Chung Á không tinh ý, tới lúc này mới nhận ra người "bạn" mà Chúc Ôn Thư nói chính là Lệnh Sâm.
Nhưng cô ấy không hiểu, mọi người đều cùng nhau trải qua ba năm cấp ba, lúc đầu học kỳ một không nói được hai câu, sau khi tốt nghiệp cũng không nghe thấy bạn học nào nói từng liên lạc với Lệnh Sâm.
Vậy tại sao lúc này Chúc Ôn Thư lại chiếm ghế giúp như thể quen biết đã lâu?
Bàn này ngoại trừ người lạ không biết nên không rõ, còn lại mấy bạn học cũ khác cũng khó hiểu mà nhìn Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm.
Thấy ánh mắt bạn học có ý tứ khác, Chúc Ôn Thư không chờ mọi người lên tiếng hỏi đã vội vàng giải thích: "Vừa khéo, cháu trai cậu ấy là học sinh của tôi."
"Ừm....."
Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, Chung Á cũng mở to mắt: "Thật khéo đấy!"
Ây?
Nhưng không đúng.
Chung Á ngẫm nghĩ, cháu trai chứ không phải con trai, đứa cháu này có quan hệ rất thân thiết với Lệnh Sâm sao?
Chẳng lẽ bình thường còn quan tâm tới cuộc sống học tập của cháu trai mình?
Định hỏi thêm chút gì đó, Chung Á ngẩng đầu lên lại bắt gặp Từ Quang Lượng đang chậm rãi đưa cô dâu và dàn phù dâu phù rể đi vòng vèo.
Anh ta đứng trước mặt Lệnh Sâm cười ha hả, nói: "Không biết có thích hợp hay không, vợ tôi nói muốn chụp với cậu một tấm ảnh, ha ha, nếu không tiện...."
"Có thể."
Lệnh Sâm đứng dậy: "Ngay tại đây sao?"
"Ở đây ở đây luôn!"
Từ Quang Lượng kéo vợ mình tới, cô ấy cứ như mới tỉnh khỏi mộng, khuôn mặt phấn kích đỏ bừng bừng, vì không biết nên đứng đâu cho nên di chuyển trái phải hai bước, mọi người cũng không nghe rõ cô ấy lẩm bẩm gì trong miệng.
Chúc Ôn Thư thấy nơi này hơi chật chội, liền nghĩ hay là mình đứng sang bên cạnh nhường lại vị trí cho cô dâu.
Lúc đang định đứng dậy, Lệnh Sâm đột nhiên nhớ ra gì đó, anh quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư.
Chúc Ôn Thư: "Sao thế?"
Anh vươn tay về phía cô: "Tiền mừng của tôi đâu?"
"À."
Chúc Ôn Thư cầm chiếc túi xách ở trên ghế lên, sau đó lấy tiền mừng ra đưa cho Lệnh Sâm.
Lệnh Sâm thuận tay cầm lấy, khi đưa tới trước mặt Từ Quang Lượng, thấy anh ta sững sờ không nhận nên anh nói: "Chút tâm ý nhỏ, tân hôn vui vẻ."
"Hả? À à, cậu khách sáo quá, cậu đến là tôi vui lắm rồi."
Cuối cùng Từ Quang Lượng cũng nhận tiền mừng, lúc đưa kín tiền mừng cho phù dâu phụ trách thu nhận ở đằng sau, anh ta vô tình thấy hai chữ "Lệnh Sâm" được viết nắn nót cẩn thận tỉ mỉ, hai chữ ấy chỉ có thể do Chúc Ôn Thư viết mà thôi.
Vì thế anh ta lại ngây người, hơi mờ mịt nhìn hai người họ.
Không phải do anh ta nghĩ nhiều, nhưng thoạt nhìn cảnh tượng này rất giống bộ dáng anh ta chìa tay xin tiền vợ.
Không chỉ có mình anh ta mờ mịt không hiểu, mấy người trên bàn bên này cũng nhìn chằm chằm vào hai người.
Chúc Ôn Thư chẳng còn cách khác, đành phải giải thích lại lần nữa.
"Anh ta không có tiền mặt nên tôi giúp chuẩn bị thôi."
"À à, ra vậy."
