Kể từ sự việc hôm ấy, Đàm Nhu Nhi đã ngót nghét một tháng không gặp lại Lâu Vĩnh, nhiều lần muốn gặp lại để hỏi hắn về chuyện của Hàn Dương có phải do hắn làm hay không.
Mà nửa tháng này, số lượng khách đặt hoa chỗ cô trở nên rất đông, vậy nên nghi vấn trong lòng cứ như vậy cất vào một góc.
Lâu Vĩnh thực chất lần này trở về vì công ty Lâu gia gặp sự cố, vậy nên trong thời gian một tháng nay hắn nhanh chóng bước chân vào Lâu thị, thay cha tiếp quản tập đoàn.
Mà công ty hắn dùng năm vực dậy từ một đống đổ nát hiện tại đang phát triển vô cùng tốt, nếu không muốn nói rằng nơi đó hoàn toàn nắm trọn kinh tế trong lĩnh vực công nghệ.
Bây giờ hắn trở về thành phố V này, nơi đó đành nhờ Độ Ngôn thay mặt tiếp quản.
Không ai biết, để gây dựng lại NN (tên công ty của Lâu Vĩnh), trước đó hắn phải căng não cùng với bọn xã hội đen đối đầu căng thẳng như thế nào.
Hãy tưởng tượng xem, một đứa nhóc mới tuổi, đơn thân độc mã đối chọi với đám người không nói lí lẽ, chỉ dựa vào mạnh hay yếu, khôn hay ngu mà đánh giá.
Hắn vậy mà sau năm vẫn nguyên vẹn như vậy...
Cũng không nhớ rõ đã đổ bao nhiêu chất xám, sức lực, thậm chí là máu cùng bọn chúng...
Tất nhiên, thành quả thu lại phải xứng với công sức bỏ ra.
Sau năm ròng rã, sau khi thu phục được mấy bang đảng vào tay mình, hắn cho bọn chúng hoàn lương, đem bang phái trở thành tổ chức mật báo bậc nhất trong ngoài thế giới ngầm.
Đến cả cảnh sát còn phải nhờ vả, nhún nhường vài phần.
Nhờ nó mà bao lâu nay nhất cử nhất động của Đàm Nhu Nhi luôn được hắn để tâm.
Đó là lí do không cần bất cứ ai nói nhưng hắn vẫn biết được tung tích của cô ở đâu.
Vậy nên đối với ngày đó, dưới sự cảnh cáo trẻ con của Hàn Dương, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.
Bất quá vấn đề của Lâu thị lại tinh vi hơn hắn nghĩ nhiều.
Trong thời gian này hắn bận rộn công việc từ sáng đến tối, nhìn ngân sách của Lâu thị bị rò rỉ một khoản tiền không nhỏ, tuy nhiên đọc đến quy trình lại không nhìn thấy bất kì sai sót nào khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Đập tiền của hắn vào để giữ dự án là chuyện nhỏ, chẳng qua điều này không giải quyết được vấn đề lớn hơn...
Thả người xuống ghế sô pha, Lâu Vĩnh đưa tay lên day day thái dương, để bản thân được thả lỏng một chút.
Chắc chắn là có gian tế trong công ty, nhưng bộ phận nào? Là người nào có thể qua mắt được vạn con mắt kể cả cha hắn? Điểm này khiến Lâu Vĩnh để tâm, còn sai người của tổ chức điều tra...
Nhưng đã qua một tuần, kết quả thu lại chỉ là vài chi tiết nhỏ nhặt không đủ để khoanh vùng nghi phạm.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lâu Vĩnh lười biếng đáp lại.
"Vào đi."
Bước vào là cô gái có mái tóc vàng óng xinh đẹp, trên người phủ lên bộ váy công sở ngắn đến bắp đùi, để hở đôi chân trắng nõn bên dưới.
Đôi mắt nâu nhìn đến hình ảnh Lâu Vĩnh nằm trên sô pha có hơi lo lắng.
Tiếng gót giày va chạm với nền đá vang lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã tiến lại trước mặt hắn.
Vừa đưa tay ra định sờ lên trán của Lâu Vĩnh, còn chưa kịp chạm trúng đã bị cái nhíu mày của hắn làm sợ hãi thu tay về.
Hứa Thanh Thanh cắn môi đỏ mọng cho đỡ phải rầy, sau mới cất tiếng hỏi.
"Ngài đang mệt sao, ngài có cần tôi pha chút nước chanh ấm..."
"Không cần, có việc nói nhanh rồi ra đi, người cô có mùi khó chịu, làm không khí của tôi không được trong lành."
Hứa Thanh Thanh mím môi, cô là người của tổ chức, cũng đã làm việc cho hắn bảy năm.
Nhưng đối với lời nói thẳng thừng kia của lão đại vẫn có chút chạnh lòng.
Dù sao cô là nữ nhân...!Nhưng chỉ cần nghĩ đến lão đại đối với bất cứ ai cũng lạnh nhạt như vậy liền được an ủi vài phần.
"Thẫn thờ gì vậy? Không có việc thì ra ngoài đi." - Lâu Vĩnh chờ đợi không nghe được lời đáp lại của Hứa Thanh Thanh, không kiên nhẫn mà mở miệng hỏi.
Nhờ âm thanh trầm thấp của người đàn ông này mà Hứa Thanh Thanh lấy lại tâm trí.
Cúi đầu xin lỗi rồi vội vàng trả lời.
"Thưa ngài, phía đại sảnh có người muốn tìm gặp ngài, bảo là có việc gấp."
"Người quen?"
"Không phải, là một cô gái...!Tôi định đuổi cô ta đi rồi nhưng cô ta cứ mặt dày bảo tôi lên nói với ngài...!Lâu Mạn Mạn nhờ vả cô ấy."
Trước kia cũng đã có nhiều vụ phụ nữ vì quá cuồng si lão đại, mặt dày mày dặn đến NN quấy rối, Lâu Vĩnh khi biết tin ngoài mặt không biểu lộ sắc thái gì, nhưng những người phụ nữ đó sau này nếu không phải công việc xuống dốc không phanh thì cũng là gia đình phá sản.
Không nhìn cũng đủ hiểu là có sự nhúng tay của hắn.
Sau này những tình huống đó dần ít đi, nếu có, Hứa Thanh Thanh cũng tốt bụng đuổi họ về để đỡ mang họa sát thân vào người.
Chẳng qua người phụ nữ kia lại quen biết em gái lão đại, hơn hết khi Hứa Thanh Thanh nhìn cô ta đánh giá, cô ta còn không ngần ngại mà nở nụ cười tự tin vô cùng chói mắt.
Giác quan thứ của một người phụ nữ nói cho ả biết, cô gái này không tầm thường.
Đúng vậy, Hứa Thanh Thanh lần này lên đây thông báo cho Lâu Vĩnh chuyện này, nguyên nhân sâu xa, chính là nhờ Lâu Vĩnh ra tay để cho cô gái kia biết khó mà lui, biết sợ mà né tránh..