Chu Tử Tri đứng yên không nhúc nhích, ý định trêu ghẹo cô thêm vài câu biến mất sạch sẽ khi anh phát hiện sắc mặt cô tái nhợt.
"Em có chỗ nào không khỏe hả?"
Dưới ánh mắt soi xét lợi hại của anh , Chu Tử Tri mất tự nhiên gãi gãi sau tai,"Đâu có đâu." Cô nhích lên trước hai bước gần sát Úc Trạch, cánh tay phía sau kéo cửa đóng lại.
"Ngày mai em có rất nhiều việc......"
Cô định lấy cớ mau chóng chuồng về phòng thì bị anh ngăn lại ,"Chu Tử Tri !"
Úc Trạch từ phía sau đi lên, đụng nhẹ vào lưng cô khiến từng sợi dây thần kinh kéo căng lên vì đau đớn.
Ngay sau đó cô bị buộc phải xoay người lại, đối mặt với anh.
Thời gian trôi qua vài giây, anh nheo mắt, nâng tay sờ trán cô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tiếng nói anh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết,"Em định chủ động, hay là muốn anh cởi bỏ quần áo của em đây?"
Câu nói mờ ám như thế, nhưng không khí lại đè nén đến cùng cực.
Chu Tử Tri mím môi,"Chiều nay lúc quay phim, xảy ra một chút ngoài ý muốn."
Úc Trạch đôi mày nhíu chặt mãi không giãn ra, ngược lại nếp nhăn giữa hàng mày càng sâu hút,"Một chút ngoài ý muốn? Xem ra vẫn muốn anh tự ra tay."
"......" Chu Tử Tri thấy không có biện pháp gạt anh, đành thú nhận,"Có một cảnh pháo nổ, điểm kích nổ bị lệch một chút so với dự tính, em chạy......"
Cô chưa nói hết câu, vạt áo đã bị kéo lên, khí lạnh ùa vào làm mỗi tất da lộ ra nổi một tầng da gà.
Trên tấm lưng trắng nõn là nhiều vết thương, có lớn có nhỏ. Lửa giận từ ngực Úc Trạch phun trào, anh gầm nhẹ,"Như vầy mà bảo là chút ngoài ý muốn?"
Chu Tử Tri xấu hổ ,"Anh buông tay trước đã."
Cô nhíu mày,"Úc Trạch, em lạnh."
Úc Trạch kìm nén để không nổi giận với cô, anh buông vạt áo lông ra, động tác rất nhẹ nhàng vì sợ đụng vào miệng vết thương.
"Theo anh vào đây."
Túi xách và vài bọc đồ trong tay Chu Tử Tri bị Úc Trạch quăng lên sô pha, anh không nói thêm một tiếng nào nắm tay cô kéo vào phòng ngủ,.
Rèm cửa phòng ngủ kéo kín, mở đèn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên gương mặt anh và cô, giờ phút này lan tràn sự giằng co vô hình giữa hai người.
Ánh mắt anh tràn ngập âm trầm, trong nháy mắt đó, Chu Tử Tri sinh ra ý sợ.
"Úc Trạch, em đã không hề dè dặt giữ lại chút tình cảm nào mà trao hết cho anh." Chu Tử Tri giành lợi thế mở miệng trước, ôn nhu nói,"Hi vọng anh đừng can thiệp vào sự nghiệp của em."
Cái người luôn luôn phô bày vẻ mạnh mẽ lại tỏ ra thái độ hạ mình chưa từng có bao giờ, thật là khiến người khác không đành lòng cự tuyệt.
"Có thể, nhưng mà......" Úc Trạch đáy mắt đen hun hút, nồng đậm không tiêu tan,"Mình cam kết đi."
Chu Tử Tri đang suy xét, hầu kết Úc Trạch lăn lộn, không dễ phát hiện cảm xúc bất đồng hoàn toàn với bộ mặt trầm ổn, cho đến khi anh nghe được một tiếng,"Được."