Trong lòng Diệp Phồn Tinh lúc này toàn là Lộ Thâm và tình trạng bà nội hắn, cúp điện thoại xong liền tạm thời đem chuyện ngả bài với cha già nhà mình ra sau đầu.
Thời điểm vừa xuống xe, Lộ Thâm không có tin tức cuối cùng cũng gọi một cú điện thoại báo bình an cho cô.
Diệp Phồn Tinh nghe giọng nói khàn khàn mỏi mệt của hắn mà đau lòng cực kỳ, nghĩ hắn khẳng định là chưa ăn trưa, cô liền đi cửa hàng mua mấy hộp thức ăn mang lên.
Lộ Thâm vừa đi xử lý thủ tục nhập viện cho bà nội trở về, ngẩng đầu lên thì thấy cô đứng ở cửa phòng bệnh, hắn ngẩn ra rồi bước nhanh tới: "Sao em lại tới đây?"
"Em không yên tâm về anh." Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng nói, quơ quơ cái túi trong tay: "Trước tiên ăn một chút nhé? Đã hơn giờ rồi."
Lộ Thâm thật ra không có tâm trạng ăn uống, nhưng nhì thiếu nữ trước mắt tràn đầy lo lắng, hắn ngưng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vào đi."
Hai người một trước một sau vào phòng bệnh.
Bà nội Lộ Thâm vẫn chưa tỉnh lại. Diệp Phồn Tinh nhìn lão thái thái cả người cắm đầy ống, không tiếng động nằm ở đó, như tùy lúc cũng có thể buông tay mà đi, trong lòng bỗng dưng đau đớn.
"Bà nhất định rất đau. . ." Cô không đành lòng dời mắt đi, cắn môi hỏi Lộ Thâm: "Người gây tai nạn là ai? Bắt được chưa?"
"Chưa, đối phương đâm người liền bỏ chạy, cảnh sát đang tìm kiếm."
Lộ Thâm nói lời này sắc mặt lạnh lẽo, Diệp Phồn Tinh vừa nghe đã tức giận không thôi: "Đồ khốn đấy, đừng để em bắt được gã! Bằng không em phải kiện chết gã ta!"
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập tức giận, khiến trái tim nặng nề lạnh băng của Lộ Thâm sinh ra một tia ấm áp. Hắn nhịn không được duỗi tay ôm lấy cô, cằm tựa trên hõm vai cô.
Diệp Phồn Tinh không kịp phản ứng, lồng ngực nhảy dựng: "Sao, sao vậy?"
"Anh hơi mệt, để anh ôm một lát." Thiếu niên nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe mùi hương thanh ngọt trên người cô gái nhỏ trong lồng ngực.
Nghe ra mỏi mệt trong giọng nói của hắn, Diệp Phồn Tinh đau lòng, nhẹ nhàng dạ một tiếng, giơ tay ôm lấy hắn: "Ôm đi, anh muốn ôm bao lâu cũng được hết."
Thanh âm cô mềm mại nói xong, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt lạnh lẽo của hắn: "Em sẽ luôn bên cạnh anh."
Lộ Thâm ngẩn ra, cánh tay bên hông cô theo bản năng siết chặt, bất an nôn nóng phiền loạn trong lòng như đột nhiên tìm được một chỗ bay ra, thoáng chốc quay cuồng.
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, bỗng nhiên ngẩng đầu, tìm lấy môi cô dùng sức hôn lên.
Diệp Phồn Tinh hoảng sợ, muốn nói gì thì một bàn tay đã đè ót cô lại.
Thiếu niên trước mặt như thay da đổi thịt, không còn lười nhác, không còn ôn nhu, mà là bá đạo mang tính xâm lược vội vàng.
Diệp Phồn Tinh bị hôn đến nhũn cả người, tim đập như sấm, khuôn mặt đỏ ửng.
"Anh. . . anh không phải mệt sao?"
Cô thoạt nhìn thẹn thùng lại mê mang, một đôi mắt hạnh ngập nước, như có dòng suối lưu động. Lý trí Lộ Thâm cuối cùng cũng tìm về, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, buộc mình phải buông cô ra: "Ừ, nên mới phải nạp điện a."
Trong lòng buồn bực tan biến, cả người hắn nhẹ nhàng không ít, chỉ là. . .
"Dọa em à?"
Mặt mày hắn hơi buồn buồn, thoạt nhìn có chút tội lỗi, Diệp Phồn Tinh hoàn hồn chớp mắt, ho nhẹ: "Vẫn tốt. . ."
Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu, trong lòng cô thật ra rất ngượng ngùng, nhưng nhìn cảm xúc hắn rõ ràng tốt lên không ít, thâm tâm cô cũng vui mừng, tỏ vẻ không có gì nói: "Anh sạc đầy chưa? Chưa thì thêm một lần nữa đi. Cái kia, cảm giác thật không tồi."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn cô rõ ràng thẹn thùng đến mức hai tai đỏ ửng, lại còn giả vờ "Tôi là tài xế già, anh căn bản không thể dọa em", tăm tối đáy mắt rốt cuộc hiện lên ý cười.
"Đồ ngốc." Hắn giơ tay nhéo nhẹ chóp mũi cô, đứng dậy mở nắp hộp cơm: "Ăn cơm đi, ăn xong em còn phải trở về trường học đấy."
Diệp Phồn Tinh đỏ mặt sờ mũi: "Em không muốn về. . ."
Cô muốn ở lại cùng hắn.
"Không muốn thi Hoa Đại nữa à?" Mấy hộp cơm đều có hành, Lộ Thâm cầm một đôi đũa sạch sẽ đem hành trong một hộp lấy ra hết, sau đó nói: "Ngoan, mau ăn đi."
Diệp Phồn Tinh: ". . . Dạ."
Cô có chút không vui nhưng lại bị hành động chăm sóc của hắn cảm động, nhịn không được giơ tay ôm eo hắn một hồi, mới lưu luyến buông ra ăn cơm.
Lộ Thâm bị cô gái nhỏ dính người đến tạm thời bỏ chuyện sốt ruột kia ra sau.
Hai người anh một miếng, em một miếng ăn xong cơm trưa, sau đó Lộ Thâm đưa Diệp Phồn Tinh xuống tầng.
"Tình huống cụ thể của bà nội anh em đã nghe ba nói rồi. Cái kia. . . chuyện tiền bạc anh đừng lo, em có." Trước khi đi, Diệp Phồn Tinh do dự một chút, nhỏ giọng giải thích với Lộ Thâm.
Lộ Thâm ngẩn ra, muốn nói cái gì, lại nghe cô nhanh chóng bổ sung: "Đương nhiên là tiền này em cho anh vay, về sau anh phải trả em gấp bội đấy."
Lộ Thâm biết cô muốn giúp hắn, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn nên mới cố ý nói như vậy.
Lộ Thâm hoàn hồn xoa đầu cô, đồng ý, chỉ là trong lòng không tính toán làm như vậy.
Không phải do lòng tự trọng cao mà chỉ vì hắn không muốn trước mặt cô gái mình thích lộ ra yếu đuối bất lực —— tuy rằng cô đã nhìn qua không chỉ một lần.
"Em đi đây, anh cứ chăm sóc bà nội cho tốt nhé, bài vở học tập em sẽ mang về cho anh." Sắp tới lúc vào lớp, Diệp Phồn Tinh không thể không bỏ xuống mà rời đi trước.
Lộ Thâm nhìn theo bóng dáng cô rời đi, không lâu sau Hầu Tử đầu đầy mồ hôi chạy đến.
"Thâm Nhi! Đm, con mẹ nó là con rùa nào đâm bà của em! Người đâu? Bắt được chưa?! Còn bà sao rồi, bác sĩ nói gì?"
Lộ Thâm nhìn lão thái thái hôn mê bất tỉnh trên giường, nói tình hình đại khái cho Hầu Tử nghe.
Hầu Tử nghe hắn nói xong, nắm tóc hồng con mắt hơn nửa ngày, mới phun ra một từ "Đệch": "Vậy nên nếu cảnh sát không bắt được người thì tội này bà phải nhận ư? Còn có phí chữa bệnh, hơn vạn á, đây đâu phải số tiền nhỏ, chính là đem cả hai người chúng ta đi bán cũng không được nhiều tiền như vậy. . ."
"Không được, vẫn phải nghĩ cách tìm tên khốn gây ra chuyện kia, tiền này mẹ nó phải do gã ta bỏ!"
"Cảnh sát đã tìm, nhưng biển người mênh mông, tìm được hay không còn là ẩn số. Lại nói dù tìm được người, đối phương chưa chắc có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy. Quan trọng nhất là tình trạng của bà không chờ nổi."
Nhớ tới cảnh sát nói chuyện có người chứng kiến cảnh đụng xe, xe đâm bà nội hắn là một xe bảy chỗ kiểu cũ, quần áo tài xế ăn mặc tương đối nghèo khổ, Lộ Thâm xoa nhẹ mi tâm: "Được rồi, đừng nói chuyện này, cậu mau giúp anh nhớ lại xem có ai tương đối tin cậy cho vay đi."
Hầu Tử sửng sốt, hoàn hồn: "Cái gì là đáng tin cậy cho vay? Mẹ nó, anh muốn vay nặng lãi á?"
". . . Nghĩ cái gì vậy." Lộ Thâm đạp nhẹ hắn một cái: "Anh nói là vay tiền bình thường."
"Nhưng cho vay thường ai có thể lấy ra nhiều tiền như vậy chứ." Hầu Tử ngượng ngùng né tránh: "Em lại không có bạn bè giàu có gì. . . Từ từ, anh có thể mượn Phồn Tinh mà! Nhà cô ấy không phải rất giàu sao?"
Lộ Thâm ngưng lại, khóe miệng hơi nhấp: "Em ấy không thích hợp."
"Sao lại không hợp?"
Hầu Tử ngay từ đầu không nghĩ gì, chờ nhớ tới quan hệ hai người mới vỗ đầu nói: "Suýt chút nữa thì quên mấy, hai người đang yêu đương, đúng là không thích hợp, dù sao lần trước ba anh nằm viện là do cô ấy tìm quan hệ, lúc này lại là bà anh. . . Bây giờ hỏi cô ấy vay tiền, xác thực có vẻ anh rất cái kia."
Hầu Tử nói xong, mặt tỏ vẻ rối rắm: "Nhưng trừ cô ấy, em không nghĩ được ai khác. . ."
"Vậy vay được bao nhiêu thì vay trước đi."
Lộ Thâm hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này, Hầu Tử muốn nói lại thôi, nhìn hắn một lát, cuối cùng thở dài gật đầu, chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Lộ Thâm cũng lấy di động, gọi cho bạn bè có thể cho vay tiền.
Nhưng đúng theo lời Hầu Tử nói, không ai có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, mấy ngàn đã là cực hạn của họ. Cuối cùng hai người chỉ mượn được không đến vạn.
". . . Ừ, được, cảm ơn, tôi sẽ mau chóng trả lại."
Lộ Thâm cúp cú điện thoại cuối cùng, quay đầu nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, đáy mắt tăm tối lấp đầy.
Đúng lúc này, Hầu Tử đột nhiên vẻ mặt vui sướng chạy vào: "Thâm Nhi! Em tìm được người cho vay cho anh rồi! Đối phương nói đừng nói vạn, thậm chí vạn cũng có!"
Lộ Thâm hoàn hồn, đứng dậy: "Là sao?"
"Vừa rồi em gọi cho Hổ Tử, đúng lúc nó đang ăn cơm với mấy anh em. Sau đó có một anh em biết được tình trạng của chúng ta, liền đề cử một người, nói đối phương có rất nhiều tiền, cũng rất trượng nghĩa, khi trước mẹ hắn không có tiền phẫu thuật, chính người nọ cho hắn mượn. Quang trọng là tiền lãi cũng chưa thu, cho hắn vay bao nhiêu thì lấy về bấy nhiêu, còn nói về sau tùy thời có thể nhờ vả."
Hầu Tử vừa nói vừa mở WeChat.
"Em bảo Hổ Tử cho em số di động của người nọ, anh xem đi, hắn nói đối phương họ Chu, bảo chúng ta gọi Chu ca là được, đợi tí em gọi xem. . . Mẹ nó, sao lại là gã ta?!"
Nhìn màn hình di động của Hầu Tử nhảy ra ba chữ "Chu Tiểu Nhạc", Lộ Thâm sửng sốt, hắn vừa định nói gì thì điện thoại đã được chuyển tiếp.
"Alo? Hầu Tử? Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy?"
Trong di động truyền tới tiếng cười sang sảng của Chu Tiểu Nhạc, Hầu Tử mộng bức, lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lộ Thâm: "Làm sao bây giờ? Vay hay không vay?
Nếu như không có những việc lúc trước, Lộ Thâm có lẽ còn suy xét nhưng hiện tại, hắn không hề nghĩ đã lắc đầu.
Hầu Tử vì thế cười ngượng một cái, nói mình gọi nhầm điện thoại, cúp máy.
Vốn tưởng rằng chuyện này vậy là kết thúc, ai ngờ không trong chốc lát Chu Tiểu Nhạc lại gọi tới. Hầu Tử buồn bực, thấy di động vang lên không ngừng, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi.
"Alo? Chu ca còn việc gì sao?"
"Thằng nhóc này, gặp khó khăn sao không nói với anh, có phải không coi anh là bạn bè không?"
Chu Tiểu Nhạc cười mắng một tiếng, sau đó tỏ vẻ gã đã biết chuyện từ Hổ Tử, chỉ là vạn thôi, nếu cần gấp gã có thể cho vay, đương nhiên, không cần lãi.
Giọng gã thập phần chân thành, hơn nữa gã xác thực đối với bạn bè rất trượng nghĩa, Hầu Tử không ngoài ý muốn mà dao động, trong lòng vì chuyện của Diệp Phồn Tinh sinh ra ác cảm với gã cũng phai nhạt đi nhiều.
"Cảm ơn Chu ca, nhưng mà tiền này không phải tôi mượn, là bạn của tôi, cái này, để tôi nói trước với anh ấy đã, tối nay sẽ cho ngài câu trả lời."
"Được."
Chu Tiểu Nhạc nói xong liền cúp máy, Hầu Tử nhìn Lộ Thâm, chần chừ nói: "Tên họ Chu tuy nhân phẩm không ra gì nhưng đối xử với anh em bạn bè vẫn rất trượng nghĩa, Thâm Nhi, anh xem anh có muốn. . ."
"Giúp anh một chuyện gấp." Lộ Thâm vẫn luôn không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Hầu Tử sửng sốt: "Gấp gì?"
"Giúp anh âm thầm nhìn Chu Tiểu Nhạc mấy ngày."
Hầu Tử kinh ngạc: "Cái gì? Vì sao?"
"Cậu không cảm thấy tin tức của gã quá nhanh, quá kịp thời sao?"
Lộ Thâm nguyên bản không nghĩ nhiều, tận đến lúc Chu Tiểu Nhạc gọi lại lần hai: " vạn không phải con số ít, dù gã có nhiều tiền không ngại chút này nhưng quan hệ giữa các cậu còn chưa tính là anh em đi? Lúc trước vì Phồn Tinh, chúng ta và gã tan rã không vui, kể cả gã có trượng nghĩa cũng không nên chủ động nhiệt tình đến mức này."
Hầu Tử ngẩn ngơ: "Anh nói cũng có đạo lý. . . Nhưng gã làm vậy dù không có ý tốt nhưng chúng ta thế này, gã có thể làm cái gì?"
Lộ Thâm không đáp, một lát sau sắc mặt lạnh lùng nói: "Nếu anh đoán không sai, mục tiêu của gã là anh."
"Anh?" Hầu Tử ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hít một ngụm khí lạnh: "Mẹ nó, ý anh là, gã không chỉ thích phụ nữ mà còn thích đàn ông? Gã mẹ nó có ý đồ với anh?!"
Lộ Thâm: ". . .????"
Lộ Thâm không nhịn được, một chân đá vào mông đồng bọn thiểu năng trí tuệ: "Cút đi!"
Hầu Tử ủy khuất che mông: "Nếu không là ý gì!"
Lộ Thâm xoa thái dương đau đớn, đem chuyện Chu Tiểu Nhạc vài lần tìm hắn kể ra, sau đó ngưng giọng nói: "Anh không biết vì sao gã theo dõi anh nhưng chuyện vừa rồi khiến anh có dự cảm —— chuyện bà nội xảy ra tai nạn, rất có thể liên quan tới gã."
Hầu Tử nghe lời này có chút sợ hãi: "Cái gì? Cảnh sát không phải nói chuyện bà hẳn là ngoài ý muốn. . ."
"Nhưng chuyện xảy ra ở nơi mỗi ngày bà đều tới, trước nay chưa từng rẽ đường khác. Hơn nữa những chuyện gần đây xảy ra, anh cảm thấy có chút không đúng. . ."
Lộ Thâm lắc đầu, không tiếp tục nói, chỉ bảo: "Dù sao nếu cậu rảnh thì đi nhìn chằm chằm gã mấy ngày giúp anh, nếu không rảnh thì để anh bớt chút thời gian đi, không thăm dò ra mục đích của gã ta, lòng anh không yên."
Hầu Tử nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Chu Tiểu Nhạc sai sai, hoàn hồn gật đầu: "Được rồi, chuyện này giao cho em, anh cứ an tâm ở đây chăm sóc bà đi, có tin gì em sẽ gọi cho anh đầu tiên."
"Ừ, nhìn xa xa là được, xem gã ngày thường làm cái gì, đừng đến quá gần, chú ý an toàn."
Hầu Tử đầu óc linh hoạt, thân thủ không tồi, trước kia còn làm paparazzi, có kinh nghiệm theo dõi và tìm hiểu tin tức. Vậy nên giao chuyện này cho hắn, Lộ Thâm rất yên tâm.
Nhưng hắn đối với Chu Tiểu Nhạc hoàn toàn không biết một tí gì về thân phận của gã, nên không coi chuyện này là nguy hiểm —— ba ngày sau, Hầu Tử vẫn luôn giữ liên lạc với hắn, tự gửi một đoạn ghi âm mơ hồ không rõ, đã mất tích.
Lời editor: Quá dài. . . QAQ. Trước mình nghĩ sẽ xong trong đầu tháng nhưng mà với tình hình này chắc là phải đến tháng mất. . .