Hôm nay Từ Quang Lượng rất vui, đầu óc rối lên chẳng nghĩ được gì, thật ra căn bản anh ta còn chưa kịp hiểu đó là logic gì thì đã bị người vợ đang hết lòng tìm vị trí đứng của mình lôi vào tạo dáng: "Trước kia không nhận ra quan hệ của các anh tốt như vậy đấy."
"Vẫn tốt." Nãy giờ Lệnh Sâm không nói nhiều, anh nghiêng người tựa vào ghế, mượn tư thế này cụp mắt nhìn về phía Chúc Ôn Thư: "Cô giáo Chúc luôn giúp đỡ tôi."
Không biết vì sao, Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy trong phòng tiệc đầy tiếng người ồn ào này, tiếng nói "cô giáo Chúc" kia của Lệnh Sâm khi nghe vào không chỉ là một kiểu xưng hô, mà nó còn mang theo cả sự thân thiết.
Có cảm giác này không chỉ có mình cô.
Những người khác trên bàn lại lâm vào cảm giác nghi ngờ như lúc trước lần nữa, ngay cả người có suy nghĩ thẳng tuột đơn giản như Chung Á cũng quay đầu nhìn cô.
Chúc Ôn Thư đối mặt với ánh mặt của bọn họ, cô lựa chọn ôm chặt túi, không nói thêm nữa.
Nếu mà cái này cũng phải giải thích, thực sự sẽ có chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.
Nhưng ông trời chứng giám, cô và Lệnh Sâm rõ ràng không có gì.
-
Sau khi chú rể và cô dâu chụp ảnh với Lệnh Sâm xong, dàn phù dâu phù rể đương nhiên cũng mượn cơ hội này muốn chụp riêng cùng Lệnh Sâm.
Những người rục rịch chuẩn bị rời khỏi phòng tiệc lập tức nhân cơ hội này ùn ùn kéo tới, Lệnh Sâm cũng cho Từ Quang Lượng mặt mũi, ai đến cũng không từ chối, đứng đó ở đó chụp ảnh với từng người một như bức tượng sáp.
Mãi đến khi MC lên sân khấu, nói với mọi người hôn lễ sắp bắt đầu, Lệnh Sâm mới từ chối khách khứa tới đến chụp ảnh.
Sau khi anh ngồi xuống, mọi người không hề giải tán, thậm chí cơm cũng không ăn chỉ chờ lúc hôn lễ kết thúc lại tiếp tục chụp ảnh.
Bản thân Chúc Ôn Thư chưa bao giờ trải qua tình huống thế này, cô không thể giống như Lệnh Sâm trong khi bị nhiều người vây quanh nhìn nhiều đến thế mà vẫn bình thản, ung dung xem nghi thức hôn lễ trên sân khấu.
Mặc dù cô nhìn lên sân khấu nhưng ánh mắt lại rất khó tập trung vào cô dâu chú rể.
Chốc lát sau, cô thoáng thấy một người đàn ông đi vào cửa, người này nhìn khắp xung quanh rồi đi về phía bàn bọn họ.
Thân hình người đàn ông vừa vừa, mặc áo khoác màu đen, chiếc áo sweater trắng bên trong không thể che giấu được cái bụng bia phồng ra, khi người này bước nhanh tới, ngũ quan trên mặt dần hiện rõ ràng.
Chúc Ôn Thư càng nhìn càng cảm thấy cậu ta quen quen, trong đầu cô xuất hiện một cái tên sinh động, nhưng cô không dám tin.
Chẳng, chẳng phải trước kia Chương Bác Nghệ rất tuấn tú à, sao mới có bảy tám năm mà đã béo thành thế này?
Chương Bác Nghệ đứng trước bàn, cậu ta nhìn thấy Lệnh Sâm, liền kinh ngạc tới mức không thể diễn tả bằng lời.
"Ây, Lệnh Sâm! Đã lâu không gặp, vậy mà cậu lại tới đây!"
Lệnh Sâm chỉ ngước mắt rồi gật đầu với cậu ta: "Đã lâu không gặp."
Không phải người nào cũng thích người nổi tiếng, ví dụ như Chương Bác Nghệ, cậu ta luôn cảm thấy thái độ của Lệnh Sâm không thân thiện lắm, bởi vậy cậu ta cũng chẳng đi lên tiếp cận như những người khác. Cậu ta nhìn sang trái, bắt gặp Chúc Ôn Thư nên liền cười nói: "Cậu cũng tới sao? Chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi."
