Sau ngày đem cô đăng ký kết hôn được ngày, Lâu Vĩnh nhận được lời mời dự tiệc của Hoắc gia, lý do của bữa tiệc chính là bọn họ đã tìm ra được vị tiểu thư đã bị mất tích vào năm trước.
Sẽ không có gì kỳ lạ cho đến khi bên trong tấm thiệp mời còn kèm thêm một tấm thiệp màu hồng khác, mà bên ngoài ghi gửi cho Đàm Nhu Nhi.
Hai người nhìn nhau, nhanh chóng tháo mở tấm thiệp đó ra.
Ban đầu, Lâu Vĩnh còn tưởng mình bị chính tên cấu kết kia phản bội, nhưng không ngờ rằng khi mở tấm thiệp ra, bên trong là những lời cảm ơn rối rít của người nào đó gửi cho bé con nhà hắn, nhìn kiểu dáng chữ thanh lịch như vậy chắc hẳn không phải là do tên Hoắc Kỳ Vũ viết ra.
Trong lòng có thêm phần an tâm một chút.
Đàm Nhu Nhi đọc xong bức thư đó, liền cười như được mùa, không biết vì sao lại ôm chầm lấy Lâu Vĩnh, đôi mắt ánh lên sự hạnh phúc khó thể diễn tả thành lời.
Cô nhỏ giọng nói với Lâu Vĩnh:
“Lâu Vĩnh, em muốn được tham gia bữa tiệc này, có được không?”
Lâu Vĩnh cảm nhận nguy cơ mất vợ rất cao, không thèm nghĩ nhiều mà trực tiếp từ chối thắng thừng bằng một chứ “Không!” rất rõ ràng và rành mạch.
Đàm Nhu Nhi làm sao có thể dễ dàng chịu thua như vậy cơ chứ, cả ngày hôm đó cô bám lấy Lâu Vĩnh không buông, hắn đi đến đâu thì cô theo đến đó, một giây cũng không rời, mỗi lần đều nhỏ giọng năn nỉ xin xỏ:
“Chồng, anh cho em đi đi có được không, người ấy rất cần em tới, người ấy đã mời em mà…”
“Nói anh biết người ấy là ai rồi anh sẽ xem xét có nên cho em đi hay không.” - Lâu Vĩnh thẳng thừng trả lời, cho dù hắn mang tính chiều vợ lên trời, nhưng chuyện mất vợ như chơi thế này hắn không thể nào mạo hiểm được.
“Em không thể nói với anh người ấy là ai được, em chỉ có thể cho anh biết người ấy là một cô gái, cô gái đó, em không có khả năng yêu con gái nha, anh biết rõ điều đó mà không phải sao?” - Đàm Nhu Nhi nỉn non, bĩu môi nhìn gương mặt người chồng đang dùng ánh mắt sắc bén vô cảm nhìn mình.
Lâu Vĩnh mím môi, chậc lưỡi đáp lại: “Nhu Nhi, có rất nhiều khả năng trên thế giới này, cho dù em không thích người cùng giới nhưng chắc gì người kia đã có suy nghĩ như vậy? Em cho dù có ánh mắt nhìn người rất tốt nhưng chắc gì người kia lại biểu hiện cho em thấy? Trừ phi em nói cho anh biết người ấy là ai, nếu không thì em cứ ngoan ngoãn mà ở nhà đi.”
Đàm Nhu Nhi không thể lay chuyển được suy nghĩ của chồng, tủi thân không muốn cùng hắn nói chuyên, thu người lại núp vào một góc, cố ý cho hắn nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi tí tách trên gương mặt điềm đạm của mình.
Lâu Vĩnh nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng không thể ngồi yêu được nữa.
Thở dài một hơi, hắn từ từ tiến đến chỗ cô, nhìn khuôn mặt nữ nhân mình thương đầm đìa nước mắt, hắn không khỏi đau lòng trách mắng:
“Không được khóc, không khóc nữa rồi anh sẽ mang em đi, chịu không?”
Đàm Nhu Nhi biết thừa cách này sẽ thành công, trong lòng đã mở trận cười lớn, nhưng ngoài mặt chỉ có thể điềm đạm đáp lời: “Vậy… vậy em không khóc nữa… hức”
Lâu Vĩnh làm sao không nhìn ra mánh khóe nhỏ của cô vợ lắm chiêu của mình chứ? Nhưng đành phải chịu thôi, người đã nắm được đầu quả tim của hắn rồi, hắn làm gì còn cách chống trả nào khác nữa chứ?
Đúng như lời hứa ban đầu, Lâu Vĩnh thực sự đem Đàm Nhu Nhi đến bữa tiệc tối ngày hôm đó.
Bước xuống chiếc Ferrari California màu xanh đậm màu, bởi vì không muốn cho Đàm Ôn Tường nhận ra thân phận của mình mà Đàm Nhu Nhi chỉ đành mang thêm trên đầu một cái mạng che mặt màu đen, trông cũng khá là ổn.
Từ mấy ngay trước, Lâu Vĩnh đã cho giới truyền thông tung ra thông tin bản thân giàu có như thế nào, thế lực ra làm sao, tất cả thực chất chính là để dụ dỗ Đàm Ôn Tường xa lướt bắt cá.
Nhưng có vẻ Đàm Ôn Tường bởi vì trước kia đã cùng khá nhiều danh gia vọng tộc khác chê bai Lâu gia thậm tệ, giờ phút này đã không còn một chút mặt mũi nào để tiến đến Lâu gia cầu thân.
Bởi vậy nên mục tiêu của ông ta vẫn giữ nguyên là đứa cháu đích tôn của Âu gia, người nắm giữ huyết mạch kinh tế của Willow, chính là ngài Âu MInh Triết.
Mà xem ra ông ta cũng hành động nhanh gọn lẹ, trong vòng mấy tháng mà ông ta đã dễ dàng tìm ra lý do vô cùng thuyết phục để cùng với Âu lão gia bắt thành thông gia.
Có lẽ giờ phút này vẫn chưa ai biết được tội ác mà chính Đàm Ôn Tường gây ra cho Âu MInh Triết, khiến cho hắn trở thành trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ.
Nhưng con người ai rồi cũng phải trả giá cho những gì mình đã gây ra trong quá khứ, quả báo của Đàm Ôn Tường rồi cũng sẽ đến nhanh mà thôi…
Quay trở về bữa tiệc hiên tại Đàm Nhu Nhi sau khi vào được bữa tiệc, ngay lập tức đã rời khỏi vòng tay của chồng, nhanh chóng chạy ra phía sau cánh gà, tìm đến cô gái mà cô ngày ngày trông ngóng.
“Chị Linh Châu?”
Linh Châu vừa bắt gặp Nhu Nhi thì liền ôm chầm lấy cô gái nhỏ, khóe môi cong lên một nục cười vô cùng hạnh phúc, luôn miệng cười nói với cô những tiếng cảm ơn chân thành.
Nhu Nhi cười cười, khoác lấy cánh vai cô, đáp lại cô bằng âm thanh ngọt ngào của một cô gái đang yêu:
“Cần gì phải cảm ơn chứ? Chị cảm ơn đã quá nhiều rồi đó, Linh Châu, mà sao chị có thể tìm thấy Hoắc Kỳ Vũ, mà sao hai người nhận ra người kia là anh em của mình? Còn nữa, Hứa Thanh Thanh thì sao? Cô ta giờ đang ở đâu? Hiện tại cô ta như thế nào?”
Linh Châu bị câu hỏi dồn dập của Nhu Nhi làm cho lú một lúc lâu, mãi sau mới có thể từ từ trả lời từng câu một với cô, tiện thể kể luôn cho nghe những gì mà mình đã trả qua,
Ở bên trong hai nữ nhân rôm rả trò chuyện, mà phía ngoài cửa, hai nam nhân gặp lại nhau lại có chút ngượng ngập.
Hoắc Kỳ Vũ khẽ cười, nhìn Lâu Vĩnh một lúc thật lâu rồi mới cất tiếng nói:" Tôi đã bảo bản thân sẽ tìm được em ấy, thấy chưa, em ấy chưa hề chết như các cậu đã điều tra."
Lâu Vĩnh mỉm cười đáp lại:“Chúc mừng cậu.
Nhưng còn Hứa Thanh Thanh thì sao? Cô ta bây giờ đang ở đâu?”
Nhắc đến Hứa Thanh Thanh, Hoắc Kỳ Vũ có phần chán ghét mà cất tiếng thờ ơ đáp không biết.
Cô ta sau khi biết được Linh Châu mới chính là tiểu thư thực thụ ngay trong đêm đã biến mất không hề ló dạng.
Hoắc Kỳ Vũ đang lo lắng cô ta không phải ngoan ngoãn lựa chọn thoái lui mà thực chất đang tìm cơ hội để ra tay lại với em gái mình, với suy nghĩ đó mà Hoắc Kỳ Vũ đã đo an ninh vây kín khắp lối ra vào, tại nơi Hoắc Mộng Dao không nhìn thấy luôn cử người theo dõi em ấy sát sao từng giây từng phút,
Nhưng vài ngày trôi qua, Hứa Thanh Thanh cơ hồ như hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống này, không còn một chút dấu vết gì của cô ta trong dinh thự.
Cha mẹ Hoắc sau khi tìm thấy con gái ruột, hai mắt ướt đẫm nước mắt, hạnh phúc nói từng câu đứt quãng: “Về là tốt rồi, chỉ cần con về là tốt lắm rồi.”
Mộng Dao so với Hứa Thanh Thanh hòa nhập với cuộc sống nhanh hơn rất nhiều, đối với mọi người đều dịu dàng đối đãi, rất nhanh cô bé đã hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống tự do nơi này.
Hoắc Kỳ Vũ thực ra còn có chút vui vẻ cảm ơn trời đất vì em gái của hắn còn chưa có người yêu, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh chưa bồi đắp cho em gái được bao lâu đã phải mang sang cho thằng khác hưởng thụ đã làm cho Hoắc Kỳ Vũ không nhịn được mà cơ hồ muốn khóc rống lên.
Vẫn may, vẫn quả thực quá may mắn rồi.
Bữa tiệc nhanh chóng được bắt đầu, âm nhạc nổi lên thức ăn được dọn ra bàn một cách sạch sẽ ngon làn.
Chẳng mấy chốc đã làm cho thực khách cảm thấy vô cùng hài lòng.
Chính lúc này, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết, từ trên tầng thượng đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhỏ nhắn, không biết cô ta kiếm đâu ra chiếc đèn kia, ánh sáng từ chiếc đèn như muốn xâm chiếm hoàn toàn mọi thứ xung quanh.
Từ ánh sáng kia, bóng dáng mảnh khảnh của Hứa Thanh Thanh hiện ra, trong chốc lát đã khiến cho toàn bộ thực khách phải trầm trồ.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng đây là một buổi biểu diễn do Hoắc gia dựng cảnh, nhưng khi người phụ nữ kia cất ra âm thanh trong trẻo nhưng lại không mang theo hơi ấm khiến cho người khác phải sợ hãi tột độ:
“Lâu rồi không gặp lão đại, dường như ngài không hề nghe theo lời tôi nói mà vẫn tiếp tục theo đuổi người phụ nữ hám tiền nhỉ? À xin chào vị anh trai hụt cùng với cô bạn từng thân Linh Châu của tôi, hai người dường như đang vô cùng vui vẻ anh anh em em sánh bước cùng nhau nhỉ? Nhưng không còn lâu như vậy đâu”
“Các vị, xin tự giới thiệu tôi tên là Hứa Thanh Thanh, tôi từng là em gái hụt mà Hoắc thiếu gia đem về để giả vờ đóng giả trở thành người em gái hắn tưởng chừng như đã chết đó.
Nhưng điều thần kỳ đến với người tàn ác, người thật đã tìm được, vậy nên thân làm một kẻ thế thân hoàn hảo, tôi đã phải lẳng lặng rời đi.”
Tiếng bàn tán bắt đầu xôn xao vang vọng khắp một vùng đất.