Anh ôm cô đi ra ngoài,hai người đi thẳng ra thang máy dành cho chủ tịch,anh ấn tầng ,khoảng phút sau hai người xuống đến tầng một,chủ tịch trẻ tuổi ôm phu nhân đi ra ngoài đại sảnh của công ty,lập tức hai người trở thành tâm điểm đáng chú ý.
-"Trừ mỗi người tháng lương"
Anh lạnh giọng nói với thư kí bên cạnh,anh ta cứng họng,như vậy,không phải anh ta cũng bị trừ lương sao,nhưng ai dám lên tiếng,mọi người xung quanh đo người rồi nhanh chóng ai về việc nấy.
-"Vâng"
Anh thư kí cung kính rồi đi mất.
Chỉ còn lại hai người,vị chủ tịch trẻ tuổi ngồi xuống ghế,đặt phu nhân chủ tịch lên đùi,cô tựa cằm lên vai anh,hai mắt nhắm nghiền,Quỳnh không dám mở mắt,vốn cô sợ ma,mà bây giờ thấy ma,quả là một đả kích lớn đến tinh thần cô.
-"Vẫn còn sợ!?"
Anh vuốt lưng cô,để cô dịu đi nỗi sợ,cô " ừ" một tiếng.
-"Đói không,mình đi ăn nhé!?"
Anh không đợi cô trả lời,ôm cô đi ra ngoài,lên chiếc xe maybach đang đợi sẵn ở cổng.Hai người đến nhà hàng Việt ở ngoại ô thành phố.
------------___________----------••-
Vào một ngày đẹp trời,sau năm,tại một nhà hàng sang trọng
-"Quỳnh,anh cảm thấy,mình nên cưới đi"
Quỳnh đang ăn,nghe câu này thí suýt nghẹn,anh....vô duyên vô cớ....cô đang ăn mà lại nói đến chuyện này.
-"Em....em....."
Quỳnh ấp úng,không nói được gì,mà phải thôi,cô nói gì được bây giờ,chẳng nhẽ mách ba mẹ là:Hôn phu mà ba mẹ chuẩn bị cho con từ nhỏ,đang đòi cưới
-"Không có cãi nhé,anh đã đăng kí kết hôn rồi"
Quỳnh đơ người,lần này thì sặc thật,Phong đưa cho cô ly nước,cô cầm lấy tu ừng ực,uống nước xong mới mở to mắt nhìn anh,cảm thấy anh không nói dối,mặt cô ỉu xìu,cô vẫn chưa muốn lập gia đình mà,đời tự do của cô kết thúc từ đây,giờ đi đâu cũng lôi mác:PHU NHÂN CHỦ TỊCH LÃNH ĐẮC PHONG.
End