Cô Ấy Thật Mềm

chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi

Tâm trạng đêm nay của Khương Từ không tốt, cô cụp mắt xuống, đem lời nghẹn trong lòng đã lâu đều

nói hết ra tới, thừa nhận mình rất xấu, bất động thanh sắc trả thù những kẻ đã làm tổn thương mẹ

mình.

Phó Thời Lễ đang nghe cô nói hết, những ngón tay tao nhã chậm rãi vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô,

để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nhợt nhạt.

Anh cúi đầu, động tác nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô: “Em còn chưa ăn tối sao?”

Khương Từ nhận ra anh chú ý chuyện này, đầu ngón tay vô thức nắm lấy góc áo sơ mi đắt tiền của

người đàn ông.

“Ăn mì với anh không?”

“Anh sẽ làm sao?” Khương Từ hỏi anh.

Phó Thời Lễ là một công tử tự phụ như vậy, còn chưa chạm vào bếp đi? Mà anh không nhanh không chậm

nói: “Anh đã nấu mì cho Tự Bảo ăn.”

Nhắc đến con cái thường sẽ khiến một người mẹ như Khương Từ tâm trạng tốt hơn, cô nói: “Hay để em

làm.”

Mặc dù kỹ năng nấu nướng tệ như nhau, nhưng Khương Từ nghĩ cô sẽ làm tốt hơn Phó Thời Lễ.

Hai người động tác nhẹ nhàng xuống lầu, không bật hết đèn trong biệt thự, chỉ bật một góc.

Mơ hồ có

thể nhìn thấy Phó Thời Lễ đang thong thả cởi áo khoác tây trang, bàn tay to xắn tay áo sơ mi trắng,

lộ ra cánh tay rắn chắc.

Anh đứng bên cạnh giúp cô, tầm mắt không ngừng nhìn cô chằm chằm.

Khương Từ bảo anh đi cắt hành,

không khí trong phòng bếp yên tĩnh, ai cũng không nói gì, động tác cô dứt khoát đập ba quả trứng gà

vào trong nồi, sau khi nước sôi, lại đi lấy mì sợi trong tủ lạnh cho vào.

Cách làm cùa cô rất đơn giản, cũng không thể làm những thứ phức tạp.

Không đến hai ba phút, Khương

Từ dùng đũa đảo đều nồi mì, rắc chút hành lá thái nhỏ, thật cẩn thận gắp lên đĩa.

Bề ngoài trung bình, hương vị phỏng chừng cũng trung bình.

Khương Từ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Phó Thời Lễ: “Em nhớ lần đầu tiên em nấu mì cho anh,

anh ghét bỏ nói tay nghề nấu ăn của em có thể phế.”

Phó Thời Lễ đưa đũa rửa sạch cho cô, tự tay bưng bát mì lên, không hề thừa nhận: “Em nhớ lầm rồi.”

Khương Từ đi theo anh ra phòng bếp, phản bác nói: “Khi đó nếu không phải không có người nấu cho anh

ăn, anh khẳng định sẽ không đụng vào.

Anh ăn ít thôi.”

Phó Thời Lễ vững vàng cầm bát, bàn tay to còn lại nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, đi đến trước bàn

ăn, mặt không đổi sắc nói: “Anh thấy bây giờ em nấu rất ngon.”

Khương Từ biết anh đang nói dối, Tự Bảo còn không thích món cô nấu.

Phó Thời Lễ dùng đôi đũa gắp

một miếng mì nếm thử, có chuyện lạ gật đầu: “Không tồi.”

Sau đó, anh cũng đút cho cô: “Em thử đi.”

Khương Từ đỡ phải phiền phức nên không gắp mì vào bát riêng bởi vì cô cũng không đói lắm, càng

không tự tin về tay nghề nấu ăn của mình.

Hương vị ở mức trung bình, không ngon như Phó Thời Lễ nói.

Bát mì này hầu như đều do người đàn ông

ăn.

Ngay cả bây giờ khó ăn, anh cũng sẽ tự hào, ba hoa khen một câu.

“Ăn trứng đi.” Phó Thời Lễ tiếp

tục đút cho cô.

Nhưng thật ra đều để lại trứng gà cho cô ăn.

Khương Từ đàng hoàng ngồi trên ghế, tay hầu như cũng không cử động.

Anh bón, cô liền ăn.

Hàng mi mỏng rủ xuống, không thể nhìn rõ cảm xúc chân thật.

Hết mì, Phó Thời Lễ đặt bát mì lên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn lau khóe môi cô.

Ngay khi Khương Từ chuẩn bị ngẩng đầu lên, đã nghe thấy giọng nói của anh từ từ truyền đến: “Mặc kệ

bộ dáng em trông như thế nào, anh đều thích.”

Trong lòng cô có một rào cản, Phó Thời Lễ có thể nhìn ra.

Nó giống như được người khác vẫn luôn khen bạn là một đứa bé ngoan, sau đó lại đột nhiên bị phát

hiện bạn thực sự là một đứa bé hư, trong lòng bạn cảm thấy lo sợ bất an.

Khương Từ chậm rãi ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn anh.

Hơi ấm giữa hai hàng lông mày của Phó Thời Lễ dễ dàng mang cho người ta một cảm giác bình yên khó

tả, giống như một trái tim đang bất an lập tức tìm về tổ ấm của mình.

Tình cảm của Khương Từ dành cho anh không phải nhất thời.

Theo năm tháng dài đằng đẵng, càng ngày

càng sâu đậm.

Anh có thể khiến người không còn cảnh giác, buông xuống đề phòng, ỷ lại anh một cách vô thức.

Khương Từ chủ động vươn bàn tay trắng nõn nắm lấy bàn tay to ấm áp của anh.

Hai vợ chồng ngồi trong phòng ăn chỉ bật một ngọn đèn, nhìn nhau một lúc lâu, có chút thay đổi

không cần nói cũng biết.

Cuối cùng, Phó Thời Lễ hôn lên môi cô.

Cũng không biết ai bắt đầu cởi quần áo, ý thức Khương Từ đang trong trạng thái mê man, khi bắt lấy

một tia thanh tỉnh, cúc áo sơmi cũng đã bị cởi bỏ, áo ngực màu đen lộ ra, vòng cung mềm mại, mê

người.

Đôi mắt cô khẽ run lên, tầm mắt mông lung nhìn thấy Phó Thời Lễ dùng cánh tay hữu lực ôm eo mình,

sau đó cúi đầu, nhiệt độ nóng bỏng của đôi môi mỏng lại lần nữa rơi vào làn da trắng nõn trước ngực

cô.

Khương Từ nhận ra đây là phòng ăn.

Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy nhắc nhở người đàn ông, ai ngờ thanh âm phát ra lại kiều mị, quyến

rũ.

Điều này làm gương mặt Khương Từ đỏ lên, muốn đẩy anh ra.

Cũng may Phó Thời Lễ còn có lý trí, không cởi váy cô, nhưng chiếc áo sơ mi lại bị ném trên bàn ăn.

Bàn tay to của anh ôm chặt lấy tấm lưng mảnh mai của cô, dùng sức bế cả người cô lên.

“Chúng ta lên lầu.” Giọng anh trở nên nặng nề, văng vẳng bên tai.

Tối muộn, bảo mẫu cũng đã đi

nghỉ.

Khương Từ vẫn không thể buông ra, ngoại trừ thân trên còn mặc một chiếc áo lót gợi cảm, làn da

trắng như tuyết thì cũng không mặc gì, nép trong ngực anh không dám đi ra, mái tóc bù xù hất ra

đằng sau anh.

Đôi chân dài của Phó Thời Lễ sải bước lên lầu, ngay sau đó phanh một tiếng, anh mở cửa phòng ngủ

chính ra, lại đóng lại.

…… Xong việc.

Khương Từ thở hổn hển, kiệt sức, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào da thịt thật

khó chịu, nhưng cô cũng không có sức đi tắm.

Đầu ngón tay trắng nõn vô thức nắm chặt ga giường,

giống như chỉ có như vậy mới phân tán lực chú ý của cô.

Người đàn ông đẹp trai xoay người ngồi ở mép giường, dùng góc chăn che đi vòng eo mảnh mai của cô,

ngón tay nhẹ nhàng xoa lên da lưng cô, giọng nói lười biếng trầm thấp truyền đến: ”Còn chưa xong,

lại đây?”

Khương Từ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thân thể không còn run nữa, nhưng hô hấp vẫn không ổn định.

Cô nằm nghiêng đầu trên gối của người đàn ông, gương mặt gần như bị tóc che khuất, không thể nhìn

rõ biểu cảm của cô ấy.

Có thể là trong khoảng thời gian này Phó Thời Lễ bận vội, không có thời gian làm việc đó.

Đêm nay làm phá lệ tham lam.

Khương Từ ngẩn ra cảm tháy đau muốn chết đi được, bây giờ bắp đùi vẫn còn đau nhức.

Phó Thời Lễ đứng dậy, tùy tiện mặc một chiếc quần vào, rót cho cô một cốc nước.

“Lại đây uống một chút nước, sao em lại yếu thế, hử?” Bàn tay to của anh ôn nhu ôm cô vào ngực, ngữ

điệu lười biếng lại dễ nghe, mang theo giọng điệu an ủi.

Khương Từ uống nửa cốc nước, cảm thấy thoải mái hơn.

Cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của anh, muốn cắn một cái, nhỏ giọng nói: “Lại

đây.”

“Hả?”

“Anh lại đây một chút.” Lúc này cô không dậy nổi.

Phó Thời Lễ đặt cốc nước xuống, cúi người chậm rãi đến gần.

Khi hai người đã rất gần nhau, Khương Từ há miệng cắn cằm anh một cái, hung hăng mắng: “Khốn

khiếp.”

Sức cắn không lớn, Phó Thời Lễ nở một nụ cười dịu dàng, mặc cô cắn.

Khương Từ sẽ không ra tay tàn

nhẫn, khi vết cắn dưới cằm hiện ra vết răng nhàn nhạt liền nhả ra.

Cô không còn nhiều sức lực, khi vừa mới cắn anh, cô hơi đứng dậy khiến chiếc chăn bông cũng tuột

ra.

Một thân da thịt trắng nõn, phía trên đều dày đặc dấu hôn, ngực và eo đặc biệt đậm.

Phó Thời Lễ liếc nhìn, bàn tay to bất động thanh sắc nắm lấy bả vai mảnh mai của cô, tạo khoảng

cách với cơ thể cô.

Khương Từ lại không tự biết, còn xốc chăn lên muốn xuống giường.

“Em đi tắm……”

“Ừ, anh ôm em đi.” Yết hầu người đàn ông lăn lộn, nỗ lực kìm nén cảm xúc.

Trong phòng tắm, khi Khương Từ nằm trong bồn tắm, không trốn được lại bị anh lăn lộn lần nữa.

Không mặc quần áo, thuận tiện để anh làm.

Chờ nửa tiếng sau, Khương Từ bị ôm lên trên giường lớn lộn xộn, mơ màng muốn ngủ, Phó Thời Lễ bên

tai, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô, nói gì đó cô không nhớ rõ, ý thức mơ mơ màng màng.

Giấc ngủ này, Khương Từ không ngờ ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau.

Khi cô tỉnh dậy, rèm cửa đã bị

gió bên ngoài thổi tung, ánh sáng tươi đẹp chiếu vào mí mắt cô.

Khương Từ cảm thấy hơi chói mắt, khi mở mắt ra đã phát hiện trời đã sáng.

Bên cạnh trống rỗng, đã

không còn thân ảnh người đàn ông.

Đầu ngón tay cô nhay ấn đường, giấc ngủ này không được ngon, khi đứng dậy, hai chân vẫn có chút mềm

nhũn.

Mấy giờ rồi?

Khương Từ mờ mịt tìm điện thoại, phát hiện công ty gửi tin nhắn cho cô, thời gian trên màn hình

hiện ra đã là giờ trưa.

“Ngủ lâu như vậy.” Môi đỏ mọng của cô khẽ nói.

Mặc dù bảo mẫu cũng không có ý lên lầu gọi cô dậy nhưng Khương Từ cũng không thể tiếp tục nằm như

vậy.

Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay váy sạch sẽ bước ra.

Phòng ngủ chính có chút lộn

xộn, Khương Từ rót một cốc nước uống, lại thu dọn chăn đệm nhăn nhúm, ném hết khăn giấy vào thùng

rác.

Để tránh đến lúc bảo mẫu đến quét dọn lại nhìn ra cái gì.

Lúc đi xuống lầu, Khương Từ phát hiện bóng dáng một chiếc bánh bao nhỏ đang ngồi trên sô pha, chơi

mô hình xe ô tô.

“Tự Bảo?”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Từ hơi bất ngờ, hỏi cậu: “Sao con không đi học?”

Cậu nhóc quay đầu lại, khuôn mặt mũm mĩm nở một nụ cười thật tươi: “Baba kêu bảo bối ở nhà chơi với

mami.”

“Mami, người ngủ nướng.”

Khương Từ nghĩ nghĩ liền nhận ra tâm tư của Phó Thời Lễ.

Có lẽ anh sợ cô còn buồn, anh lại đi làm nên đơn giản bảo con trai ở lại.

Tự Bảo rất nghe lời, ngồi

trên ghế sô pha trong phòng khách chơi cả buổi sáng.

Nhìn thấy Khương Từ dậy, còn biết nói: “Mami, đi ăn cơm.”

“Phu nhân, để tôi mang đồ ăn trưa ra.” Bảo mẫu nghe thấy động tĩnh từ trong phòng bếp đi ra.

Khương Từ đang đói.

Tối hôm qua đã ăn nửa bát mì khó ăn lại tập thể dục với Phó Thời Lễ.

Cô bước tới, tùy ý đặt điện thoại lên sô pha, cúi người, hôn lên má con trai trước, nhẹ giọng nói:

“Ừ, con ngoan lắm.”

Tự Bảo cũng chu môi hôn, mắt cười híp lại.

Khương Từ đi đến bàn ăn ngồi xuống, vô tình nhìn thấy chiếc áo sơmi vải mềm gấp gọn gàng đặt trên

ghế, bên trên có cúc áo trân châu, nhìn thật quen mắt.

Đây không phải chiếc áo hôm qua cô mặc sao? Đầu óc Khương Từ nhất thời có chút ngắn lại.

Bảo mẫu mang cơm trưa ra, có lẽ cũng thấy cô đang nhìn chiếc áo, liền nói: “Phu nhân, buổi sáng tôi

nhìn thấy áo của cô đặt trên bàn cơm nên đã gấp lại để đấy.”

Khuôn mặt Khương Từ đỏ bừng, mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.

Cũng may bảo mẫu không đi sâu nên

chủ đề này dừng lại ở đây.

Khương Từ cúi đầu uống một ngụm canh, yên lặng ăn cơm không quá vài phút, nghe thấy Tự Bảo gọi cô:

“Mami, có người gọi điện cho mami.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio