Cô Ấy Rất Không Vui!

chương 1: cái gì gọi là vừa thấy đã yêu chẳng qua chỉ là gặp sắc nảy lòng tham

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Đảo Gấu Mập

:Anh em gấu đã bắt tay đào hố, lịch đăng sẽ không cố định, Gấu bụng bự đảm bảo sẽ không drop các anh em cứ yên tâm mà lọt hố thơm hố ngọt. Yêu yêu ~~

———————————

Trên bầu trời cách mặt đất hàng chục ngàn feet, chuyến bay quốc tế đến Tân Xuyên - Trung Quốc đang bay vững vàng, xuyên qua kính râm, ánh mắt Lục Hi Hòa nhìn xuống tay của người đàn ông ngồi phía bên phải đang gõ bàn phím.

Feet: đơn vị đo của nước Anh, feet = .m

Tay của anh ta trắng nõn, thon dài, khung xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, dưới màu đen của bàn phím laptop càng làm nổi bật, tăng thêm vẻ đẹp rung động lòng người.

Lục Hi Hòa là thủ khống, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng, nhưng vì cô ở trong giới giải trí, đã gặp không biết bao nhiêu là người tay đẹp, đôi tay trước mắt cô cũng không phải là đẹp nhất so với những đôi tay cô từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên để lại cho cô một cảm xúc muốn dâng trào.

Thủ khống: người mê tay đẹp.

Ánh mắt cô theo tay của anh từ từ di chuyển lên đến gò má của anh, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy gò má, thân thể cường tráng cùng với đường cong rõ rệt, mặt mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, cho người ta một loại cảm giác trầm tĩnh.

Nếu không phải thấy anh đang xử lí văn kiện tiếng Anh trên laptop, cô thực sự hoài nghi anh cũng ở trong vòng giải trí như cô, mà người đàn ông này từ lúc lên máy bay đến giờ chưa hề nhìn qua cô, ánh mắt thủy chung nhìn vào màn hình laptop.

Lẽ nào laptop trước mặt anh so với cô còn đẹp hơn?

Mặc dù cô đeo kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng chẳng nhẽ anh ta không cảm nhận được dáng người cùng khí chất của cô sao?

Lục Hi Hòa âm thầm chửi trong lòng.

Người đàn ông hình như xử lý xong công việc trong tay, Lục Hoa Hi ung dung nhìn tay anh chậm rãi khép laptop trên bàn nhỏ lại, để vào trong túi xách bên cạnh, tiện thể sửa bàn nhỏ lại, cầm túi xách đặt cô định dưới bàn nhỏ, Lục Hi Hòa phát hiện cái cặp thẳng với cái bàn, dựng thẳng ở chính giữa.

Chứng OCD.

OCD: bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Nhưng vào lúc này, cabin đột nhiên lắc lư.

Lục Hi Hòa vốn không tập trung, lúc cabin lắc lư, đầu của cô theo quán tính lao về phía trước, cô theo bản năng chìa tay muốn bảo vệ đầu, nói giỡn, cô đây là dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, không gì có thể so được với gương mặt của cô!

Thế nhưng đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, bởi vì cánh tay cô lúc này được một bàn tay mạnh mẽ cầm chặt!

Cách một lớp áo khoác mỏng manh, Lục Hi Hòa cảm nhận rõ được cảm giác mát lạnh cùng mạnh mẽ từ bàn tay truyền đến, lúc cô còn chưa phản ứng kịp, chủ nhân của bàn tay hơi dùng sức, cả người cô đang hướng về phía trước liền bị anh kéo về lại, lưng đập vào ghế ở phía sau.

Cô mới vừa ngồi lại xong, bàn tay mạnh mẽ kia liền không dấu vết buông lỏng cánh tay cô ra, cảm giác mát lạnh cùng mạnh mẽ trên cánh tay cô chợt biến mất.

Lục Hi Hòa theo bản năng nghiêng đầu nhìn về đôi bàn tay kéo cô lại của anh, hai tay anh lúc này tùy ý vắt lên ghế, chiếc ghế màu xanh đậm càng làm nổi bật ngón tay trắng và thon dài của anh, hô hấp của cô hơi hoà hoãn lại, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Người đàn ông cũng không cho cô được một chút thư giãn, chỉ là lạnh nhạt nói: "Không cần khách sáo."

Tim Lục Hi Hòa bỗng nảy lên, một khắc kia, nhịp tim đập như bị phóng đại.

"Thình thịch" - "Thình thịch" - "Thình thịch"

Có thể nghe thấy rõ ràng.

Kính râm lúc va người về phía trước đã bị rơi, Lục Hi Hòa nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy đâu, không biết đã rơi ở chỗ nào. Vì vậy chỉ có thể lấy ra từ trong túi một chiếc khẩu trang ra đeo, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm không ít.

Ở trong ngành này một thời gian dài, ra ngoài nếu không đeo khẩu trang hoặc kính râm, bọn họ luôn cảm thấy dù mình làm gì cũng đều bị camera chụp được, đại khái là bệnh nghề nhiệp.

Lục Hi Hòa đưa tay chỉnh lại khẩu trang, lúc này mới nhìn về phía người đàn ông một lần nữa, đôi mắt trong suốt nhìn một vòng, chủ động mở miệng bắt chuyện với anh:"Anh cũng đi Tân Xuyên sao?"

Điểm đến của chuyển bay này chỉ có sân bay quốc tế Tân Xuyên, hành khách ở trên đây không phải đi Tân Xuyên thì đi đâu?

Anh hơi nghiêng đầu qua liếc nhìn cô một cái, tầm mắt của hai người đối diện, tuy rằng cô đeo khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, thế nhưng cặp mắt kia lại vô cùng xinh đẹp, lúc này đuôi mắt hơi nhướng lên, đôi mắt trong suốt, phát sáng như ngôi sao.

Đôi mắt này...có hơi quen thuộc.

Nhưng Kỷ Diễn cũng không suy nghĩ nhiều, anh rất nhanh dời tầm mắt, nhàn nhạt "ừ" một tiếng từ cổ họng, coi như trả lời câu hỏi này.

Có hơi lạnh nhạt.

Lục Hi Hòa cũng không nản lòng, cô đưa tay vuốt tóc, tiếp tục bắt chuyện với anh: "Tôi nhìn thấy anh xử lý văn kiện tiếng Anh, anh là thương nhân sao?"

Người đàn ông rũ mắt xuống, con ngươi bình tĩnh không gợn sóng, đối với lời của cô mắt điếc tai ngơ.

"Chẳng qua tôi thấy anh lớn lên đẹp trai như vậy, không lăn lộn trong giới giải trí có hơi lãng phí."

"Anh có nghĩ tới sẽ bước vào ngành giải trí không..."

Lục Hi Hòa còn chưa dứt lời, cabin lắc lư lần thứ hai, lần này rung lắc mạnh hơn nhiều so với lần trước, làm cho Lục Hi Hòa có chút hoảng sợ, cô theo bản năng với tay bám vào tay vịn, ai dè thứ cô nắm chặt không phải là tay vịn, mà là một bàn tay hơi lạnh!

Kỷ Diễm cảm giác được ấm áp trên mu bàn tay, anh nhìn qua đôi bàn tay nhỏ bé đặt trên tay mình, trắng nõn tinh tế, thế nhưng anh lại cau mày.

Lúc nắm chặt đôi bàn tay kia, Lục Hi Hòa sửng sốt một giây, cảm giác mát lạnh quen thuộc kích thích lên não, bởi vì mấy phút trước, đôi tay này đã nắm cánh tay của cô, xúc cảm trong ký ức cô vẫn còn mới mẻ, nhận thấy anh muốn rút tay ra, Lục Hi Hòa gần như không chút nghĩ ngợi nắm đôi tay đang giãy giụa của anh chặt hơn.

Kỷ Diệm cảm giác được người kia bỗng nhiên gia tăng sức lực, nhịn xuống vẻ không vui, lạnh nhạt nói: "Chỉ là luồng không khí giao nhau thôi."

Chỉ là luồng không khí giao nhau, không chết được.

Ý tứ của anh cô làm sao không hiểu, bình thường cô chạy lịch trình, một tháng đếm không biết bao nhiêu lần ở trên máy bay, cô đương nhiên hiểu rõ.

Nhưng mà...

Vấn đề bây giờ là sợ hãi sao?

Dĩ nhiên không phải...

Bây giờ có sẵn đậu hũ ngay trước mắt, ăn hay không ăn là một vấn đề nha!

Lúc này, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không cũng đúng lúc vang lên trong cabin: "Các hành khách, hiện tại máy bay đang ở trong khu vực không khí lưu thông không ổn định, xin mọi người không cần hoảng sợ, chú ý thắt chặt dây an toàn."

Sau khi thông báo từ loa phát thanh kết thúc, Kỷ Diễn thấy cô không có ý buông tay, định chuẩn bị thò tay lấy tay cô ra.

"Tôi sợ."

Động tác của Kỷ Diễn đột nhiên khựng lại, anh nghiêng mắt thấy về phía cô, cô đeo khẩu trang, tuy rằng không nhìn thấy hết mặt, nhưng đôi mắt trong trẻo lại tràn đầy sợ hãi, trong đầu như loé lên thứ gì đó, nhưng tốc độ quá nhanh, anh không bắt kịp được.

Kỷ Diễn không nói gì, cũng không có rút lại tay đang bị cô cầm chặt, chỉ là nhàn nhạt chớp mắt không nhìn cô.

Khi Kỷ Diễn quay mặt đi, Lục Hi Hòa âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, không thể không nói, người đàn ông này khí thế thực sự quá lớn, lúc ánh mắt lạnh lùng kia của anh chăm chú cô, nếu không nhờ kỹ thuật diễn nhiều năm, sợ là cô đã sớm lộ ra sơ hở.

Máy bay vẫn trong vùng nhiễu động, cho nên cabin vẫn liên tục rung lắc, Lục Hi Hòa dựa lưng vào sau ghế, cảm giác truyền đến từ tay làm cô an tâm không ít, yên lặng điều chỉnh sự khó chịu.

Kỳ thật vừa rồi cô không hề nói dối, cũng không đến mức rất sợ hãi, chỉ là sự rung lắc này dẫn đến mất trọng lực khiến cô rất không thoải mái, cô chán ghét cảm giác bị mất trọng lực này.

Khoảng hai phút sau, máy bay nhanh chóng ổn định, xem ra là đã đi qua vùng nhiễu động. Sau khi ra khỏi vùng nhiễu động, Lục Hi Hòa hiển nhiên cũng không có lý do gì lại nắm tay anh mãi không buông, vì thế liền thức thời chủ động buông tay anh ra.

Lục Hi Hòa sửa sang lại mái tóc đen hơi rối, nói với anh: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Kỷ Diễn không chút cảm xúc "Ừ" một tiếng.

Còn một lúc nữa mới tới nơi, không trọng lực cộng thêm làm việc liên tục mười mấy giờ Lục Hi Hòa cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, bèn hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Chờ tới khi cô tỉnh lại, vị trí bên cạnh đã trống không, hành khách xung quanh đều đang thu thập hành lý chuẩn bị xuống máy bay. Cô đứng dậy nhìn về phía trước, trong đám đông, Lục Hi Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông kia, vóc dáng anh rất cao, bóng lưng thẳng như cây tùng bách, vô cùng nổi bật trong đám đông.

Nghĩ đến dôi bàn tay xinh đẹp kia của anh, Lục Hi hòa vẫn là cảm thấy có chút nuối tiếc, nhưng mà tiếc nuối vẫn chỉ là tiếc nuối, cô cũng không dám sinh ra ý nghĩ gì khác, nói cách khác, cô sợ Thái Nguyệt kia sẽ giết cô chết.

Mãi đến lúc hành khách trong cabin hành khách đều đi hết, lúc này Lục Hi Hòa mới chậm rì đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếu Mính theo lệnh của chủ tịch tới đón boss mới của mình.

Anh ta dáo dác nhìn, người đến người đi từ trong cabin, gần như liếc mắt một cái liền nhận ra ông chủ mới của mình, dáng người kia, diện mạo kia, khí chất kia, anh ta tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Kỷ tổng! Kỷ tổng!"

Anh ta chạy chậm tới chỗ Kỹ Diễn, chân chó chủ động lấy vali của Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn thấy anh ta duỗi tay qua, bất động thanh sắc xê dịch vali của mình.

Bất động thanh sắc: không biểu tình, không âm thanh

"Không cần."

Sạch sẽ, ngắn gọn.

Tiếu Mính cũng không cảm thấy xấu hổ, liền thu cánh tay trong không trung của mình vế, cười nói: "Kỷ tổng, em là Tiếu Mính, là chủ tịch phái tới đón ngài."

Kỷ Diễn nhàn nhạt ừ một tiếng, rồi đi về phía trước.

Tiếu Mính hậm hực đi theo bên cạnh anh.

Ông chủ mới của anh ta hình như có chút lạnh lùng.

Hai người đang đi ra ngoài, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, nếu không phải trận ồn ào này ở phía trước anh, Kỷ Diễn sẽ tuyệt đối để ý tới, đường phía trước hoàn toàn bị chặn lại, một đám người bao quanh tại một chỗ, trong miệng các cô không ngừng kêu một cái tên "Lục Hi Hòa."

Tiếu Mính rướn cổ nhìn thoáng qua, ánh mắt hiện lên vài phần kích động: "Là Lục Hi Hòa, hôm nay cô ấy về nước, cho nên fans mới tới đón chuyến bay của cô ấy."

Nếu ông chủ mới của anh ta không ở đây, khẳng định anh ta phải đi qua nhìn nữ thần hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị vài lần.

Kỷ Diễn không nhịn được nhíu mày lần nữa, Tiếu Mính lại không cảm nhận được, mà móc di động ra sau đó đưa tới trước mặt Kỷ Diễn, giọng điệu có vài phần tự hào: "Kỷ tổng ngài xem, chính là cô ấy, xinh đẹp không?"

Kỷ Diễn chỉ tùy ý liếc mắt một cái, đột nhiên vươn tay che khuất hơn phân nửa khuôn mặt của cô gái trên màn hình, chỉ lộ ra một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, con ngươi vốn không gợn sống chợt lóe lên tia thích thú.

Tiếu Mính không rõ ông chủ mới đang làm gì, không đợi anh ta mở miệng, giây tiếp theo liền nghe được ông chủ hỏi.

"Minh tinh?"

Kỷ tổng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, đối với ngành giải trí trong nước không biết cũng là chuyện bình thường, vì thế anh ta vội không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại là tiểu hoa đán hot nhất trong ngành giải trí."

"Thường xuyên ngồi máy bay?"

"Chắc chắn rồi ạ, lịch trình bận rộn, một tháng không biết ngồi máy bay bao nhiêu lần đâu!"

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio