Editor: Mộc Lạp Đề
Mẹ của Diệp Phồn Tinh tên là Giang Như, là đứa con gái duy nhất của Giang gia, bà lớn lên trong sự nuông chiều của mọi người, là một thiên chi kiều nữ chân chính.
Thiên chi kiều nữ: có nghĩa là một cô gái vô cùng may mắn, sinh ra trong một gia đình tốt, học tập tốt, làm việc giỏi, ngoại hình xinh đẹp.
Cuộc sống thuận buồm xuôi gió từ thời thơ ấu đã khiến bà trở nên kiêu ngạo và tự tin, tính cách cởi mở và thích cười, ai cũng không nghĩ đến bà lại vì một người đàn ông mà chết bởi bệnh trầm cảm.
Người đàn ông kia chính là bố của Diệp Phồn Tinh, Diệp Tấn Thành.
Giang Như thích ông ta rất rất nhiều năm, bởi vì ông đã từng cứu bà, ông không phải là người lỗ mãng, ấu trĩ hoặc không đủ xuất sắc giống như những người đã từng theo đuổi bà.
Chưa đến tuổi đã gánh vác cả Diệp gia, tính cách ông trầm ổn, chín chắn và cứng rắn, giải quyết công việc vô cùng chu toàn, cũng có đủ năng lực và thủ đoạn, những điều đó đã khiến bà động tâm. Thế là sau khi xác định được tình cảm của mình, Giang Như trực tiếp chạy đến trước mặt Diệp Tấn Thành hỏi ông có muốn kết hôn với bà hay không.
Diệp Tấn Thành vô cùng kinh ngạc sau đó hỏi bà vì sao, Giang Như thẹn thùng— trước khi thích Diệp Tấn Thành cô cũng đã từng yêu đương mấy lần, nhưng chưa từng thật sự rung động, bản thân càng chưa từng theo đuổi người khác. Trong những mối tình trước đây, bà luôn là người được yêu thương chiều chuộng, vì vậy bà không biết làm sao để biểu đạt tâm ý của mình với ông.
Hơn nữa bà sợ khi bị từ chối thì ngay cả làm bạn bè cũng không được, Giang Như nghĩ đi nghĩ lại, quyết định đoạt được người vào tay rồi nói. Thế là bà ngước cằm lên, giả vờ vô vị mà nói với Diệp Tấn Thành, Giang gia đang cần một cười làm thông gia, mà cô cảm thấy ông là một ứng cử viên không tệ.
Sau khi Diệp Tấn Thành nghiêm túc suy nghĩ một phen liền đồng ý.
Giang gia nhà lớn nghiệp lớn, khi đó Diệp gia đang cần sự giúp đỡ như vậy. Còn về phần tình yêu gì đó, chưa từng nằm trong kế hoạch của cuộc đời ông, ông đương nhiên sẽ không để ý, cũng chậm chạp không phát hiện mục đích thực sự mà Giang Như gả cho ông là vì muốn bắt được trái tim của ông.
Ông xem hôn nhân của hai người là một cuộc giao dịch công bằng hai bên cùng có lợi, giống như là một phần trách nhiệm quan trọng cho tương lai của Diệp gia vậy.
Nhưng đây không phải là đều mà Giang Như muốn.
Cái mà bà muốn không phải là sự tôn trọng và khách sáo giống như ông đối xử với đối tác kinh doanh, cũng không phải là vợ chồng tôn trọng nhau, đối xử với nhau như khách ở trong mắt người ngoài, cái bà muốn là con tim của ông và ông có thể đáp lại tình yêu của mình.
Thế là bà bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế khiến cho ông động lòng, nhưng tất cả đều thất bại— khi đó Diệp gia đang ở giai đoạn chuyển đổi vô cũng quan trọng, Diệp Tấn Thành mang áp lực vô cùng lớn, căn bản không có lòng dạ nào chú ý đến nhất cử nhất động của bà.
Chuyên ngành học của Giang Như là nghệ thuật, không hiểu được những chuyện ở trên thương trường, đây là một cú đả kích vô cùng nặng nề.
Trước đó bà cảm thấy chỉ cần hai người kết hôn, bà nhất định có thể chiếm lấy được trái tim ông. Nhưng sự tự tin này đều bị những lần thất bại liên tiếp nghiền cho vỡ nát. Bà bắt đầu lo được lo mất, do dự bất an, thậm chí là đa nghi. Lúc đó cả thể xác và tinh thần của Diệp Tấn Thành đều vô cùng mệt mỏi, làm gì còn sức lực để quan tâm bà rốt cuộc bị làm sao. Sự yên ổn của hai người bị phá tan, sau đó không khống chế được mà trở nên xấu đi.
Mà vừa lúc này bên cạnh Diệp Tấn Thành xuất hiện một người phụ nữ.
Bà ta không giống như Giang Như vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ lại không biết biểu đạt tình cảm.
Bà ta xinh đẹp đa tình, dịu dàng quan tâm, lại rất có đầu óc kinh doanh, không chỉ có tiếng nói chung với Diệp Tấn Thành, còn có thể giúp ông chia sẻ những khó khăn. Diệp Tấn Thành rất tán thưởng bà ta, dùng một số tiền lớn để đoạt được bà ta từ công ty đối thủ đồng thời giao phó cho bà ta những nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Giang Như sau khi biết chuyện này, những bất an ở trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm.
Đều là phụ nữ, bà nhìn ra được người phụ nữ kia còn có tâm tư khác với Diệp Tấn Thành, mặc dù Diệp Tấn Thành chỉ thưởng thức tài năng của bà ta. Nhiều năm trôi qua như vậy ông đối xử với bà như là một sự trách nhiệm, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bà, nhưng bà vẫn sợ. Thế là dưới tình thế cấp bách, bà đã bốc đồng làm ra một chuyện vô cùng hồ đồ—gây chuyện rồi đuổi người phụ nữ kia đi.
Sau khi biết mọi chuyện Diệp Tấn Thành vô cùng tức giận, sau đó hai người liền rơi vào chiến tranh lạnh.
Tâm tình của Giang Như bởi vì chuyện này mà hoàn toàn sụp đổ, bà vô cùng đau lòng và tuyệt vọng nhưng không dám hoặc có thể nói là không còn mặt mũi nói với người nhà—- dù sao ban đầu là bà khư khư cố chấp nhất định phải gả cho Diệp Tấn Thành, người nhà không đồng ý, bà còn cãi nhau với bọn họ rất nhiều lần. Còn bạn bè, sự kiêu ngạo không cho phép bà lộ ra dáng vẻ yếu đuối chật vật trước mặt bọn họ, thế là cả ngày bà đều buồn bực ở trong nhà mượn rượu giải sầu, dần dần mắc bệnh trầm cảm.
“Khi đó tôi còn rất nhỏ, không biết vì sao bà ấy lại biến thành như vậy. Có một ngày bà uống say ôm tôi vừa khóc vừa cười, tôi rất sợ hãi liền gọi cho bố tôi. Lúc này bó của tôi mới phát hiện trạng thái tinh thần của mẹ tôi có chút không đúng, nhanh chóng tìm bác sĩ cho bà— à, chính là người mà tôi vừa giới thiệu cho cậu.”
“Nhưng mà đã quá chậm rồi, lúc đó mẹ tôi đã bị trầm cả ở mức độ nặng, sự trị liệu của bác sĩ căn bản không có tác dụng.” Diệp Phồn Tinh nói đến đây, dùng sức hút hút cây kẹo mút hai cái, nén lại những giọt nước mắt có thể trào ra bất cứ lúc nào, “Đêm trước khi bà nhảy từ trên lầu xuống, bà nói chuyện với tôi thật lâu. Bà nói bà có lỗi với tôi, với ông ngoại bà ngoại và cả cậu nữa. Còn nói bà vô cùng hối hận, hối hận khi đã gả cho bố tôi, hối hận vì một người đàn ông vô tâm mà biến bản thân mình thành bộ dáng như một con quỷ….”
Lộ Thâm lẳng lặng nghe, không nói gì, bàn tay đang cầm giỏ trái cây không biết vì sao có chút xúc động muốn đưa tay xoa đầu cô một cái.
“Sau khi mẹ tôi chết, ông ngoại của không chịu qua lại với bố tôi nữa. Tôi cũng hận ông ấy, hận ông ấy trong đầu chỉ có công việc và lợi ích, không nhìn thấy tấm chân tình của mẹ tôi, làm hại bà tuyệt vọng đến nỗi tự sát. Cho đến bây giờ khi trưởng thành rồi tôi mới biết, có một số việc không thể miễn cưỡng. Nhưng.. phải nói như thế nào đây, oán hận ông ấy hình như đã trở thành một thói quen, quan hệ giữa chúng tôi không thể trở lại giống như lúc trước nữa.
Diệp Phồn Tinh chưa từng kể với ai những chuyện này, bây giờ tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Cô không muốn khiến bầu không khí trở nên quá nặng nề, nói xong liền hít sâu một cái, đưa chiếc kẹo mút đang ngậm ở bên hàm phải sang bên hàm trái, “Nhưng mà người bố kia của tôi, có thể là sinh ra đã không có năng lực yêu người khác, ông ấy cưới mẹ kế của tôi chỉ bởi vì thích hợp, không có bao nhiêu tình cảm. Còn đứa con gái này, trong thâm tâm ông ấy, tôi có lẽ không có cách nào so sánh được với công việc và sự nghiệp được, cũng may tôi đã sớm quen với chuyện này, cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.”
Miệng thì nói sẽ không cảm thấy khó chịu, nhưng trong đáy mắt lại giấu đầy nước mắt không muốn bị người khác nhìn thấy. Lộ Thâm cảm thấy cô là người dễ mềm lòng hơn bất kì ai khác cũng bướng bỉnh, kiên cường hơn bất kì ai khác, muốn nhịn mà không nhịn được nữa, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cái: “Có phải cậu cố ý không?”
Diệp Phồn Tinh không kịp phản ứng: “Hả?”
Lộ Thâm nhướng mày: “Cố ý nói với tôi bí mật lớn như thế, khiến cho tôi cảm thấy xấu hổ, như vậy tôi sẽ nhịn không được mà kể cho cậu càng nhiều bí mật của tôi hơn, phải không?”
Diệp Phồn Tinh ngẩn người, bật cười: “Ai ya, đều bị cậu phát hiện rồi!”
Cô xoa xoa mặt của mình, tâm tình sa sút đã tốt hơn nhiều, “Thật thông minh.”
Cười lên vẫn là xinh đẹp hơn.
Ánh mắt của anh rơi xuống giữa hàng lông mày cong cong của cô, Lộ Thâm cong khóe miệng lên, cầm theo giỏ trái cây đứng lên: “Bọn họ quay lại rồi, lần sau tôi sẽ kể cho cậu nghe nhiều bí mật hơn nữa.”
Diệp Phồn Tinh quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy Hầu Tử dắt Lộ Ninh đi ra từ thang máy.
“Chị Tinh Tinh”
“Ninh Ninh!” Cô gái nhỏ vừa nhìn thấy cô thì hai mắt sáng lên, Diệp Phồn Tinh cười vẫy vẫy tay với cô bé, sau đó hỏi Lộ Thâm, “Nhớ giữ lời đó?”
“Ừm,” Lộ Thâm nghiêng đầu thấy cô nở nụ cười, “Không giữ lời sẽ là con chó con.”
Diệp Phồn Tinh nhìn nụ cười lười biếng ở trên môi anh, sự u ám trong lòng cũng dần dần tan đi.
Diệp Phồn Tinh đưa món quà cho Lộ Ninh, sau khi cô bé mở ra thì vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ— bạn cùng lớp của cô bé đều có loại đồng hồ thông minh này, nhưng mà Lộ Ninh biết thứ này rất đắt, cho nên chưa từng nhắc đến với anh trai.
Hầu Tử lần đầu tiên nhìn thấy loại đồ chơi đời mới này, cũng rất vui vẻ, dù sao cậu xem Lộ Ninh như là em gái ruột, nhìn thấy có người đối xử với em gái của mình tốt như vậy, tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng.
Chỉ có Lộ Thâm sau khi nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc đồng hồ kia, chân mày cau lại: “Chúng ta không thể nhận cái này, quá đắt tiền rồi.”
