Một canh giờ trước khi buổi hôn lễ diễn ra, Lâu Vĩnh nhờ cấp dưới của mình để lộ thông tin cho người giám sát của Âu Minh Triết rằng, cô dâu đã được thay đổi thành người khác.
Sau khi nhận được tín hiệu tên họ Âu kia không có động thái muốn hủy bỏ, hắn mới dùng tâm trạng vô cùng hớn hở đi đến Đàm gia… Cướp dâu.
Bởi vì là mùa hè nên rèm cửa đã được mở rộng ra, trong cơn gió nhè nhẹ của tiết trời buổi đêm còn có mùi hương của hoa nhài.
Cô gái xinh đẹp ngồi trên giường, nhìn người đối diện không chớp mắt:
“Tiểu Ân, nhớ những lời chị dặn chưa?”
Cô bé Tiểu Ân cười cười, đuôi mắt cong lên như vầng trăng non đầu tháng xinh đẹp ngọt ngào, Đầu gật gù vài cái rồi đáp lời chị gái:
“Chị, em đã lớn rồi mà, chị không cần lo lắng cho em đâu, ngược lại là chị kìa, chuyện hệ trọng như vậy mà không hề nói cho em biết.
Cha không ủng hộ tình yêu của chị thì vẫn còn em mà, vậy mà chỉ đến khi anh rể nói cho em thì em mới biết chị bị cha ép cưới.”
Đàm Nhu Nhi mím môi, dưới tầng lông mi dày là đôi mắt đang không ngừng dao động:
“Tiểu Ân, em chắc chắn không? Chị không muốn em vì chị mà phải lấy trúng người em không yêu thương… Nếu như, nếu như em cảm thấy không ổn liền liên lạc với chị, chị lập tức mang em ra khỏi nơi ấy, có được không?”
Đàm Tiểu Ân lần đầu tiên cảm nhận được tia do dự trong đôi mắt đen láy của chị mình.
Cô bé chậm rãi vòng tay qua, ôm lấy chị gái, nhẹ nhàng đặt một nụ cười đáp lại cô:
“Nhu Nhi, nhiều khi em ước chị ích kỷ một chút, đừng lo lắng cho em như vậy.
Em đã lớn rồi mà, em hiểu rõ bản thân muốn gì và quyết định như thế nào cho tốt, chị chỉ cần đặt niềm tin vào em là được.”.
Đọc ????ruyệ???? hay ????ại || ????ru????????ruye????.VN ||
Lần đầu tiên được em gái ôm vào lòng, cảm giác thực lạ lẫm, nhưng lại khiến cô mủi lòng mà bật ra tiếng nức nở nhỏ.
“Chị chán ghét, thực sự chán ghét họ…”
Đàm Tiểu Ân hơi sững người một chút, không rõ hai chữ chán ghét của chị gái là gì.
Nhưng cô bé có thể cảm nhận được cơ thể của chị gái đang run lên từng hồi.
Tiểu Ân chỉ im lặng ôm lấy chị ấy, cô bé biết, nếu để cho anh rể đưa Nhu Nhi rời khỏi đây, sẽ rất lâu nữa mới có thể gặp lại chị ấy.
“Chị đừng lo lắng, em có thể ứng phó được mà.”
…
Lâu Vĩnh chẳng mấy chốc đã tới đón Đàm Nhu Nhi rời khỏi.
Nhìn hai mắt có chút sững của bé con, hắn không nói gì, chỉ hơi mỉm cười, sau đó lại xoa đầu cô gái nhỏ của mình, như những ngày tháng cô còn nhỏ xíu, cảm thụ mềm mại tại mái tóc của cô.
“Bé con, em không còn sợ cha mẹ vì chuyện này bị Âu Minh Triết tính sổ nữa sao?”
“Anh hối hận rồi sao?” - Nhu Nhi lúc này mới lấy lại tâm tình, nở nụ cười hơi gượng, nhưng xem ra vẫn tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Đôi mắt màu ngọc bích luôn nhìn cô không rời, một lần nữa cất tiếng hỏi cô: “Không hối hận?”
“Không hối hận.”
Cơn gió mùa hạ thổi qua, thoang thoảng trong hương gió mát là một mùi dịu ngọt của hoa nhài.
Cô gái ngồi trong xe lúc này ngồi thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn xuyên qua cửa kính xe, mơ hồ như đang nghĩ về vấn đề gì đó.
Cô biết, quyết định của mình vào đêm nay sẽ làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống trước kia của Tiểu Ân và của chính bản thân mình.
Nhưng mà, cô muốn được đặt cược một lần.
giống như Lâu Vĩnh và Tiểu Ân khuyên bảo, cô muốn, thử ích kỷ một lần trong đời.
Vào thời khắc Đàm Nhu Nhi lên máy bay rời khỏi thành phố Willow cũng là thời khắc mà cô bé Đàm Tiểu Ân nhận lấy nụ hôn đầu đời từ cánh môi mỏng của Âu Minh Triết.
Mà câu chuyện của cô gái nhỏ Tiểu Ân, bây giờ mới chính thức thực sự bắt đầu…
…
Đàm Nhu Nhi được Lâu Vĩnh ôm gọn trong vòng tay, cô gái nhỏ nhắm mắt ngủ yên tĩnh xinh đẹp tựa như búp bê sống vậy.
Xuống máy bay chưa được bao lâu, Lâu Vĩnh đã nhân lúc bé con của mình đang ngủ ngoan ngoãn mà trộm lấy đi toàn bộ thiết bị di động mà cô mang theo giấu đi.
Thẳng đến khi Đàm Nhu Nhi biết được thì cũng không thể cứu vãn được gì, trước mặt cô lúc này quanh đi quẩn lại chỉ có thể nhìn tới bộ mặt đáng thương hề hề của Lâu Vĩnh trưng ra trước mắt.
Dáng điệu lúc này của Nhu Nhi đã quá mệt mỏi mà cất tiếng:
“Trả lại cho em.”
“Nhu Nhi, là do lúc đó nhân viên của máy bay thất trách, đã đưa nhầm đồ của em thành đồ của người khác, không phải anh giấu, xin thề…”
“Vậy đưa tiền cho em, anh là người hiểu em nhất, tất nhiên biết khoản tích kiệm của em nằm ở nơi nào, mọi ngày vẫn là do anh cất giữ giùm mà.”
“Tiền của em ở trong cái ví ấy… Anh cảm thấy nó đã đủ an toàn… Anh cũng đâu thể dự đoán trước tương lai.” - Lâu Vĩnh mím môi, hai bàn tay khẽ chạm đến góc áo của cô, giọng như đang nài nỉ người khác.
“Lâu Vĩnh! Được, coi như tiền của em bị mất hết rồi đi.
Vậy giờ phút này, em muốn được lạm quyền của một Lâu phu nhân, tiêu tiền của anh! Kiểu gì thì kiểu, em buộc phải có điện thoại ngay lúc này!”
Cô còn bao nhiêu là việc đáng bận lo trong lòng, còn có Tiểu Ân nữa, cô muốn gọi cho con bé, xem tình hình bên đó có ổn hay không.
Nhưng Lâu Vĩnh tựa hồ như không hề quan tâm đ ến những vấn đề đó, bên ngoài tỏ vẻ vô tội đáng thương cảm bao nhiêu, thì càng che đậy bên trong dậy sóng bấy nhiêu.
Cho dù cách này có hơi cực đoan, nhưng để Nhu Nhi nhà hắn không tiếp xúc nhiều với truyền thông trong một thời gian chính là cách mà hắn giúp cô tách hoàn toàn tâm tình ra khỏi mớ hỗn độn nhà họ Đàm lúc này.
Kiểu gì thì kiểu,Nhu Nhi chỉ cần nghe hay nhìn thấy chút biến động nhỏ bên Đàm gia kia chắc chắn sẽ không buông bỏ được mà chạy về ngay lập tức, để tốt cho cô và Tiểu Ân, hắn vẫn nên đóng vai ác thì hơn.
Với cả, nhân tiện đây còn có thể đi hưởng tuần trăng mật bù mà hắn đã không được hưởng trọn vẹn nữa chứ, ngại gì mà không thi hành?
…
HOÀN~
Sau đấy là rất nhiều chuyện xảy ra và kết quả là một lễ cưới linh đình trên mặt nước êm ả, bên tai vang lên tiếng sóng vỗ đều đều cùng đoàn người rộn ràng vui vẻ, có lẽ mọi người đã đọc qua trong tp Vợ Nhỏ rồi.
Vậy nên mình xin quyết định hoàn truyện tại đây nhé.
Lời cuối của bộ truyện, cảm ơn các đọc giả chân thành đã cùng mình đi từ bước đầu tiên cho đến khi bộ truyện hoàn thành.
Trước đó có nhiều lời văn sai sót, lủng củng hoặc không đúng, mong các bạn cứ thẳng tay góp ý để mình sửa lỗi nha, chân thành cảm ơn các bạn.
Cảm ơn các đọc giả đã yêu quý bộ truyện này.
Một bộ truyện đối với mình rất là tâm đắc, các bạn không biết, nhưng mà Lâu Vĩnh chính là hình tượng nam thần mình muốn gây dựng nhất trên đời.
Từ khi chắp nét bút đầu tiên cho ảnh, mình đã có một thời gian bị chính ngòi bút của mình thao túng, đắm chìm trong ngọt ngào nhẹ nhàng của một chàng trai dành tình cảm đầu đời cho một người con gái như thế nào.
Chị Nhi thì khỏi bàn rồi, trong cương có nhu, trong nhu có cương.
Dù mạnh mẽ thì vẫn có lúc yếu lòng, tất nhiên trước đây tâm hồn tổn thương nhưng vẫn luôn kiên cường trưởng thành, mặc đời cám dỗ vẫn luôn kiên định với hướng ban đầu.
haha, lảm nhảm nhiều quá, phải dừng tại đây mà thôi.
Tạm biệt anh Vĩnh và chị Nhi, hẹn gặp lại trong ngoại truyện gần nhất..