Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi nhìn những cái bánh đặt trước mắt, không nói nên lời nghẹn họng một lúc lâu.
“Lúc ấy em chỉ thuận miệng nói thôi, mà anh…. Nhớ kỹ như thế sao?” Lúc trước Thiên Chi không biết vì sao mình lại suy nghĩ như vậy, cô cũng không hiểu rõ, không nhớ rõ lắm, nhưng cô vẫn không quên.
Nói chung cô chỉ nói muốn ăn bánh nướng lớn mà thôi, nghe như thế nào cũng biết đó là câu nói có lệ, mang tính chất ứng phó.
Không ngờ rằng.
Tống Kỳ Thâm không chỉ xem là thật, còn đặt ở trong lòng, thậm chí là thực hiện nó.
Giờ phút này nhìn thấy sắc mặt của Tống Kỳ Thâm không biểu hiện điều gì, tầm mắt của Thiên Chi lại di chuyển sang phía bên phải, vừa mới nhìn qua đã không ngừng quan sát vị đầu bếp đang đứng ở một bên.
Vị đầu bếp này có khuôn mặt tròn, thân hình khá mập mạp, nhìn rất giống thiện tài đồng tử.
Nhìn thấy ánh mắt Thiên Chi liếc qua, đôi mắt nhỏ của ông ta hơi híp lại, nở một nụ cười mang mười phần hiền hậu.
Tầm mắt của cô gái nhỏ lại di chuyển đến đĩa bánh. Nếu như lời anh nói là đĩa bánh nhỏ, không bằng nói là cái bánh to như cái mâm tròn.
Có lẽ trước khi vị đầu bếp này đi đến đây làm bánh, đoán chừng đã hỏi thăm đối tượng là ai, sở thích như thế nào.
Hơn nữa trên mặt bánh tròn như cái mâm này còn được vẽ hình hoạt hình, trông rất vui mắt.
“Cho nên anh còn đặc biệt gọi một vị đầu bếp đến đây sao?” Thiên Chi dùng đôi đũa gắp một cái bánh, động tác dừng lại một lúc, sau đó gắp bánh bỏ vào trong chén của Tống Kỳ Thâm.
“Anh mà làm, đoán chừng em cũng sẽ không muốn ăn đâu.” Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm đầy tự đắc, nghe không ra điểm gì bất thường.
Thiên Chi thu đôi đũa trong tay trở về, ngước mắt lên yên lặng nhìn về phía anh.
Có lẽ không có khả năng cô không muốn ăn, mà căn bản chính là anh sẽ không làm.
Ngoại trừ lần nấu mì khi ấy, Thiên Chi chưa bao giờ nhìn thấy Tống Kỳ Thâm bước vào phòng bếp một lần nào nữa, cho nên ở phương diện này, có khả năng rất lớn anh chỉ là một tiểu bạch thỏ tay ngang.
Chỉ là sau khi tự mình ngẫm nghĩ lại, cô cũng không đặt chuyện đó ở trong lòng.
Thiên Chi cắn miếng bánh, vừa xốp lại vừa giòn, bên trong tựa như có ngàn lớp, còn có nhân thịt trộn với hành, vô cùng thơm ngon.
“Ăn ngon không?” Tống Kỳ Thâm ngước mắt nhìn qua, thấy Thiên Chi liên tục gặm bánh, anh liền hỏi cô.
“Vâng, anh cũng ăn đi.” Thiên Chi chỉ lo ăn bánh không nhìn đến anh, gật đầu nói một câu, trong nội tâm âm thầm cảm khái hương vị của chiếc bánh nướng này.
Thoạt nhìn bề ngoài chẳng khác gì món ăn vặt được bán ngoài lề đường, nhưng nó cực kì giòn và thơm ngon.
Hiếm khi trong lúc ăn cơm Thiên Chi lại ngồi ăn nghiêm túc như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng sắp vùi vào trong chén.
Tống Kỳ Thâm cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy cô ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm cho anh, anh lật mu bàn tay của mình lại, sau đó ngón tay đặt trên bàn đá hoa cương, nhẹ nhàng gõ gõ, “cọc cọc” hai tiếng vang lên.
“Thích như vậy sao?”
Ý tứ của Tống Kỳ Thâm chính là muốn cải thiện thức ăn một chút, bình thường anh luôn ăn thức ăn ở bên ngoài, việc này anh cũng đã quen rồi.
Trong lúc anh bận rộn công việc ở tập đoàn Tống Thị, anh còn có thím Lý thỉnh thoảng đến chăm sóc.
Nhưng cô nhóc nhỏ này vẫn chưa tốt nghiệp, so với Tống Kỳ Thâm cô nhỏ hơn vài tuổi, dù sao cũng phải để cho cô ăn một vài món ăn mà cô yêu thích.
Trong lúc Tống Kỳ Thâm du học ở nước ngoài, quen biết không ít bạn bè đồng hương, trong số đó có gia thế hiển hách nhất chính là người của nhà họ Thẩm.
Bởi vì thường xuyên qua lại, khoảng thời gian gần đây Tống Thị trực tiếp đầu tư vào dự án xây dựng khách sạn Hoa An Đình Thành của tập đoàn Thẩm Thị.
Mà lần này cũng thật đúng lúc, Tống Kỳ Thâm chỉ mới mở miệng đề cập đến, thì người bên phía Thẩm thị đã trực tiếp chọn một đầu bếp tay nghề giỏi nhất đưa đến đây, chuyên nấu những món ăn gia đình.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, quả thực quyết định này không có điểm nào làm người ta không cảm thấy hài lòng.
Ít nhất trông Thiên Chi ăn ngon miệng hơn trước kia rất nhiều.
“Thích lắm ạ, tay nghề của vị đầu bếp này so với tay nghề của ông bà nội của em, còn giỏi hơn.” Thiên Chi vừa dứt lời, không biết lại nhớ đến chuyện gì, suy nghĩ dần dần bay xa.
Bên phía nhà họ Lục, những bậc trưởng bối như ông ngoại và bà ngoại, kể từ khi Thiên Chi có ký ức, bọn họ đã rời xa nhân thế, cho nên cô không có ấn tượng về những món ăn họ làm.
Về phần ba Thiên và mẹ Thiên đều được nuông chiều từ bé đến lớn, làm sao có thể bước vào phòng bếp. Ngày thường bọn họ luôn bận rộn còn chưa nói đến, hơn nữa Lục Uyển Đình chỉ biết đuổi theo Thiên Diêm, không rảnh để phân thân.
Do đó Thiên Chi chỉ nhớ đến sân vườn của ông bà nội mình nằm trong thị trấn nhỏ, lúc nào cũng được chuẩn bị những món bánh đậu xanh đầy màu sắc, bánh nướng lớn cùng rượu gạo cất lâu năm, những thứ đó đã sinh ra hương vị hạnh phúc.
Có lẽ những ký ức về khoảng thời gian đó đã được khắc sâu trong tuổi thơ của cô, kể từ đó về sau cô luôn cho rằng không thể tìm thấy món ăn nào ngon hơn nữa.
Cô không bao giờ nghĩ đến, hôm nay vị đầu bếp này ở trong phòng bếp lại có thể làm ra một hương vị như vậy.
Nếu công tâm mà nói, không hổ danh là một vị đầu bếp giỏi.
Trước đó Thiên Chi từng thoáng nhìn qua đồng phục của vị đầu bếp kia, trên đó còn có logo của khách sạn, tóm lại chính là danh xứng với thực không hề sai.
“Nếu đã như vậy, về sau bếp trưởng Trương sẽ thường xuyên đến đây.” Tống Kỳ Thâm nghe Thiên Chi nói xong, qua một khoảng thời gian mới đưa ra lời đề nghị này.
Thiên Chi nghe vậy lập tức nhìn qua, “Thường xuyên sao?”
Trước đó cô không đồng ý để thím Lý đến đây, bởi vì cảm thấy có thêm một người sống chung không mấy dễ chịu.
Đôi khi Thiên Chi là một người rất sợ phiền toái. Nếu như nói theo một cách khác chính là, một người xuất hiện cô còn có thể xử lý, nhưng nhiều hơn một người, cũng chỉ nhiều hơn một người mà thôi, tay chân cô bắt đầu trở nên luống cuống. Chỉ là đối với đám bạn cùng tuổi trong phòng đại học lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Làm thế nào để cân bằng mọi việc, điều này yêu cầu phải hao phí tâm tư và tinh lực để nghiên cứu, đa số thời gian cô khá kiệm lời, miệng vụng về và cần phải bổ não thêm.
Thiên Chi không thể làm tốt cả hai phía, cho nên ngay từ đầu đã dứt khoát không để cái tiền đề này xảy ra.
Bếp trưởng Trương đón nhận ánh mắt đầy do dự của cô, cười đến vẻ mặt xán lạn, “Việc này xin phu nhân cứ yên tâm, bên phía Tống tổng đã tính toán ổn thỏa tiền lương và phúc lợi, tôi cũng không có thiệt thòi gì.”
“Mỗi ngày sau khi nấu ăn xong tôi sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến thế giới riêng của hai người.” Bếp trưởng Trương nhìn thấy Thiên Chi vẫn còn trầm mặc, ông ta tươi cười bổ sung thêm một câu.
Nghe thấy câu cuối cùng của ông ta, đôi đũa trong tay Thiên Chi thiếu chút nữa đã rơi xuống, “Ý của cháu không phải như vậy….”
Cô lại rơi vào trạng thái trầm tư, cô không ngừng suy nghĩ, nếu thực sự chỉ vì nấu ăn, mỗi cuối tuần có thể đi đến đây không cần phải thường xuyên đến Nam Uyển.
Nhưng lúc cô muốn lên tiếng từ chối, vị bếp trưởng cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, ông ta giữ nguyên ý kiến của mình, “Trong phòng bếp vẫn đang hầm canh, tôi xin phép vào trong xem xét, các vị cứ thoải mái dùng bữa.”
Dứt lời, ông ta liền quay trở vào phòng bếp.
Thiên Chi nhìn bóng dáng của bếp trưởng Trương hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, lúc này cô mới ngước mắt nhìn đến cái người đang ngồi ung dung phía đối diện, ngay cả một câu nói giải thích Tống Kỳ Thâm cũng không nói giúp cô.
Sau đó, cô hung dữ trừng mắt với anh.
Ánh mắt mang theo mười phần tức giận thoáng nhìn qua, nhưng càng làm cho tâm tình của Tống Kỳ Thâm tốt hơn gấp bội.
Giống như một luồng điện chạy qua, vừa mềm mại lại tê dại.
Dường như anh rất thích nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Chi.
Tính cách dần biểu lộ ra ngoài, điều này chứng minh trong khoảng thời gian gần đây có một thứ gì đang đâm chồi nẩy lộc, nơi nào đó đã có sự chuyển biến.
Sau khi dành cả một ngày cuối tuần ở Nam Uyển, đồng thời đã khám phá ra một số phương thức nướng bánh, thời điểm Thiên Chi quay trở về trường, vẫn còn một chút uể oải.
Cho dù cô đã dành một ngày chủ nhật ngủ nướng như thế nào, dường như cũng không có tác dụng gì. Từ lúc lãnh giấy kết hôn đến nay Tống Kỳ Thâm chưa bao giờ biểu hiện như vậy —— dùng khí thế mạnh mẽ mà áp bức người ta.
Một chút cũng không chịu nhượng bộ, vô cùng ngang ngạnh.
Trải qua như vậy còn chưa đủ, thậm chí còn trực tiếp kéo cô từ trong chăn nệm đứng lên, bắt cô phải đi theo anh, chạy bộ trên con đường trên núi.
Hiện giờ nghĩ đến vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Dường như Thiên Chi đang muốn tìm một cái cớ để không quay về Nam Uyển nữa.
Nhưng tóm lại cảm giác uể oải chỉ là nhất thời, sau khi cô trở lại trường học không bao lâu, từ chỗ của lớp trưởng Lâm Tuân lấy được danh sách thí sinh được vào vòng thi bán kết của cuộc thi thiết kế quốc gia.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy vòng thi bán kết mới chính là cuộc đua cuối cùng, nhưng từ sau khi biết tin mình đã thông qua vòng loại, Thiên Chi khó tránh khỏi vui vẻ một phen.
Vòng thi bán kết không chỉ thi đấu về thực lực, còn phải dựa vào linh cảm và sự may mắn, Thiên Chi suy nghĩ, cảm thấy về sau bản thân mình chỉ cần nghiêm túc nghe giảng, tiếp thu qua một lần, cố gắng nắm bắt trọng điểm, hẳn là sẽ thành công.
Cụ thể trên thực tế, vẫn phải phụ thuộc vào kinh nghiệm thi đấu trước đó để phát huy.
Thời điểm Thiên Chi quay về trường học cũng đồng nghĩa Tống Kỳ Thâm sẽ phải quay lại Tống thị.
Hiện tại mà nói, khi hai người ở cùng một chỗ vào ngày cuối tuần, cuối cùng cũng có chút hương vị của đôi tình nhân.
Một tuần chỉ gặp nhau một lần, mỗi lần xa cách chính là một tuần.
Thực ra tuần này, Tống Kỳ Thâm cố tình giữ Thiên Chi ở lâu hơn một chút, không để cô quay về trường học vào tối ngày cuối tuần.
Còn đề nghị cô buổi sáng thứ hai hãy quay về trường. Dù sao vào cuối tuần Thiên Chi cũng không có tiết học, hơn nữa sáng thứ hai cũng không có tiết học sớm, dưới lời đề nghị của Tống Kỳ Thâm, Thiên Chi cũng cẩn thận suy nghĩ, sau đó liền gật đầu đồng ý.
Tuy đã đồng ý, nhưng Thiên Chi vẫn muốn ngày thứ hai trở về trường sớm một chút.
Quả thực thời điểm Tống Kỳ Thâm đưa cô quay về Kinh Đại vẫn còn rất sớm.
Nhưng anh phải tranh thủ quay về Nam Uyển lấy một số hồ sơ, cứ như vậy khi anh xuất phát đi đến Tống thị vẫn trễ hơn mọi ngày.
Sau khi đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất của toà cao ốc Tống thị, trợ lý Hạ đã sớm đứng đợi ở đó, lập tức bước lên đón tiếp.
Anh ta vừa định lên tiếng báo cáo lịch trình kế tiếp phải tham gia một cuộc hội nghị, trong lúc ngước mắt nhìn qua ông chủ nhà mình, nhất thời anh ta lại sững sờ tại chỗ.
Con ngươi cũng không ngừng đảo qua đảo lại.
Tống Kỳ Thâm không phát hiện ra, vẫn thể hiện dáng vẻ vân đạm phong khinh, thoáng liếc mắt nhìn qua anh ta một cái.
Dù sao trợ lý Hạ cũng là người đã trải qua chuyện đời, lập tức lấy lại bình tĩnh, vừa đi bên cạnh Tống Kỳ Thâm, vừa làm đúng phận sự bắt đâu báo cáo, “Buổi sáng hội đồng quản trị muốn mở một cuộc hội nghị, thương lượng về việc thu mua miếng đất nằm ở thành Nam. Buổi trưa Tiểu Lâm tổng và Tiểu Chu tổng có đặt lịch hẹn, nói là muốn mời ngài dùng bữa. Buổi chiều phóng viên của toà báo kinh tế tài chính sẽ đến đây làm phỏng vấn, có lẽ bọn họ sẽ dùng bài phỏng vấn đó đăng ở trang bìa.”
Trợ lý Hạ nói một hơi hoàn toàn không thở gấp. Dừng một lúc, anh ta lại nói tiếp, “Lịch trình là như vậy, buổi trưa và buổi chiều có muốn thay đổi gì không ạ?”
Tống Kỳ Thâm trực tiếp đẩy cửa văn phòng ra, vừa đi vừa cởi nút áo vest, “Không cần.”
Sau khi cởi nút áo vest ra, cái áo sơmi bên trong so với nửa che nửa hở lúc trước, bây giờ đã hoàn toàn hiện ra rõ ràng.
Trợ lý Hạ lễ phép thoáng liếc mắt nhìn một cái, sau đó tự giác dời tầm mắt đi.
Tống Kỳ Thâm nhìn thấy bộ dạng của trợ lý Hạ có chút không được tự nhiên, bỗng nhiên lại nhớ tới trước đó Thiên Chi có một sự hiểu lầm liên quan đến chiếc siêu xe kia.
“Trợ lý Hạ, vì sao tôi không biết, từ khi nào tôi lại yêu thích màu hồng vậy?”
Trợ lý Hạ nghe xong, hiếm khi nhìn thấy gương mặt băng sơn của anh ta lộ ra chút hối hận.
“Khi ấy không biết vì sao phu nhân lại chú ý đến chiếc xe nằm trong gara kia. Tôi cảm thấy nếu đã là quà bất ngờ thì không nên để lộ quá sớm, cho nên liền chuyển đề tài sang hướng khác, có lẽ vì phu nhân suy nghĩ quá đơn giản mới tạo nên sự hiểu lầm lần này.”
“Nhưng mà cũng do người đem xe đến làm việc không cẩn thận, trực tiếp đem màn che kéo xuống, quả thực trong chuyện này cũng có lỗi của tôi.” Trợ lý Hạ phân tích vô cùng rõ ràng, cũng nhanh chóng nhận lỗi.
Tống Kỳ Thâm lười biếng dựa lưng vào thành ghế, đôi chân dài tuỳ ý bắt chéo, nghe thấy thế khẽ cười, anh cũng không có ý trách cứ trợ lý Hạ.
“Quà bất ngờ? Đối với tôi mà nói, khiếp sợ nhiều hơn đấy. Cũng không biết đầu óc của cậu bị chập mạch chỗ nào nữa, tôi mà lại chạy chiếc siêu xe màu hồng sao?”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong hoàn cảnh hiện giờ trợ lý Hạ rất biết điều không lên tiếng.
Từ giọng điệu của Tống tổng không khó để nhận ra anh đối với cái màu hồng này vô cùng khinh thường và bài xích.
Điều này trợ lý Hạ vẫn có thể lý giải được, đối với cái màu hồng này, đại đa số con trai đều cho rằng đây chính là màu yêu thích của con gái, ngoài ra không có gì nữa.
Nhưng mà…..
Nếu nói là khinh thường và bài xích, lại càng kỳ quái hơn.
Hôm nay Tống tổng nhà mình lại mặc màu đó ——
Áo, màu, hồng, nhạt.
Chuyện gì đang xảy ra?
Trợ lý Hạ vắt hết óc cũng không nghĩ ra được, trong đầu cứ loanh quanh lòng vòng như vậy.
Nhưng xuất phát từ bản năng chuyên nghiệp của một trợ lý cấp cao, anh ta không muốn can thiệp quá nhiều đến việc đời tư của Tống Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi một lúc, sau đó trực tiếp xuất phát đi đến phòng họp.
Vừa mới tiếp quản Tống thị không bao lâu, bên phía thành viên của hội đồng quản trị vẫn còn chưa thay máu, hơn phân nửa cổ đông đều là người có tuổi và trung niên.
Những người ở bên trong đó có thiên hướng đi theo phe của Tống Kỳ Thâm, thực ra cũng không nhiều. Chỉ dựa vào vài lần nói chuyện trước đó, ấn tượng của bọn họ đối với vị thái tử gia vừa từ nước ngoài trở về của tập đoàn Tống thị này, cũng xem như là khá tốt.
Làm việc thận trọng, biết co biết giãn, rất có phong thái của một người lãnh đạo.
Nhưng mãi cho tới ngày hôm nay sau khi cửa phòng họp được mở ra, những thành viên trong ban hội đồng quản trị đều không hẹn mà gặp lần lượt liếc mắt nhìn qua, từ sôi nổi trở thành sững sờ ngay tại chỗ.
Rõ ràng trước kia chỉ mặc áo màu đen hoặc màu trắng, áo sơmi bị đè ép đến mức phẳng phiu, không có một vết nhăn, quả thực là một thanh niên xuất chúng.
Thế nhưng ngày hôm nay lại mặc một cái áo sơmi màu hồng nhạt sáng chói