"Đúng vậy." Chúc Ôn Thư gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Sau đó Chương Bác Nghệ chào hỏi với vài người khác trên bàn, cuối cùng nói mình đến muộn không có chỗ, sẽ ngồi sang bàn khác.
Đợi cậu ta đi, Chung Á sốc tới mức không thể ngậm được miệng, "Mẹ nó... năm tháng đúng là con dao giết heo mà."
Chúc Ôn Thư cũng không dám tin mà nhìn bộ dáng của cậu ta, cô lẩm bẩm nói: "Mình không nhìn lầm chứ, chắc cậu ta không phải....."
Lời này của cô là hỏi Chung Á, nhưng người trả lời lại là Lệnh Sâm.
"Chương Bác Nghệ."
"Hả?""
Hiện tại điều làm Chúc Ôn Thư kinh hãi chính là Lệnh Sâm thế mà có thể nhận ra cậu ta.
Nhớ lại lúc đầu do cô nói tên mình, nên Lệnh Sâm mới nhớ ra đấy.
"Anh mà lại còn nhớ rõ cậu ta?"
"Chính là người đã tặng chiếc Swarovski lúc sinh nhật cậu đấy."
Một người đàn ông ở bên đối diện đột nhiên nói, "Thế mà cậu lại quên?"
"Không phải, tôi không quên."
Chúc Ôn Thư chớp mắt, "Sao các cậu biết chuyện này."
Người đàn ông nở nụ cười: "Cả lớp đều biết."
Sau đó cậu ta nghiêng đầu, lời nói đã tới miệng mới chợt nhận ra Lệnh Sâm đang nhìn mình.
"Đúng.... nhỉ?"
Lệnh Sâm quay đầu nhìn sân khấu, thản nhiên nói: "Tôi không biết."
Trong không khí huyên náo, suy nghĩ lại bay thật xa.
-
Sinh nhật của Chúc Ôn Thư cũng không phải là bí mật gì trong lớp cấp ba.
Một buổi sáng nào đó năm lớp 10, tiết tiếng anh đầu tiên, cô giáo vừa mới bước vào lớp liền nói câu "happy birthday" với Chúc Ôn Thư ngồi ở hàng đầu.
Vì ngày này rất đặc biệt, nên rất nhiều bạn học nhớ Chúc Ôn Thư sinh vào đêm Giáng Sinh.
Mùa đông năm lớp 11, cách đêm Giáng Sinh vài ngày, Lệnh Sâm nghe thấy mấy bạn học sinh nữ đang đứng ở hành lang bàn nhau nên tặng quà gì cho Chúc Ôn Thư.
Khi đó mọi người đều không có tiền, quà cáp có thể nghĩ tới nếu không là một số đồ trang sức nhỏ thì cũng là gấu bông. Mấy cô bạn học cứ thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng chẳng hiểu sao chủ đề lại chuyển sang chợ đêm cạnh làng đại học, nói gần đây có rất nhiều bạn nữ mở quán bán đồ thủ công, vô cùng đẹp.
Buổi tối trước đêm Giáng Sinh một ngày, Lệnh Sâm xuất hiện tại khu chợ nhỏ đó.
Những quầy hàng đơn giản nối tiếp san sát nhau bên đường, trên tấm khăn trải bàn trắng đồng nhất bày đủ loại đồ nho nhỏ xinh xinh.
Lệnh Sâm đi ba lượt trên con đường này, cuối cùng dừng lại trước một gian hàng thủ công.
Cậu nhìn lướt qua, sau đó cầm lấy sợi dây chuyền bạc có đính vài hạt cườm trên đó.
Bà chủ là một cô gái trẻ, cười nói: "Anh bạn đẹp trai, có chọn chiếc vòng này không? Mấy hạt cườm là tôi tự mình xâu đấy, giống như Pandora."
Lệnh Sâm hỏi: "Pandora?"
"Là hãng sản xuất và bán lẻ đồ trang sức của Đan Mạch, bây giờ hãng này rất nổi." Bà chủ chỉ vào mặt dây chuyền thiên ngay ở bên cạnh, "Hiện tại tôi có một chiếc tương tự Swarovski, cậu có muốn xem không? Hiện nay con gái đều thích loại này."
Cuối cùng Lệnh Sâm không mua món đồ dởm mà bà chủ giới thiệu, thay vào đó, cậu chọn một sợi dây màu đỏ được trang trí bằng hình mặt trời nhỏ may mắn.
Thanh toán 25 đông cho bà chủ xong, trong túi cậu chỉ còn lại ba xu.
Bà chủ thấy cậu khó khăn, liền cười nói: "Của ít lòng nhiều, bạn gái cậu nhất định sẽ thích."
Lệnh Sâm nhìn chằm chằm chiếc vòng may mắn kia một lúc lâu, sau đó rầu rĩ nói: "Sao có thể thế."
"Ấy.... cậu nói vậy là...."
Bà chủ lập tức mất hứng, ngay cả túi nhỏ đựng cũng không đưa, liền ngồi xuống nghịch điện thoại.
Một ngày trước Giáng Sinh.
Sau khi tan học, Lệnh Sâm đợi ở sân thể dục rất lâu, đợi tới khi mọi người trong trường về gần hết cậu mới quay lại phòng học.
Buổi tới mùa đông tới sớm, phòng học tắt đèn vắng lặng mờ tối, cơn gió thổi qua, tấm rèm cửa tung bay lên làm mấy cuốn sách bài tập rơi xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch.
Lệnh Sâm nhẹ nhàng đẩy cửa, vừa đúng lúc thấy Chương Bác Nghệ khom người ghé vào bên cạnh chỗ ngồi của Chúc Ôn Thư, cậu ta bị tiếng vang bất chợt hù doạ, rồi kinh hãi quay đầu.
"Lệnh Sâm? Sao cậu còn chưa về?"
Lệnh Sâm liếc nhìn thứ trong tay cậu ta, đó là những viên kim cương lấp lánh dưới ánh chiều tà.
"Quay lại lấy đồ."
"À."
Chương Bác Nghệ không ở lại lâu, cậu ta nhanh chóng nhét đồ vào ngăn bàn của Chúc Ôn Thư, sau đó im lặng không tiếng động đi ra ngoài.
Đi tới cửa, cậu ta không yên lòng nên quay đầu nhìn Lệnh Sâm.
"À thì.... chuyện vừa nãy, cậu đừng nói ra nha."
Lệnh Sâm không ngẩng đầu nhìn cậu ta, đương nhiên cũng không nói chuyện.
Nhưng Chương Bác Nghệ biết, Lệnh Sâm lười không trả lời mình, thì chắc chắn không thể nói ra được.
Vì thế, cậu ta yên tâm rời đi.
Chờ tới khi phòng học yên tĩnh trở lại, bàn tay vẫn để trong túi của Lệnh Sâm từ từ nắm chặt sợi dây hồng ấy, sau đó cậu chậm rãi đi đến chỗ ngồi của Chúc Ôn Thư.
Trong ngắn bàn của cô xếp chồng chất rất nhiều đồ, không còn chỗ trống dư lại.
Lệnh Sâm kéo ghế ra, chỉ một động tác cực nhỏ nhưng cũng khiến cho đồ vật mà Chương Bác Nghệ nhét vào rơi ra.
Cậu khom lưng xuống, mượn chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời, cậu nhìn thấy biểu tượng thiên nga được in trên chiếc hộp màu xanh dương sẫm.
Cuối cùng chút ánh sáng ấy biến mất, gió cũng ngừng thổi, trong phòng học không có bất kỳ âm thanh nào.
Qua lúc lâu, Lệnh Sâm nhặt chiếc hộp lên, sau đó lau bụi bẩn dính trên mặt đi, tiếp đó cẩn thận để vào ngăn bàn, ngay ngắn đúng vị trí.
Cuối cùng, xoay người trở về.
-
Hơn nửa tiếng sau, nhân viên phục vụ bắt đầu mang hoa quả lên.
Bởi vì chú rể cầm micro nói với mọi người đừng đi làm phiền những vị khách khứa khác, cho nên bàn của nhóm người Chúc Ôn Thư mới coi như được bình yên.
Rượu quá ba tuần, Chúc Ôn Thư thấy mấy người lớn tuổi lục tục rời khỏi, rồi lại nghĩ tới buổi chiều vừa rồi Từ Quang Lượng nói sẽ đánh bài uống trà. Cô không thích lắm, nghĩ vậy cô liền quay qua hỏi Chung Á có muốn về trước không, ở lại đợi cũng chẳng có nghĩa gì.
Hai người nói xong, Chúc Ôn Thư cầm túi đứng dậy, định nói một tiếng với Lệnh Sâm.
Lúc ngoảnh đầu nhìn, phát hiện Lệnh Sâm đã bị Từ Quang Lượng gọi tới chụp ảnh, mấy người đàn ông là bạn thời cấp ba đều tụ họp nơi đây, ồn ào náo nhiệt, có lẽ một lúc nữa Lệnh Sâm cũng chưa rời đi được.
Vì thế, trong sảnh tiệc tưng bừng vui vẻ, Chúc Ôn Thư và Chung Á đều tự mình gửi wechat cho Từ Quang Lượng, rồi âm thầm rời khỏi.
Ra khỏi phòng tiệc, không khí trở nên trong lành hơn rất nhiều.
"Mẹ ơi, tổ chức hôn lẽ cũng mệt chết, mình thấy vợ chồng Từ Quang Lượng còn chưa ăn được miếng cơm nào." Chung Á nói, "Còn có Lệnh Sâm, mình cứ nghĩ cậu ta lộ mặt rồi đi ngay, không ngờ lại nán lại lâu như thế, cậu ta phải rất bận mới đúng chứ nhỉ?"
"Không biết....."
Chúc Ôn Thư vừa đi vừa nói nhỏ, "Mình thấy gần đây anh ta rất rảnh."
Chung Á nghe vậy, ngập ngừng lúc lâu, sau đó ấp a ấp úng nói: "À cái này.....mình định hỏi cậu, Lệnh Sâm ở đó, mình ngại không dám hỏi."
Chúc Ôn Thư: "Hả?"
"Chính là...."
Chung Á còn quay đầu ngoái nhìn, chắc chắn bốn phía không có ai xong mới nói: "Mình luôn cảm thấy...... cậu và Lệnh Sâm có cái gì đó đúng không?"
Bước chân của Chúc Ôn Thư hơi ngừng, sau hồi lâu im lặng, cô nói: "Cậu nghĩ gì thế? Sao có thể được! Anh ta là Lệnh Sâm đấy, vừa nãy cậu không thấy dáng vẻ đó sao? Dùng đầu ngón chân cậu cũng có thể nghĩ là không được thể rồi."
"Ây ya....."
Chung Á thấy giọng điệu Chúc Ôn Thư gay gắt như vậy, cô nàng biết mình nghĩ nhiều, liền cười nói: "Cậu đừng nóng nảy thế chứ, mình chỉ thuận miệng nói thôi, dù sao lúc nãy nhìn bộ dáng ấy của cậu ta có vẻ rất thân với cậu, mình còn tưởng hai người hẹn nhau tới. Sau đó mình lại nghĩ đến thân phận Lệnh Sâm, không có quan hệ đặc biệt gì cậu ta cũng sẽ không cố ý hẹn với người khác."
"Mình không hẹn anh ta.... chỉ là trùng hợp."
Vừa dứt lời, điện thoại của Chúc Ôn Thư rung lên.
【c: Không đợi tôi cùng đi?】
Chung Á đang nói lải nhải lung tung ở bên cạnh, Chúc Ôn Thư đột nhiên dừng bước chân lại.
"Sao thế?"
Chung Á hỏi.
"Không có gì."
Chúc Ôn Thư ngoảnh mặt đi, nhìn vào bóng dáng phản chiếu trên tấm thuỷ tinh rơi dưới đất, cô phát hiện bước chân mình hình như có hơi loạn.
Lúc sau, cô mới trả lời.
【Chúc Ôn Thư: Anh không nói muốn tôi đợi anh.】
【c: Bây giờ tôi nói rồi.】
【c: Còn kịp không?】
Khi nhận được hai tin nhắn này, Chúc Ôn Thư và Chung Á vừa mới đến cửa khách sạn, trước mặt có một chiếc taxi đi tới.
"Chúng ta đi thôi." Chung Á vẫy xe lại, "Đưa cậu về trước, nhà mình cũng không xa."
Đầu óc Chúc Ôn Thư chợt rối bời, cô có thể giải được đề toán khó, nhưng lại không biết bây giờ mình có nên đợi Lệnh Sâm hay không.
Một lát sau.
"Không được......"
Giọng Chúc Ôn Thư hơi nhỏ, "Mình bỗng nhớ ra mình còn có việc, cậu về trước đi."
Chung Á nghiêng đầu, "Hả? Cậu không đi? Chuyện gì thế?"
"Có đi hay không thế?"
Tài xế ngồi ở ghế lái thúc giục, "Rốt cuộc có đi hay không?"
"Đi!"
Chung Á lập tức mở cửa xe ngồi vào phía trước, sau đó vậy tay với cô, "Vậy mình đi đây! Về liên lạc nhá, bye bye."
"Bye bye."
Nhìn theo chiếc xe trở Chung Á dần đi xa, trong lòng Chúc Ôn Thư có chút mơ hồ.
Cho tới khi một cơn gió lạnh thổi tới, cô nhìn cảnh vật trống trải bốn phía xung quanh, đột nhiên tỉnh táo lại.
Không đúng, vì sao cô phải đợi Lệnh Sâm chứ?
Không hẹn trước, đợi xong thì ai cũng về nhà nấy thôi.
-
Lệnh Sâm lấy cớ có việc mới có thể thoát thân, nhưng chuyện thoát thân này cũng là chuyện của hai mươi phút sau.
Từ Quang Lượng kéo người nhà tiễn Lệnh Sâm ra ngoài, thấy dáng vẻ còn muốn tiến tới cửa chính.
"Dừng đây thôi."
Lệnh sâm nói, "Tôi tự đi ra ngoài được."
Từ Quang Lượng đương nhiên không nghe theo, "Không việc gì không việc gì, tiễn tới xe thôi."
"Không cần."
Lệnh Sâm cụp mắt nhìn đồng hồ, hai mày hơi nhíu.
Từ Quang Lượng thấy sắc mặt vậy, biết vẻ mặt này chắc hẳn là có việc gấp cho nên cũng không kiên trì tiếp.
"Vậy, cậu đi đường nhớ chú ý an toàn, hôm nay tiếp đãi không chu toàn, thành thật xin lỗi."
Sau khi nói lời từ biệt, Lệnh Sâm bước nhanh đi về phía của chính khách sạn.
Môi trường chung quanh nơi này không tệ, cây cối rậm rạp, thoạt nhìn cũng không có gì cản trở.
Cho nên anh nhìn hết một vòng cũng không thấy bóng dáng của Chúc Ôn Thư đâu.
Hay là đi rồi?
Lệnh Sâm nặng nề thở một hơi, anh cụp mắt nhìn tin nhắn không được trả lời, lại cảm thấy không bất ngờ là bao.
Mặt trời dần dần lặn sau những tầng mây, Lệnh Sâm không ở lâu, anh xoay người đi tới bãi đỗ xe.
Lúc rẽ qua hành lang sảnh lớn, cả người anh đột nhiên sững lại.
Cách đó không xa, trên bãi cỏ bên sườn, Chúc Ôn Thư đang ngồi xổm cạnh một bồn hoa, cô buồn chán chơi đùa với con samoyed lông xù, nhìn từ xa, con samoyed đó giống như con cừu nhỏ.
Lệnh Sâm không lên tiếng, cũng không đi tiếp, anh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm bóng dáng cô thật lâu.
Sợ nếu như có động tĩnh, hình ảnh cô đợi anh sẽ bị đánh vỡ.
Mãi cho tới khi Lệnh Sâm thấy có một con chó khác đang chạy tới từ cách đó không xa, con chó đó với con samoyed chơi đùa với Chúc Ôn Thư một lát, sau đó hai con cùng nhau chạy về phía lối ra.
Chúc Ôn Thư đứng lên, lưu luyến nhìn bóng dáng hai con chó, sau đó cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh.
Giây tiếp theo, quả nhiên điện thoại trong tay Lệnh Sâm rung lên.
【Chúc Ôn Thư: 【Hình ảnh】】
【Chúc Ôn Thư: Chó cũng chờ bạn cùng về nhà, tôi thì sao?】