Cô Ấy Biết Tất Cả

chương 209: 209: giết người liên hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cận Hải Dương đưa đơn xin nghỉ không thuận lợi, chưa kịp đưa đơn cho cục trưởng thì đến trưa đã xảy ra vụ án.

Lần này là một vụ cố ý giết người, dưới bức tường của một nhà kho ở sân sau của một cửa hàng, một người đàn ông trung niên đã bị một hung khí sắc nhọn đâm xuyên qua xương sườn và ghim vào tim của người chết.

Thẩm Lưu Bạch đã tạm thời nghỉ việc tại Trung Tâm Pháp Y vì thỏa thuận giữa Học Viện Hình Cảnh và Trung Tâm Pháp Y nên cô không rõ hiện trường lần này.

Cô chỉ thỉnh thoảng nghe Cận Hải Dương nói rằng phương thức giết người trong vụ án này rất giống với vụ án giết người liên hoàng của 10 năm trước và nghi ngờ có thể là một vụ bắt chước hoặc là hung thủ năm đó ra tay.

“Mười năm trước đây?”

Thẩm Lưu Bạch nhíu mày.

Cô không thích thời điểm này, mặc dù mười năm trước cô như được sống lại, nhưng ký ức đẫm máu của vụ nổ năm đó không phải là một ký ức tốt đẹp chút nào.

“À, mười năm trước từng có một vụ giết người liên hoàn ở Hải Đô.”

Cận Hải Dương vừa nói vừa ăn bữa tối vừa được dọn lên.

Lúc này, họ đang ngồi ở nhà Cận Hải Dương, anh giơ tay cầm điều khiển từ xa chỉnh TV vài lần, màn hình lập tức hiển thị một đoạn video của năm đó.

“Mấy ngày nay, anh đã nghiên cứu vụ án mười năm trước, cùng với vụ nổ trong viện của em, anh đã gọi nó là một trong những vụ án lớn chưa được giải quyết của Hải Đô, là tài liệu sống mà anh thích nhất.”

Anh dùng đũa chỉ vào màn hình TV và cười nói.

“Đây là một bộ phim kinh dị dựa trên vụ án của năm đó.

Tuy cốt truyện có hơi cường điệu nhưng hướng đi của vụ án là đúng nên anh lấy đó làm tài liệu tham khảo.”

Thẩm Lưu Bạch trầm mặc liếc nhìn anh, sau đó liếc nhìn hành động cường điệu biểu đạt tình cảm tuyệt vọng của nam chính, rồi thấy thà rằng anh ta không nói gì thì tốt hơn.

“Được rồi.”

Cận Hải Dương cảm thấy trò đùa của mình đặc biệt không thành công, liền nhàm chán tắt TV, đứng dậy đi đến phòng bếp bưng cho Thẩm Lưu Bạch một bát canh.

Món canh do anh ấy nấu, trông vẫn chưa ngon lắm, nhưng hương vị đã được cải thiện rất nhiều, đó là thành quả đáng tự hào của anh.

“Nội dung của vụ án thật giống trong phim.

Vào mùa đông năm đó, mỗi đêm tuyết rơi, một người phụ nữ sẽ bị một vật sắc nhọn đâm vào tim và chết.

Có ba người đã chết, tất cả đều từ 23 24 tuổi.”

“Cách đây 10 năm, công nghệ chưa phát triển như bây giờ, lúc đó hiện trường vụ án là ở vùng ngoại ô nên không bao giờ có đủ manh mối và hướng đi rõ ràng nên nó trở thành một vụ án không có lời giải, có người gọi nó là “Vụ án giết người liên hoàng trong đêm tuyết”.”

“Thi thể được tìm thấy ở Tân Hải lần này, phương thức rất giống với vụ án ban đầu, vì vậy tụi anh cũng đang đoán xem có phải hung thủ đã trở lại hay không.”

“Nếu có chuyện như vậy, thời gian nghỉ phép năm của anh phải tạm dừng lại.”

Người đàn ông rầu rỉ ăn miếng cơm, không giấu được tâm trạng chán nản.

“Để cuối tuần đi.

Cuối tuần có thể nghỉ một ngày, anh sẽ tới Kinh Thành tìm em, cùng nhau đi gặp ông của anh.”

“Không vội, anh lo vụ án trước đi.”

Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng nói.

“Em phải họp trong một tuần, cho dù không kịp thì sau này cũng có cơ hội, dù sao thì Kinh Thành cũng không quá xa.”

Nói như vậy nhưng trong lòng cô thật sự có chút nhẹ nhõm.

Bây giờ cô có thể cảm nhận được cảm giác của đứa con dâu xấu khi gặp ba mẹ chồng, cô chưa từng khẩn trương như vậy, nảy sinh ý định bỏ chạy.

Trong nháy mắt, Cận Hải Dương nhìn ra tâm tư của cô.

Anh mỉm cười, lấy điện thoại di động ra bấm, sau khi kết nối cuộc gọi, anh nói lớn.

“Alô, ông nội, là con.”

“Cuối tuần này ông có thời gian không? Dạ, không có chuyện gì, con muốn đưa cháu dâu về gặp ông.”

“Ồ, con biết rồi, không cần chuẩn bị gì cả, tụi con về gặp một lát rồi đi, con còn có việc bên này.”

“Dạ, gặp lại sau.”

Đặt điện thoại xuống, anh vô tội nhìn cô gái đối diện.

“Xong rồi, cuối tuần này đi thôi.”

“Vậy công việc của anh thì sao?”

Thẩm Lưu Bạch nhìn anh chằm chằm một hồi, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình.

“Công việc sơ bộ đã gần xong.

Hiện trường vụ án là một điểm mù, Không có video ghi lại toàn bộ đường đi.

Tụi anh chỉ có thể điều tra một chút xem có nhân chứng nào gần đó không.”

“Cục cảnh sát địa phương quen thuộc với vấn đề này hơn tụi anh, tụi anh đang chờ phản hồi của họ.”

Vừa nói xong, anh đột nhiên nheo mắt nhe hàm răng trắng đều tăm tắp nhìn cô.

“Không lo lắng à?”

“Em không phải lo lắng, người nên lo là anh đây, anh phải nhanh chóng giải quyết mọi việc.

Cô bé như em trở mặt nhanh lắm, nếu một ngày nào đó em đổi ý, anh thật không kiếm ra chỗ để khóc luôn.”

Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, biết anh nhìn ra tâm muốn chạy trốn của mình.

Cô không dám nhìn vào mắt người đàn ông, “đằng” đứng dậy đi đến cánh cửa cao từ trần đến sàn, vừa đi vừa thì thầm.

“Trời hơi nóng, mở cửa ra một chút lấy không khí.”

Trời đang là mùa đông, mặc dù Hải Đô nằm trong khu vực ấm áp và ẩm ướt nhưng cũng không đến mức dùng từ “nóng” này.

Cận Hải Dương không vạch trần cô, anh cười nhìn cô đi ra ban công, sau đó nhẹ giọng cảm thán.

“Làm sao vậy?”

Người đàn ông đứng dậy đi tới, theo ánh mắt của cô mà nhìn xuống, sau đó không khỏi bất ngờ nhướng mày.

Nhìn thấy hai chiếc ô tô trong bãi đậu xe ở tầng dưới.

Chiếc xe màu đen trầm thấp phía trước thuộc về Vệ Nguyên, chiếc xe thể thao màu đỏ to lớn ở ngay sau trông rất quen mắt.

Bước xuống từ chiếc xe thể thao màu đỏ, một cô gái xinh đẹp mảnh mai với mái tóc xoăn dài buông xõa ngang lưng đong đưa theo từng bước chân của cô.

“Ui, Vệ Nguyên đã tìm được bạn gái rồi.”

Người đàn ông sờ cằm, hào hứng nói.

“Trong cục của anh sẽ có vài cô không vui đây, vốn còn muốn giúp họ làm quen mà”

Thẩm Lưu Bạch liếc anh một cái, không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, thoáng có chút đồng cảm cảm.

Cận Hải Dương bị cô liếc không thể giải thích được, không khỏi sờ cằm của mình một lần nữa.

Rất mịn, vừa mới cạo sáng nay, vẫn trong tình trạng tốt.

“Anh không nhận ra người ở tầng dưới à?”

Những ngón tay mảnh khảnh của cô gái chỉ vào hai người nhỏ như kiến và hỏi?

“Anh biết Vệ Nguyên, trong tiểu khu anh ấy chỉ có một chiếc xe, còn người kia…”

Anh nhìn Thẩm Lưu Bạch đầy nghi ngờ.

“Em có thể nhìn thấy rõ mặt à? Không thể nào, chúng ta đang cách 20 mấy tầng.”

Nghe anh nói, Thẩm Lưu Bạch đương nhiên lắc đầu, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ hơn, vươn tay vỗ vai anh an ủi.

“Tất nhiên là em không thể nhìn rõ, cao như vậy, em cũng không phải siêu nhân.”

“Nhưng hôm qua em thấy cô ấy cùng Vệ Nguyên trở về, thật ra anh cũng biết cô gái này, lúc trước cô ấy là người dưới lầu chung cư tìm anh, anh nói đó là em gái của bạn anh, tên Phùng gì đó.”

“Mấy ngày nay cô ấy xuất hiện trong chung cư mấy lần, chắc cô ấy phải lòng Vệ Nguyên rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio