Không đợi cho cô phải thắc mắc lâu, Lâu Vĩnh đã cho Nhu Nhi một câu trả lời chính xác.
Đích thị là nơi đây có phòng bếp, nó không chỉ lớn mà còn có rất đầy đủ nguyên vật liệu cùng dụng cụ chuyên dùng để hắn làm cho cô vài cái bánh bao nhân khoai ngọt.
Nhìn người đàn ông cao ngạo đang vì mình mà sắn tay áo lên nhào bột, Đàm Nhu Nhi bỗng có cảm giác thành tựu.
Tuy nhiên cô nhanh chóng thu hồi tâm ý của mình lại, mang ghế ra ngồi đối diện với hắn.
Hai khuỷu tay chống xuống mặt bàn, nâng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người nhìn hắn.
“Anh không có chuyện gì muốn nói với em hay sao?”
Động tác nhào bột của Lâu Vĩnh hơi dừng lại một nhịp, nhưng sau đó liền nhanh chóng quay lại quỹ đạo ban đầu.
“Em muốn anh kể bắt đầu từ đâu?”
“Em cũng không biết nữa.” - Nhu Nhi vẫn nhìn chằm chằm biểu cảm nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Lâu Vĩnh.
- “Anh có thể bắt đầu từ bất cứ thời điểm nào anh muốn.”
“Anh đã tạo ra tổ chức này năm anh tuổi, công ty NN lấy từ tên của em được anh gây dựng lại năm anh rời khỏi thành phố V.
Hứa Thanh Thanh từng là một trong những bề tôi trung thành của anh cho đến khi cô ta câu kết cùng Phó Diệu Nghiên hãm hại em, anh đã đuổi cô ta ra khỏi tổ chức.”
“Hết rồi sao?”
“Phần của Phó Diệu Nghiên… Cha cô ta cấu kết với phản tặc muốn bán đất thành phố cho giặc, cho dù anh không nhúng tay vào thì cơ quan tổ chức của nhà nước cũng sẽ không tha cho Phó gia.”
“Và…”
“Nhu Nhi, để xây dựng rồi sau đó phát triển một tổ chức tình báo mật như thế này, anh… Tất nhiên không thể dùng khuôn mặt hiền lành dịu dàng như ở cùng với em để điều hành nó được.
Hơn cả, anh biết bản thân mình thực chất là một kẻ vô cùng khốn nạn, anh từng nói với em là em đang nắm lấy đầu xích của một con mãnh thú…”
“Lâu Vĩnh, em không sợ mãnh thú, cũng không quan tâm người em yêu khốn nạn với ai ngoài kia.
Người tốt với em thì mãi là người mà em yêu thương bảo hộ.
Anh biết không, từ cái hồi năm tuổi ấy, em đã biết được anh là ông thần tài ban phát tiền từ thiện để đám học sinh cùng khối tìm đến em xin làm bài tập giùm rồi.”
Nghe được câu nói này, Lâu Vĩnh có chút sững sờ ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt trong veo mang theo ý cười của bé con nhà mình.
“Sao lại nhìn em bằng ánh mắt không tưởng như vậy chứ, em cũng không phải là một bà chủ chỉ cần nhìn thấy tiền liền sáng mắt không biết trời trăng mây sao nữa đâu.
Chỉ cần để ý một chút là sẽ hiểu hết vấn đề mà thôi.”
“Thì ra là vậy…” - Lâu Vĩnh cười cười, đáp lại lời nói của cô.
Quả thực điều này khiến hắn không ngờ tới.
Hóa ra trước nay là do hắn lầm tưởng mình là người giỏi che dấu hành tung, nhưng thực chất là cô đang giả điếc làm ngơ, không muốn hắn buồn lòng vì những điều mình gọi là thầm lặng đều bị Nhu Nhi nhận ra hết.
Nhắc lại mới cảm thấy mình thật ấu trĩ làm sau, trước đây còn nghĩ điều này vô cùng ngầu, đợi đến lúc cưới cô về rồi sẽ cho cô biết, để xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.
Thật không ngờ, ranh giới giữa gà và hạt thóc lại gần nhau đến như vậy.
“Vậy nên Lâu Vĩnh, nếu anh thật sự muốn coi em là một người bạn gái, cho dù là chuyện gì đi nữa, anh cũng không được giấu em được không? Nếu em giống như những người phụ nữ thường khác, dùng tâm để hành động, em nhất định đã bỏ rơi anh từ lâu.”
Lâu Vĩnh mím môi, thả chiếc bánh bao vào trong nồi hấp, khuôn mặt bị dính một ít bột bánh lại làm cho hắn trở nên đáng yêu đến lạ thường, môi hơi mấp máy, tuôn ra những lời mật ngọt ấm áp:
“Em sẽ không bỏ rơi anh đâu, cho dù cả thế giới này ruồng bỏ anh, em cũng sẽ không làm như vậy.” - Lâu Vĩnh đáp lại bằng giọng điệu kiên định khó rời.
Sâu trong đôi mắt kia là sự tự tin vượt bậc khiến cho Đàm Nhu Nhi hơi bất ngờ, nghiêng đầu qua một bên hỏi hắn:
“Vì sao anh lại chắc chắn như vậy chứ”
“Bởi vì anh cũng sẽ làm vậy.
Bé con, em không biết rằng từ lúc đó anh đã muốn ở bên em đến nhường nào đâu.”
Đàm Nhu Nhi bỗng chốc bị khí chất vương giả của nam nhân trước mặt mình làm cho ngơ ngác.
Cũng không rõ bản thân vì khí chất ấy hay là câu nói kia làm cho rung động, chỉ biết rằng lồ ng ngực của cô lúc này đang rộn ràng từng nhịp từng nhịp đập một vô cùng hạnh phúc.
Tình yêu đâu nhất định phải thể hiện một cách xa xỉ lớn lao làm gì cơ chứ.
Chỉ cần đứng dưới một mái nhà, cùng nhau làm một việc nào đó, cảm nhận tình yêu phát ra từ những hành động nhỏ nhặt của nhau, như vậy cũng đã đủ để cảm nhận sự ấm áp mà người kia mang lại cho mình.
Tuy rằng Lâu Vĩnh trong cuộc đối thoại này không hề nhắc đến chữ “yêu” dù chỉ là một lần, nhưng lại cho Đàm Nhu Nhi cảm nhận được tình yêu của một nam nhân có thể nồng nàn ấm áp đến nhường nào.
Đôi lúc, ba chữ “anh yêu em” lại không thể sánh được với ba từ “anh bên em”, chính là vậy đấy..