“Đâu có đắt! Nó đã được đặc biệt giảm giá rồi!” Thấy Lộ Ninh sau khi nghe thấy lời của anh trai thì khẽ giật mình, sự vui mừng ở trên mặt cũng biến thành lo lắng, Diệp Phồn Tinh cuống lên, vội vàng kéo Lộ Thâm sang một bên nói, “Đây là quà mà tôi tặng cho Ninh Ninh, là tấm lòng của tôi, không cho phép cậu không cho em ấy nhận!”
Cô khí thế hùng hổ trợn tròn mắt với anh, Lộ Thâm ngẩn người, có chút buồn cười: “Tôi biết đây là tấm lòng của cậu, nhưng thứ này thực sự quá đắt. có lẽ đối với cậu mà nói chút tiền ấy không tính là gì, nhưng nhà của tôi…”
Lộ Thâm chưa từng thấy trong nhà nghèo khó là chuyện xấu hổ, nhưng đối với cô gái này, không biết vì sao anh cảm thấy không mở miệng được. Cuối cùng anh chỉ có thể bất đắc dĩ nói, “Cậu làm như vậy, chúng tôi trả không nổi.”
“Tôi đâu muốn để cậu trả!” thấy mình đã hết lời mà anh vẫn không chịu nhận, Diệp Phồn Tinh có chút tủi thân, nhịn không được giậm chân nói, “Ban đầu chiếc mà tôi vừa ý là một chiếc khác, chính là sợ cậu như vậy nên tôi mới đi chọn chiếc đang được giảm giá này. Nếu như cậu không nhận, vậy tôi đi cả buổi sáng đều vô ích à! Dù sao tôi cũng mặc kệ, chiếc đồng hồ này cũng không phải tặng cho cậu, cậu không có quyền từ chối!”
Lộ Thâm không ngờ vì món quà này mà cô đã bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, anh bất ngờ khựng người lại.
Đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên có một bác gái trung niên có thân hình mập mạp lao ra từ cửa phòng bệnh đối diện: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem con trai của tôi!”
Lộ Thâm không kịp đề phòng nên bị bà ta va vào, cả người không kiểm soát được lảo đảo bước về phía trước đè cô gái bên cạnh vào bức tường ở phía sau.
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh: “!!!”
Lộ Thâm cũng ngây ngẩn cả người, mãi cho đến khi khuôn mặt nhỏ của Diệp Phồn Tinh đỏ bừng lên, cô luống cuống tay chân đẩy anh một cái thì anh mới ý thức được là đã xảy ra chuyện gì.
“Thật xin lỗi, cậu..”
“Dù, dù sao quà mà tôi đã tặng cậu cũng không thể trả lại, nếu như cậu thật sự không muốn nhận thì ném đi! Cái đó, tôi đi trước đây!”
Thấy cô lắp ba lắp bắp nói xong những lời này, sau đó liền cúi xuống chui ra khỏi cánh tay anh rồi chạy mất, Lộ Thâm sững sờ sau đó không hiểu vì sao cảm thấy có chút không được tự nhiên. Mãi cho đến khi Lộ Ninh chạy bạch bạch tới hỏi anh vì sao chị Tinh Tinh đột nhiên lại bỏ chạy như vậy, anh mới ho nhẹ một cái, lấy lại tinh thần nói: “Cô ấy tạm thời có chút việc nên đi trước.”
“Vậy anh ơi, quà mà chị Tinh Tinh tặng cho em, em có thể nhận không?”
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng mong chờ của em gái, lại nhớ đến dáng vẻ hầm hừ và tủi thân của cô, Lộ Thâm dừng lại một lát, cuối cùng vẫn đưa tay xoa xoa nhẹ cái đầu nhỏ mềm mại của cô bé một cái: “Nhận đi.”
Không nhận cô nương kia sẽ tức giận đó.
Editor: Nói thật tui không muốn làm chương này đâu á. Thương cho mẹ Diệp Phồn Tinh quá, nhưng mà Tinh Tinh nói đúng, trên đời này có những thứ không thể miễn cưỡng được. Nhưng mà tui vẫn rất ghét bố của Tinh Tinh. Hừ!!!