"Lão đại, sao anh lại không di chuyển vậy? Bên trong có em gái nào tiềm năng hoa khôi sao?" - Tên đàn em đột nhiên nhìn thấy lão đại nhà mình đứng trơ ra trước cửa của lớp nhi đồng thì có hơi khó hiểu, vậy nên mới cất tiếng hỏi lớn, thu hút ánh nhìn của đám trẻ con ở trong lớp, trong đó Đàm Nhu Nhi cũng góp mặt.
Theo như cô nhớ không lầm thì bên cạnh lớp cô là lớp mười.
Đây cũng là sắp xếp kì lạ nhất của trường học.
Nếu tin tức của cô chuẩn, thì lớp thiếu niên kia là lớp cá biệt, đối với anh chị khóa trên hay đàn em khóa dưới đều không nương tay mà "dạy bảo".
Hiệu trưởng có muốn cũng không dám làm gì, bởi lẽ nơi đó là thành quả kết hợp của những con ông cháu cha quyền lực của thành phố.
Vậy nên hiệu trưởng mới chuyển lớp đó qua đây, với mong muốn bọn họ có thể cảm nhận được sự vui vẻ tươi sáng khi làm học sinh như mấy đứa nhi đồng...
Nghĩ đến đây, Đàm Nhu Nhi khẽ bĩu môi, lại có chút đồng cảm với bọn họ, những con người bên lớp kia, cũng chỉ có thể tìm kiếm sự tồn tại bằng cách đó.
Lâu Vĩnh cũng không biết chính mình đang bị thương hại.
Bởi vì đang trong mạch suy nghĩ thì bị đàn em cắt ngang, tính khí không tốt, liền cầm quả bóng rổ đang nằm trên tay dùng lực mà ném, quả bóng bay thẳng một đường, sau đó an vị nằm trong bụng của tên kia.
Chất giọng thiếu niên có hơi khàn khàn, có lẽ là trong thời gian bể giọng.
"Ngậm mồm thúi của ngươi lại, còn nói ta liền bẻ răng."
Biết mình chọc cho lão đại không vui, tên kia liền ngoan ngoãn ngậm miệng, dù bụng vì quả bóng kia đập đến đau điếng thì trên mặt vẫn phải trưng ra nụ cười hì hì.
Lâu Vĩnh tiến lại, nhận lấy quả bóng yêu dấu của mình từ tay đàn em, tiếp tục một đường thẳng ra sân bóng.
Cũng không biết đại não hắn đang suy nghĩ cái gì, trên đường đi bất chợt hỏi mấy đứa phía sau lưng mình.
"Các ngươi xem, con nít thời nay suy nghĩ trưởng thành sớm thế cơ à?"
Cả đám phía sau vì câu hỏi của lão đại mà tròn mắt nhìn nhau.
Trong đầu đã muốn tuông ra câu hỏi "Lão đại nay ăn nhầm thuốc của người già à, sao lại kiếm câu hỏi thần kinh như vậy?"
Bất quá, lời muốn nói đến cửa miệng phải ngậm ngùi nuốt xuống.
Nếu để Lâu Vĩnh biết được tâm tư của mình, bọn họ tin tưởng hắn ta sẽ dùng nắm đấm có lực tiễn bọn họ về thế giới bên kia ngay lập tức!
Những ngày sau đó, Lâu Vĩnh mỗi khi đi qua lớp -, bước chân đều chậm rãi dừng lại vài giây, đôi mắt màu ngọc bích xuyên qua đám trẻ con nheo nhóc, tìm lại hình bóng cô bé có tâm tư rộng lớn kia.
Nhưng cũng vì thời gian dừng lại của hắn ngắn ngủi, nên phải mất vài lần hắn mới có thể tìm thấy cô bé kia.
Hắn âm thầm ghi nhớ, góc bàn bên phải gần cửa sổ thứ hai.
Điểm kì lạ mà hắn để ý được, hình như cô bé đó không có bạn, mỗi lần hắn nhìn tới, cô bé không ngủ, cũng là ngẩn người nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, đôi lúc còn cười cười một cách hết sức ngốc nghếch, khiến hắn hơi hơi nhíu mày hoài nghi, chẳng lẽ là ngày đó tai hắn bị lãng nên nghe nhầm hay sao?
...!
Trên bàn ăn toàn những sơn hào hải vị, Lâu Vĩnh lại chốc chốc chậc lưỡi suy nghĩ, đũa cũng không thèm động, khiến một nhà ba người còn lại phải ngây ngốc nhìn hắn.
Âm thầm suy nghĩ, đứa con trai suốt ngày trưng ra bộ mặt bất cần đời không xem thứ gì vào mắt, hôm nay mặt trải đầy tâm sự...!Lạ quá, khiến bọn họ không quen một chút nào.
Diễm Tinh liếc mắt nhìn con trai, ngoài mặt không để tâm, dưới bàn lại khẽ dẫm chân ông chồng ra ám hiệu.
Bà nếu ra mặt thì quá tầm thường rồi, nhân dịp này để cha con bọn họ hàn gắn tình cảm cũng là một điều tốt.
Lâu Hà Uy ban đầu muốn mặc kệ thằng con trai kia, ai kêu thường ngày nó đều không thèm nghe lời ông, còn tỏ thái độ với ông nữa chứ.
Nhưng vì vợ đã nhờ vả, ông chỉ đành hắng giọng, cất tiếng ồm ồm của mình ra.
"Này nhóc con thối! Hôm nay làm gì mà tâm sự trải đầy trên mặt vậy?"
Diễm Tinh nghe xong câu hỏi của chồng, nụ cười hướng thiện đã dần cứng ngắc, nếu không phải có người lạ ở đây, bà thật sự sẽ đánh cho đầu lão chồng kia thành bánh đa nướng! Tự dặn lòng mình đứa con trai lớn vẫn đang cần bà quan tâm, không chấp nhặt với lão ấy, không chấp chặt!
Lâu Mạn Mạn cúi đầu nuốt hết cơm xuống dưới bụng, sau đó ưu nhã lau khóe miệng, làm xong xuôi toàn bộ những việc đó, cô bé đứng dậy, cách bàn ăn của gia đình tầm mét, lúc này mới đủ can đảm nói ra lời trong lòng.
"Anh ấy bị bệnh tương tư đấy, giờ ra chơi con toàn thấy anh ấy đứng trước cửa lớp - nhìn trộm ai đó.
Cả lớp con đều đồn tai nhau rằng con sắp có chị dâu bằng tuổi rồi đấy!"
Hai người nghe xong lời Mạn Mạn nói, đều trố mắt nhìn con bé, lại cứ như tâm linh tương thông, tiếp tục nhìn sang Lâu Vĩnh.
Khuôn mặt thằng bé lúc này bằng mắt thường cũng thấy nó đang đỏ lên.
"Em chán sống rồi hả, Mạn Mạn!"
Tiểu Mạn Mạn le lưỡi chọc quê anh trai mình rồi cười lớn, sau đó dùng hết sức bình sinh mà chạy thục mạng vào trong phòng.
Trong đầu âm thầm an ủi bản thân, vẫn may là mình có phòng bị trước..