Đại sảng lầu công ty Liên Thân, Liễu Thiến giẫm lên đôi giày cao gót giới hạn số lượng, hất cằm ra lệnh,"Tôi muốn gặp Úc tổng !"
Lễ tân lễ phép hỏi,"Xin hỏi chị có hẹn trước chưa ạ?"
Liễu Thiến gay gắt nói,"Không có."
Lễ tân tỏ vẻ xin lỗi.
Liễu Thiến giơ bàn tay có đeo vòng ngọc phỉ thúy mới tung ra thị trường vỗ mạnh lên bàn " Cô gọi điện thoại cho anh ấy, nói tôi là Liễu Thiến, anh ấy sẽ gặp thôi !"
Lễ tân ngập ngừng một chút, đánh giá cô gái điên điên khùng khùng trước mắt, gương mặt thì chấp vá mũi của cô người mẫu này - cằm của cô ca sĩ kia - mắt của cô diễn viên nọ, khẩu vị của ông chủ mình không tệ vậy chứ.
Nhưng cô vẫn gọi điện thoại hỏi.
Ngay sau đó cô hơi hơi thay đổi sắc mặt,"Mời chị."
Liễu Thiến xùy nhẹ một tiếng, thẳng lưng, duyên dáng rời đi.
Triệu Như cảm thấy tâm trạng ông chủ hôm nay vô cùng tệ, chính xác bắt đầu từ chín giờ sáng, toàn thân phát ra áp suất thấp khiến người đối diện không rét mà run, cô ôm ấp trái tim nhỏ bé đứng bên cạnh, chờ đợi phân phó công việc.
Sau lưng vang tiếng giày cao gót gõ trên nền gạch rồi đến tiếng gõ cửa, Triệu Như vẻ mặt khó hiểu, rất nhanh khôi phục lại, cô vụng trộm quan sát người ngồi trên ghế.
Úc Trạch ném tài liệu lên bàn, nâng mi mắt lạnh lùng.
Triệu Như hít vào một hơi, xoay người đi mở cửa, hơi ngẩn người khi nhìn thấy Liễu Thiến ngoài, đã gặp hai lần, là nhà thiết kế trang sức, có chút ấn tượng.
Cánh cửa nhẹ khép lại, hai người từng cùng nhau trưởng thành giờ phút này mắt lạnh đấu đá.
Liễu Thiến nhìn vẻ mặt hờ hững của người đối diện,hỏi "Úc Trạch, anh muốn ép chết em sao?"
Công ty của cô ngắn ngủi trong hai tiếng đồng hồ tiếp nhận hàng loạt các cuộc điện thoại từ chối hợp tác, hợp đồng đang tiến hành bình thường lại bị bắt đình chỉ, dồn ép đủ đường. Mà người có lực ảnh hưởng đến toàn bộ thương giới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đợi mãi không thấy anh nói gì, cảm xúc Liễu Thiến càng thêm không ổn, cô nghẹn ngào ,"Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, vì sao đối phó em?"
Úc Trạch lãnh đạm mở miệng,"Liễu Thiến, anh nhớ em trước giờ vẫn là đứa thông minh."
Liễu Thiến vẻ mặt phẫn nộ nháy mắt bị kiềm hãm, cô bài trừ lúng túng, hỏi "Ý anh là gì?"
Ghế dựa lướt qua mặt đất, Úc Trạch đứng lên, cảm giác áp bách tản ra, Liễu Thiến theo bản năng lui về phía sau một bước.
"Anh đã cảnh cáo em, đừng có chọc phá cô ấy."
Úc Trạch đi đến trước mặt Liễu Thiến, một tay niết cằm cô, nâng lên,"Em xem em đã làm gì?"
Lực tay nắm cằm rất lớn, giống như cây kìm sắt lạnh lẽo, Liễu Thiến đau đến phát run, thậm chí hoài nghi nghe thấy tiếng xương vỡ vụn.