Cả văn phòng yên tĩnh trong ba giây, bảo vệ đi ngang qua cửa sổ cũng liếc mắt nhìn vào trong một cái.
Lúc này Chúc Ôn Thư căn bản không có tâm trí đâu để lo lắng việc Lệnh Sâm có bị nhận ra hay không, mà cô chỉ lo lắng người này có ra tay ngay tại hiện trường không thôi.
Hiển nhiên mẹ Vương Tiểu Bằng cũng có lo lắng chuyện này.
Chị ta nắm tay Vương Tiểu Bằng kéo thằng bé lùi lại, đảo mắt nhìn xung quanh, không nắm bắt được bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Dưới ánh nhìn của Lệnh Sâm, chị ta kìm nén rất lâu, cũng không biết mình có thể quật cường tới mức nào, nên đành ngẩng cổ làm như không lo lắng gì, nói: "Tôi có thể thế nào, tôi có xúc phạm cô giáo đâu, tôi chỉ đưa ra kiến nghị mà thôi."
Nói xong cũng không đợi Chúc Ôn Thư lên tiếng, chị ta đã vội vàng kéo Vương Tiểu Bằng muốn rời đi.
"Đợi chút."
Chị ta vừa xoay người, liền nghe thấy giọng nói của Lệnh Sâm vang lên lần nữa.
"Có phải hiện tại chị nên xin lỗi bên này không?"
Mẹ Vương sửng sốt một lát, sau đó cả cứng ngắc đẩy con mình ra.
Vương Tiểu Bằng dẩu miệng nói: "Hôm qua cô giáo đã bảo con xin lỗi rồi..."
Vì thế mẹ Vương tức khắc nhướng mày: "Con..."
"Tôi không nói thằng bé."
Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương chằm chằm, không nói thêm gì nữa.
Dưới cái nhìn của anh, mẹ Vương đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người nói với Chúc Ôn Thư: "Xin lỗi cô giáo, lúc nãy tôi nặng lời quá."
"Không sao không sao, về sau chúng ta sẽ..."
Không đợi Chúc Ôn Thư nói mấy lời khách sáo, mẹ Vương liền kéo con mình ra khỏi văn phòng.
Chờ khi bóng dáng của hai mẹ con họ hoàn toàn biến mất, Lệnh Sâm mới đứng thẳng người lên rồi quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: "Nếu không có gì nữa thì tôi đi được chứ?"
Chúc Ôn Thư hoàn toàn không đoán được cuộc gặp mặt cha mẹ ngày hôm nay sẽ kết thúc theo cách này, cô gần như ở ngoài tình huống, lờ mờ gật đầu.
"À, được."
Mãi tới khi bóng người một lớn một nhỏ rời khỏi văn phòng, cô mới nhận ra mình đã quên cái gì, vội vàng cầm túi sách đuổi theo.
"Lệnh...Tư Uyên! Đợi đã!"
Hai người dừng bước, quay đầu lại.
Chúc Ôn Thư chạy đến trước mặt Lệnh Sâm: "Anh không để ý nhóm trên Dingtalk à? Bình thường gửi thông báo vào cũng chưa thấy anh trả lời bao giờ."
"Cái gì..."
Lệnh Sâm nghi hoặc: "Đó là gì?"
Chúc Ôn Thư: "..."
Cũng đúng, sao có thể hy vọng một ngôi sao lớn như Lệnh Sâm dùng Dingtalk hay mấy thứ này nọ.
"Như vậy đi, chúng ta add wechat." Chúc Ôn Thư cúi đầu lấy di động ra: "Bình thường Lệnh Tư Uyên có chuyện gì tôi sẽ trực tiếp liên hệ qua wechat với anh, tránh cho lúc gọi thì không gọi được."
Ánh mắt của Lệnh Sâm dừng ở chiếc điện thoại trên tay Chúc Ôn Thư hai giây, sau đó mới từ từ nhìn lên mặt cô, không từ chối cũng không đồng ý.
Chẳng hiểu tại sao anh lại nở một nụ cười.
Chúc Ôn Thư cảm thấy nụ cười này của anh có thâm ý nên lập tức bổ sung: "Chỉ là trao đổi bình thường về chuyện của Uyên Uyên thôi, tôi tuyệt đối không đưa wechat của anh cho người khác, anh yên tâm."
"Ba! Add đi!" Lệnh Tư Uyên nắm lấy góc áo của Lệnh Sâm lay nhẹ, miệng chu lên, ra vẻ tội nghiệp nói: "Nếu không mỗi lần con không tìm được ba..."
Đối mặt với ánh mắt điên cuồng ám chỉ của Lệnh Tư Uyên, Lệnh Sâm hắng nhẹ rồi lấy điện thoại ra.
"Có lẽ là có thể."
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, mở mã quét wechat, nói với giọng điệu bình thường: "Nhưng tôi không bảo đảm sẽ xem và trả lời tin nhắn của cô đúng lúc."
"Không việc gì, tôi....ơ?"
Sau khi quét mã, Chúc Ôn Thư kinh ngạc ngước mắt lên: "Anh không bật xác minh bạn tốt sao? Có thể trực tiếp add luôn?"
Lệnh Sâm không nói gì, hai mắt nhìn thẳng vào Chúc Ôn Thư, cười nhạt.
Cuối thu oi bức, ngay cả không khí cũng nóng không thể tả.
Nhưng Chúc Ôn Thư lại thấy nụ cười của Lệnh Sâm lạnh lẽo.
Sau lúc lâu đối mặt, vẻ mặt Chúc Ôn Thư vẫn mờ mịt không hiểu.
Lệnh Sâm không nhìn cô nữa, xoay cổ tay rồi mở danh sách bạn tốt lên, kéo xuống.
Tìm được luôn wechat của Chúc Ôn Thư.
Chúc Ôn Thư: "...?"
Sau đó anh ấn mở khung chat trò chuyện, gửi tới "1".
【Rất xin lỗi, bạn không phải là bạn tốt của đối phương, hãy thêm bạn tốt với đối phương trước mới có thể trò chuyện 】
Chúc Ôn Thư: "..."
Cứu mạng.
Cứu mạng!
Sao có thể như vậy chứ!!
Ngay cuối hè oi ả, hai má Chúc Ôn Thư giống y hệt với ánh hoàng hôn ở chân trời, mắt thường còn có thể thấy được tốc độ phiếm hồng của nó.
Cô căn bản không nhớ rõ bản thân từng add Lệnh Sâm bao giờ, cũng hoàn toàn không nhớ trong wechat của mình từng có một người như vậy.
Cũng không biết có phải là lần cô lọc lại danh sách bạn bè đã thuận tay xoá luôn cả người chưa bình luận cũng chưa trò chuyện này đi luôn không...
Lúc xoá thì đã khẳng định cả đời này sẽ không gặp lại nữa, ai mà ngờ sẽ bị người ta bắt tại trận chứ?!
"Vậy..."
Sắc mặt của Chúc Ôn Thư đã thay đổi vài lần, nhưng Lệnh Sâm lại không nói lời nào, anh một mực nhìn cô, như thể bày ra bộ dạng tôi muốn xem cô giải thích thế nào.
"Xin lỗi, tôi không cố ý xoá bạn tốt đâu."
Tốc độ chớp mắt của Lệnh Sâm cũng trở nên chậm rãi.
"Đúng vậy, trượt tay?"
Đầu ngón tay của Chúc Ôn Thư nóng ran, cô chớp mi không ngừng để che đi ánh mắt mơ hồ của mình.
"Tôi quên mình thêm bạn tốt với anh khi nào, lúc đó không có ấn tượng cho nên mới xoá nhầm."
"..."
Một lát sau Lệnh Sâm nhẹ giọng bỏ lại một câu: "Cô không cần giải thích."
Sau đó cầm quai đeo cặp sách của Lệnh Tư Uyên, xoay người đi xuống lầu.
Chúc Ôn Thư nhìn bóng dáng của Lệnh Sâm thì ảo não vò đầu. Cái chức chủ nhiệm cô làm tạm thời này thực sự đã làm mất mặt cô giáo Chung mà, người khác sao có thể nhớ rõ ràng rành mạch tên của từng cha mẹ vậy?
-
Hoàng hôn bao trùm bốn phía, đằng chân trời sót lại tia nắng cuối cùng lấp ló dưới những đám mây đen cuồn cuộn.
Trong phòng bếp, sườn heo lăn qua bột mì được thả vào chảo dầu nóng ùng ục, toả hương ra khắp xung quanh.
Lệnh Hưng Ngôn trở về nhà, cởi áo khoác để lên trên sô pha sau đó tới phòng ăn rót nước uống.
Uống xong rồi thở ra một hơi, Lệnh Hưng Ngôn muốn hỏi bảo mẫu Tiêu về tình hình của con trai mình, nhưng bảo mẫu đang nấu cơm, nhiều khói dầu lại đóng cửa kín, chắc là không nghe thấy tiếng gọi ở bên ngoài.
Vì thế anh ta quyết định trực tiếp đi đến phòng con mình để xem.
Tay cầm ly nước, vừa định nhấc bước đi thì cửa lớn trong nhà đột nhiên mở ra.
Giờ này còn ai tới vậy?
Đang nghi hoặc, Lệnh Hưng Ngôn bất chợt thấy con trai ruột của mình đeo cặp trên lưng đi vào.
"Ba ơi!"
Lệnh Tư Uyên nhanh chóng chạy tới ôm thắt lưng anh ta, cọ cọ cái đầu sau đó nhìn vào phòng bếp: "Thơm quá! Con đói rồi! Ăn cơm thôi!"
Theo phía sau cậu bé là Lệnh Sâm.
Lệnh Sâm đi tới trước mặt, liếc anh họ kiêm người quản lý của mình một cái: "Về rồi à?"
Sau đó cũng không chờ anh ta trả lời, anh đã lập tức đi vào phòng làm việc.
"Đợi chút."
Lệnh Hưng Ngôn cuối cùng cũng hoàn hồn, không quan tâm thằng con mình nữa mà cất bước đuổi theo Lệnh Sâm: "Em đưa Uyên Uyên ra ngoài chơi à?"
"Không."
Lệnh Sâm tháo khẩu trang xuống sau đó ném vào thùng rác ở hành lang: "Em tới trường đón nó tan học."
"Cái gì?"
Lệnh Hưng Ngôn còn cho rằng mình nghe nhầm: "Em đi đón Uyên Uyên tan học? Tới trường đón?"
"Không thì sao?"
"?"
"...Em bị điên à?!"
Lệnh Hưng Ngôn suýt nữa bị nước miếng của bản thân làm cho sặc chết, khuôn mặt đỏ bừng: "Dì Tiêu không biết đi đón? Còn phải làm phiền ngài đây?"
Trái ngược với Lệnh Hưng Ngôn đang kích động, cảm xúc của Lệnh Sâm bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh đẩy cửa phòng làm việc, sau đó đem mấy thứ đồ trên sô pha chất đống vào một góc, cuối cùng như người không xương nằm soài ra đó, còn mò lấy một quyển tạp chí che lên mặt.
"Em đi đón cháu mình tan học thì có sao à?"
Đổi lại là người khác thì không sao.
Nhưng người như Lệnh Sâm thì chắc chắn có sao.
Lệnh Hưng Ngôn tức giận cười đáp, đặt mạnh ly nước lên bàn: "Thú vị đấy Lệnh Sâm. Nghệ sĩ nam khác người ta còn không cả dám ngồi chung xe với nhà sản xuất nữ, em thì hay rồi, trực tiếp đến trường đón thằng nhỏ luôn."
Lệnh Sâm không nói chuyện, cũng không biết là có nghe hay không.
Thanh âm của Lệnh Hưng Ngôn dần dần lặng xuống.
"Không sao hết, em muốn đi đón thì ngày ngày đi đón cũng được. Chỉ là nếu bị người khác chụp thì tới lúc đó cả thế giới đều biết em có một đứa con bảy tuổi. Độ nổi tiếng lớn như này kẻ khác nằm mơ cũng muốn."
Qua một hồi lâu, người bị cuốn tạp chí che mặt kia mới mở miệng.
"Chỉ có thật mới sợ, giả sợ làm gì?"
Lệnh Hưng Ngôn: "..."
Hình như cũng đúng.
Sau khi im lặng một lát.
"Em ít tìm lý do để nguỵ biện với anh đi." Lệnh Hưng Ngôn hồi thần, bắt đầu mắng thêm một trận: "Trước kia sao không thấy em thân thiết như thế? Xem ra cho em nghỉ ngơi mấy hôm lại thành nhàn rỗi rồi!"
"Được rồi."
Lệnh Sâm vẫy vẫy tay với Lệnh Hưng Ngôn: "Anh quan tâm chuyện học của con trai anh đi, đừng quan tâm em, bây giờ em có việc."
"..."
Lời này chắc chắn không phải là lời mà một nghệ sĩ có thể nói với người quản lý.
Nhưng tình huống giữa Lệnh Sâm và Lệnh Hưng Ngôn lại không giống vậy.
Lệnh Hưng Ngôn học luật, ban đầu là cố vấn pháp lý của công ty Lệnh Sâm, sau đó lại làm người đại diện chấp hành của anh, chuyên về các vấn đề quản lý thương vụ.
Mãi sau này Lệnh Sâm tách khỏi công ty quản lý ban đầu, tự thành lập công ty riêng, đồng thời năng lực Lệnh Hưng Ngôn cũng ngày càng tốt, có đủ trình độ để trở thành người quản lý chuyên nghiệp toàn diện.
Thuận theo tự nhiên người anh họ này trở thành người quản lý của Lệnh Sâm, đồng thời là đối tác của studio.
Nhưng dựa theo phân chia cổ phiếu công ty, Lệnh Sâm mới là ông chủ, người có tiếng nói tuyệt đối.
Cho nên bình thường Lệnh Hưng Ngôn toàn quyền quản lý công việc thương vụ của Lệnh Sâm, nhưng về âm nhạc và quyền tự do cá nhân từ trước tới nay đều do Lệnh Sâm tự mình quyết định.
"Được."
Lệnh Hưng Ngôn thấy có nói với Lệnh Sâm cũng như nước đổ đầu vịt, cho nên chỉ có thể tự mình nói với mình: thời gian này thị phi rất nhiều, là anh ta thần hồn nát thần tính mà thôi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Lệnh Sâm đi đón thằng nhỏ cũng chẳng phải chuyện to tát gì, nếu bị chụp thật thì làm sáng tỏ là xong.
Con của anh ta có thể biến thành con của Lệnh Sâm được sao?
Quên đi.
Lệnh Hưng Ngôn mắng thầm vài câu, lúc đang định xoay người ra ngoài, anh ta lại để ý thấy tư thế ngủ của Lệnh Sâm, nhịn không được mà nói: "Em ngủ trên sô pha làm gì? Ngủ bù thì về phòng mà ngủ."
Gần đây nhà Lệnh Sâm đang sửa chữa, ở khách sạn cũng không thuận tiện nên anh dứt khoát tới nhà Lệnh Hưng Ngôn ở nhờ một thời gian.
Lại qua một lúc lâu, Lệnh Sâm thực sự không còn kiên nhẫn nữa "chẹp" một tiếng.
"Bây giờ anh còn quản lý em ngủ ở đâu thì không bằng đi quan tâm phiếu điểm của con trai anh đi."
"Con anh quản dễ hơn em nhiều."
Lệnh Hưng Ngôn mở cửa phòng, nghĩ còn phải dặn dò hai câu nữa. Vừa quay đầu lại liền thấy đồng hồ trên tay Lệnh Sâm.
Cái này không phải...
"Em đeo đồng hồ của anh làm gì? Anh còn không nỡ đeo nó ra ngoài bao giờ vậy mà em cứ thế lấy của anh đeo đi?"
"Ừ." Lệnh Sâm tháo đồng hồ xuống rồi quẳng cho Lệnh Hưng Ngôn.
Lệnh Hưng Ngôn trợn tròn hai mắt, nhanh nhẹn mau lẹ như tia chớp lao ra đỡ lấy chiếc đồng hồ trân quý của mình.
"Em thấy nó khá được, tiện tay đeo thôi."
"Em còn nói là em không sao không điên? Nhãn hiệu người ta tặng em nhiều như vậy mà em không đeo, bây giờ lại vụng trộm đeo đồ của anh ra ngoài, rốt cuộc hôm nay em bị sao thế?"
Lệnh Hưng Ngôn đau lòng cầm đồng hồ, cẩn thận xác nhận không hề có vết xước sát gì thì lúc này mới yên tâm.
"Anh nhắc nhở em lần nữa, về sau phải cẩn thận chút, nếu không có việc gì đừng tới trường học, muốn chơi cùng thằng bé thì chơi ở nhà cũng được."
Lệnh Sâm trở mình, giọng nói còn mang theo vẻ buồn ngủ.
"Yên tâm, em không nhiều thời gian rảnh quản lý con anh vậy đâu."
-
Mặc dù khi add wechat của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư nói là thuận tiện cho việc liên lạc.
Nhưng cũng qua vài ngày rồi mà cô không hề nói chuyện với anh.
Mãi tới chạng vạng hôm nay khi Chúc Ôn Thư ở nhà soạn bài xong xuôi, có người bạn rủ cô đi ăn tối cùng.
Hai người hẹn nhau ở trung tâm thương mại. Chúc Ôn Thư ngồi tàu điện ngầm tới, trên đường đi cô đều tập trung trả lời tin nhắn từ phụ huynh cho nên ngồi quá mấy trạm.
Sau khi lần nữa ngồi lên và xuống cửa tàu điện ngầm, trước mắt Chúc Ôn Thư là con phố dành riêng cho người đi bộ nhộn nhịp náo nhiệt, nhưng không hiểu sao cô lại thấy hơi mệt.
Vừa ngẩng đầu lên, thứ hiện ra trước mắt chính là hình ảnh quảng cáo đồng hồ của Lệnh Sâm - người phát ngôn thương hiệu - được chiếu trên màn hình LED lớn ở trung tâm mua sắm.
Nhìn khuôn mặt này, Chúc Ôn Thư còn hơi hoảng hốt.
Một tuần trước, cuộc sống của Chúc Ôn Thư chỉ có ba điểm thẳng hàng: lớp học - văn phòng - nhà ăn.
Đôi khi cô thấy tin tức về Lệnh Sâm còn cảm thán, rõ ràng từng là bạn cùng lớp nhưng giờ lại trở thành hai loại người cách xa nhau không thể với tới.
Mà hiện tại.
Khi lần nữa gặp lại Lệnh Sâm, trong đầu óc cô chỉ toàn là đứa con không tiết lộ ra ngoài kia của anh.
Và còn cả sự xấu hổ vì ngày đó cô bị phát hiện đơn phương xoá wechat người ta.
Hay nên giải thích?
Dù sao trong tương lai năm năm tới nếu không có bất ngờ xảy ra thì cô vẫn là giáo viên của Lệnh Tư Uyên, không thể tránh việc liên lạc với Lệnh Sâm, cho nên đừng khiến cho người ta hiểu lầm có ý kiến gì với cô là cách tốt nhất.
Vì thế Chúc Ôn Thư mở wechat của mình, mãi một lúc lâu mới tìm thấy tên wechat của Lệnh Sâm.
Gõ được vài chữ cô lại cảm thấy không ổn.
Sự ăn ý của người trưởng thành nằm ở chỗ cái gì cũng có thể hiểu được ở trong lòng nhưng không nói rõ ra.
Nếu cô lại giải thích thì chẳng phải là nhắc tới xấu hổ của bản thân thêm lần nữa sao?
Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư xoá đi mấy chữ kia.
Ngón tay đang ấn xoá.
Tên wechat của Lệnh Sâm đột nhiên xuất hiện hàng chữ "Đối phương đang nhập."
Chúc Ôn Thư dừng lại động tác theo bản năng, mí mắt giật giật, nhìn chằm chằm vào khung chat trò chuyện của hai người.
Giây tiếp theo, quả nhiên Lệnh Sâm gửi tin nhắn tới.
【c: Cô giáo Chúc 】
Chúc Ôn Thư vội vàng trả lời.
【Chúc Ôn Thư: Tôi đây. 】
【Chúc Ôn Thư: Ba Lệnh Tư Uyên có chuyện gì sao? 】
Dòng "Đối phương đang nhập" lại xuất hiện.
Nhưng lần này dòng chữ kia cứ xuất hiện lại biến mất lặp đi lặp lại như thế, Chúc Ôn Thư đợi mãi cũng chẳng thấy Lệnh Sâm gửi tin nhắn tới.
Vài phút trôi qua, tin nhắn mới rốt cuộc cũng được gửi tới.
【c: Con tôi hôm nay ở trường như thế nào? 】
Chúc Ôn Thư: "?"
"..."
Trên con phố thương mại người đến người đi, Chúc Ôn Thư đứng ở giữa đường, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào di động.
Đời này cô chưa bao giờ cạn lời như vậy.
【Chúc Ôn Thư: Tôi không rõ cho lắm. 】
【c:? 】
【Chúc Ôn Thư: Bởi vì hôm nay là cuối tuần. 】