy chúng lại cho tôi không.”

“Tôi thật sự đã nói như vậy! A Nhiên có chìa khóa cửa của Tinh Vũ Tập, nếu Vương Tinh Kinh tỉnh lại đi bệnh viện, lúc đó công ty không có ai, anh ấy có thể dễ dàng giúp tôi lấy lại đôi giày! “

Cô dừng lại, đôi mắt to ngấn lệ.

“Tôi…tôi…tôi chỉ muốn xem liệu anh ấy có thể giúp tôi…”

“Anh ấy giúp tôi, có nghĩa là anh ấy vẫn nghĩ cho tôi, anh ấy vẫn là của tôi!”

“Cô không sợ anh ấy gặp Vương Tinh Kinh, cô sẽ bị tố giác sao?”

Cận Hải Dương chế nhạo, hỏi đầy ẩn ý.

Hình Ti Ti thẳng thắng trả lời câu hỏi này, cô lắc đầu nói chắc chắn.

“Thật ra tôi rất sợ.

Nếu anh ấy không giúp tôi, nghĩa là Vương Tinh Kinh đã có chỗ đứng trong lòng anh ấy rồi!”

“Khi đó, tôi phải làm gì đây?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio