Cho đến khi chạy đến gần một đoạn, Đàm Nhu Nhi mới để ý thấy, người này chỉ có dáng vóc hao hao với Lâu Vĩnh.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng có nét lai giữa Á Âu tạo cho người khác cảm giác vô cùng bí ẩn.
Trong ngực người kia đang ôm một bó hoa màu trắng, cô nhìn ra được loài hoa này, là hoa loa kèn… Người này không lẽ…
Người kia hình như cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, khuôn mặt hơi ngẩng lên, mắt chạm mắt của cô.
Vào thời khắc đó, cô cứ như bị chìm vào trong đôi mắt buồn kia… Không hiểu vì sao, cô có thể nhìn ra được thứ cảm xúc đang cuộn trào nóng bỏng trong đôi mắt nâu u buồn kia...
Là mất mác, là đau thương, là bất lực.
Nó rất giống, thực sự rất giống cảm xúc của cô khi chứng kiến em gái mình bị cha mẹ bắt đi.
Giữa tiếng sóng vỗ bên bờ cùng tiếng gió đang lướt trên mặt nước, bên tai bất chợt nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy bi ai của người đàn ông.
“Cô gái, hình như tôi đã làm phiền đến việc ngắm cảnh của cô.
Lúc nãy tôi đã nghe người bảo vệ nói rằng đã có người bao hết vùng biển.
Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn thả những cánh hoa này rồi sẽ rời đi.”
Đàm Nhu Nhi nhờ câu nói của người kia mà hoàn hồn lại, lập tức lắc đầu biểu thị không sao.
“Anh không cần phải áy náy…”
Cô suy cho cùng cũng không phải người có tính thích để ý đến đời tư của người lạ, nhưng trước khi quay đầu rời đi không nhịn được mà quay đầu nhìn người kia rồi nói:
“Người anh tưởng nhớ rồi cũng sẽ mạnh mẽ tái sinh như loài hoa loa kèn trắng này, cho dù thật sự muốn đem nó cùng rời khỏi nhân thế, xin hãy nghĩ đến những người ở lại sẽ vì anh mà đau khổ nhường nào.”
Từ bờ phía trên, cô nghe thấy giọng nói đang gọi tên cô, lần này cô có thể chắc chắn người kia chính là Lâu Vĩnh của cô.
Đôi mắt đen láy cong lên, không lưu luyến gì mà chạy một mạch về phía Lâu Vĩnh.
Mà người đàn ông nọ vì câu nói của cô làm cho đứng người, trong đôi mắt nâu bắt đầu giao động.
Nhìn bóng lưng thanh mảnh càng ngày càng cách xa tầm mắt, cho đến khi cô gái kia chỉ còn một chấm nhỏ, lúc này người đàn ông đó mới có động tĩnh.
Từ trong túi áo lấy ra điện thoại đang đổ chuông, không nhanh không chậm mà đưa lên tai của mình, âm thanh trầm thấp từ cổ họng bắt đầu truyền ra khỏi dây thanh quản:
“Tôi đang ở nơi đó, cậu không biết… Tôi vừa bắt gặp một cô gái rất thú vị… Nếu thị lực của tôi vẫn ổn, thì cô gái kia quen biết với Lâu Vĩnh.”
Dòng nước biển bị sóng đánh vào bờ, chạm đến mũi giày của người đàn ông, dưới ánh mặt trời nồng ấm, trên môi người kia lại câu lên nụ cười vừa cao lãnh lại có chút lạnh nhạt.
Mà ở đầu giây bên kia lần nữa truyền đến tiếng nói:
“Hoắc Kỳ Vũ… Cậu cũng thật nhanh nhỉ?”
…
Nhìn bé con khuôn mặt rạng ngời, phía dưới còn không đeo giày, đôi chân trắng nõn thon dài đang bước thật nhanh về phía mình làm Lâu Vĩnh không kìm nổi cơn kích động mà dang rộng vòng tay ôm lấy cô.
Khóe miệng không kìm được mà cong lên một đường ôn nhu:
“Không để mắt em một tí mà em đã chạy đi đâu rồi? Bạn gái nhỏ bảo bối à."
Đàm Nhu Nhi đối với danh xưng mới quả thực vẫn có chút không quen, rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng cả cơ thể đã bị người kia ôm chặt đến mức không thể động đậy.
Mãi một lúc sau, Lâu Vĩnh mới thả lỏng cô ra để cô ngược chiều ánh sáng.
Trông thấy đôi mắt trong sáng đang nhìn mình, hắn trong tích tắc không khắc chế được cơ thể mà hơi cúi người xuống, cho đến khi trán hắn chạm tới trán của cô, hắn mới cố gắng lấy lại quyền kiểm soát bản thân.
Bất quá yết hầu lại hơi lay động, mùi hương của trầm cứ thế quẩn quanh chóp mũi của Nhu Nhi, cô bởi vì bất ngờ mà đứng hình vài giây, còn tưởng hắn sẽ nhân cơ hội làm càn.
Nhưng không, cô chỉ nghe thấy âm thanh mị hoặc từ trong miệng của người đàn ông đang chiếm lấy hoàn toàn tầm nhìn của cô.
“Bé con, thật muốn hôn em… Lại sợ em từ chối…”
Không chỉ đỏ mặt, đến cả hai vành tai của Đàm Nhu Nhi cũng bởi vì hành động và lời nói của Lâu Vĩnh mà nóng lên luôn rồi.
Làm gì có người đàn ông nào lại trêu chọc như vậy rồi sau đó lại quay ngoắt đổi thành bộ dạng như thỏ con mà đổ lỗi cho việc sợ cô chứ?!.
????ruyện hay luôn có tại _ ????rU????truyệ n.????n _
Lập tức đẩy người Lâu Vĩnh cách xa mình ra, nhưng còn chưa kịp chạy đã bị Lâu Vĩnh túm lại:
“Nhu Nhi, chạy trốn không giải quyết được vấn đề đâu, em có ngại thì cũng đừng trốn tránh như vậy chứ.”
“Tại… Em vẫn chưa thể quen được với sự thay đổi này, với cả… Anh đừng chọc em nữa có được hay không?”Đôi mắt cô ngập tràn ủy khuất nhìn hắn, lại làm xuân tâm ai kia nhộn nhạo.
Được ngắm nhưng lại không được ăn làm Lâu Vĩnh chỉ có thể thở dài véo má cô:
“Được, không chọc em nữa, lần sau anh muốn hôn liền sẽ hôn em, không lo lắng cho suy nghĩ của em nữa.”
Nhu Nhi nghe xong, đôi mắt đã tròn nay lại càng tròn thêm.
Hắn đang nói gì vậy? Tuy muốn tranh biện, nhưng cô dù sao cũng biết kết quả, rồi hắn cũng sẽ xuyên tạc ý của cô theo một tầng nghĩa mới mà thôi.
Vậy nên cô lựa chọn im lặng.
Kéo hắn cùng ngồi xuống bãi cát mềm mịn bên dưới, cô lên tiếng đổi chủ đề:
“Vì sao anh biết em thích đi biển mà chở em tới đây? Em nhớ là mình chưa từng nói với Mạn Mạn biết chuyện này nha?”
Phía sau còn định nói hắn không cần vì cô mà chi tiền bao cả bãi biển rộng lớn này, nhưng dù sao đây là bất ngờ hắn cho cô, nếu nói toạc ra thì không hay lắm.
“Anh từng thấy, có một cô bé ngốc nhìn chằm chằm vào bảng quảng cáo ngoài trời của một bải biển đến mức không muốn dứt ra, trong đôi mắt lấp lánh toàn ánh sao.
Aiza, lần đầu tiên anh biết ngoài tiền ra bé con của anh còn có hứng thú với cái khác nha.”
Những gì hắn nói là thật, tuy nhiên điều hắn thấy chẳng qua là nhìn từ một tấm ảnh trong quãng thời gian hắn ở nước ngoài.
Chắc không nên nói điều này với cô, hắn sợ cô sẽ mắng hắn là đồ biến thái mất.
“Có sao? Sao em lại không nhớ ta?” - Đàm Nhu Nhi thắc mắc, hắn đã nhìn thấy vào lúc nào vậy?
“Em không nhớ sao lại hỏi anh chứ? Đến anh, lúc nãy em đã nói chuyện với ai vậy?”
Hắn bởi vì cuộc gọi của Độ Ngôn mà rời khỏi xe, bởi vì hắn sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Vậy mà đến lúc quay lại đã không thấy cô ở đâu.
Cho đến lúc nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đang cùng ai đó nói chuyện, hắn mới vội vàng gọi cô lên… Đại não có chút đánh giá, bóng người đang cùng cô nói chuyện vì sao lại quen mắt đến vậy.
“Em cũng không biết, người đàn ông đó hình như vì mất người thân mà muốn tự tử, em chỉ muốn giúp người đó khai thông một chút mà thôi.”.