Diệp Phồn Tinh lao ra khỏi nhà, vừa lúc đi ngang qua một chiếc taxi liền mở cửa ngồi vào. Tài xế thấy cô ngồi xuống liền hỏi: "Cô gái, muốn đi chỗ nào a?"
Diệp Phồn Tinh hai mắt hồng hồng không hé răng, tài xế lặp lại hai lần, cô mới miễn cưỡng nói hai chữ: "Tùy tiện."
"Ai da, khó nhất chính là tùy tiện a. Như vậy đi, tôi đưa cháu đến quảng trường nhé. Ban nãy có một vị khách nói đêm nay có một khách sạn gần đấy khai trương, lúc này hẳn là rất náo nhiệt. Tôi thấy cháu tâm tình không tốt, không thì qua bên kia giải sầu?"
"Này. . . không nói gì thì tôi coi như cháu đã đồng ý nha." Tài xế là người nhiệt tình, dù không được đáp lại cũng không thấy mất hứng, ngược lại nhịn không được quan tâm: "Đứa nhỏ này, cháu có phải gặp việc khó gì không? Tôi thấy cháu đi dép lê dạy ra ngoài. . . Liệu, có cần thúc đây giúp cháu gọi cảnh sát gì đó?"
Không chỉ đi dép lê mà còn không lấy áo khoác. Lúc này Diệp Phồn Tinh tay sờ sờ áo ngắn tay của mình, hậu tri hậu giác[] mà cảm thấy lạnh lẽo.
[] sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ giơ tay lau nhanh nước mắt: "Không cần ạ, cảm ơn."
"Được nha, vậy cháu có muốn nghe nhạc gì không? Tôi nói cho cháu biết, di động tôi nhiều bài hát lắm, nào là trị liệu tình thương, điều tiết tâm trạng, không khí sinh động, an tĩnh thôi miên. Tóm lại cháu muốn nghe gì tôi cũng có. Hoặc là cháu muốn nghe quảng cáo cũng được, tôi ngày thường gặp chuyện không vui đều thích nghe quảng cáo. . ."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh biết tài xế có ý tốt nhưng ông ấy nói quá nhiều, khiến cô có chút ăn không tiêu. Vì thế cô tùy tiện tìm chỗ xuống xe, đi lung tung không có mục tiêu ở ven đường.
Lần dạo này kéo dài hơn nửa tiếng, trong lúc ấy Diệp Tấn Thành gọi cho cô vài cuộc điện thoại nhưng đều bị cô cúp máy.
Lại gọi tiếp, cô trực tiếp đem ông ta kéo đen —— đây là đầu tiên và cô cũng không muốn thấy ông ta.
Hoàn cảnh xung quanh dần dần trở nên cổ xưa, cũ kĩ, người đi đường cũng thưa thớt dần, Diệp Phồn Tinh có chút mỏi chân. Cô đứng lại nhìn trái phải, gió đêm thổi khiến tay cứng đờ, liền tìm một chỗ trạm dừng giao thông miễn cưỡng chắn gió ngồi xuống.
Sắc trời đã tối, trong trạm dừng giao thông công cộng không có người, chỉ có biển quảng cáo hình minh tinh tươi cười sáng lạn, tay giơ cốc trà sữa, nhìn cô như muốn nói: Muốn uống sao? Ai, đáng tiếc ngươi không có.
Vừa lạnh vừa đói Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Mẹ nó ngay cả cái biển quảng cáo cũng khi dễ cô!
Phần nộ cùng ủy khuất đan xen dày đặc lệ khí, Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không kìm được nữa, cúi đầu phủ phục thống khoái khóc lớn.
Một lúc sau khóc xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, lau khô nước mắt, cúi đầu nhìn di động của mình.
Còn không phải là Ôn gia sao?
Diệp Tấn Thành sợ nhưng cô không sợ, phía sau cô còn có Giang gia.
—— Giang gia là nhà ngoại của cô, cùng Ôn gia đồng dạng là con rồng gia tộc đứng đầu. Bất quá mấy năm nay Giang gia luôn hoạt động ở bên ngoài bản đồ, hiện giờ gia tộc chính đều chuyển tới thủ đô, trước mắt ông ngoại cùng cậu đều ở bên qua, dù vậy nhưng họ rất thương yêu Diệp Phồn Tinh, hai bên vẫn luôn liên lạc.
Bởi vì ông ngoại tuổi đã lớn, cậu lại bận rộn công việc nên Diệp Phồn Tinh trước nay chỉ nói chuyện tốt với họ, chuyện xấu bỏ qua, nhưng lần này, cô thực sự không nhịn được.
Ôn gia khinh người quá đáng!
Còn có Diệp Tấn Thành. . .
Diệp Phồn Tinh ngực phát đau, không hề do dự, cầm lấy di động gọi cho anh họ Giang Duyên —— Giang Duyên là con cả của cậu, lớn hơn Diệp Phồn Tinh tuổi, hai người quan hệ rất tốt, tựa như anh em ruột thịt.
"Đô —— đô ——"
Cuộc gọi được thông qua nhưng không ai tiếp, Diệp Phồn Tinh đang định nói thì đột nhiên nơi nào truyền tới tiếng bước chân.
Ngay sau đó không đợi cô phản ứng, một bóng dáng thiếu niên cao gầy tựa như thiểm điện [], cách trạm giao thông công cộng khoảng mét có một chỗ đèn đường không chiếu tới tựa như bóng ma.
[] lóe sáng, nhanh như điện.
"Ta thao, mày mẹ nó đừng có chạy!"
Tiếng hét tức muốn hộc máu cùng tiếng bước chân hỗn độn theo sát người nọ từ ngõ bóng ma vang lên, Diệp Phồn Tinh lúc này mới phát hiện ngõ nhỏ hẹp trước mắt có chuyện gì đó.
Đây là gặp phải côn đồ ẩu đả đánh nhau?
Diệp Phồn Tinh trong lòng hơi sợ, quyết đoán đứng dậy đi —— cô không muốn chọc phiền toái.
Ai ngờ vừa đi được nửa bước, phía sau đánh úp tới một trận gió lạnh, ngay sau đó Diệp Phồn Tinh cảm thấy bên hông bị níu chặt, thân mình nhẹ bẫng, cả người không chịu khống chế ngã vào lồng ngực ấm áp.
"Ngượng ngùng, giúp tôi một chút."
Là người mới vừa chạy ra từ ngõ nhỏ!
Diệp Phồn Tinh ẩn ẩn cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nhưng lúc này cô nào còn tâm tư để ý, ngốc lặng trong nháy mắt rồi theo bản năng giãy giụa: "Tôi không —— "
"Hư." Phản quang lóe lên, thiếu niên không rõ mặt tay che miệng cô lại, áp cả người cô vào lồng ngực. Ngay sau đó, hắn cúi đầu dán bên tay cô, thanh âm không nặng không nhẹ, dường như trêu đùa nói một câu: "Thật lạnh a, bảo bối mau để tôi ôm một lát."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh bị hơi thở ấm áp xa lạ khiến cho cơ thể run rẩy, ngay sau đó liền xấu hổ đỏ mặt.
Giúp cái quái gì kiểu này? Người này không phải là cố ý phi lễ cô đi?!
Vừa nghĩ thế, một người trẻ tuổi đầu tóc đủ màu, tay cầm gậy, sắc mặt khó coi từ ngõ nhỏ đuổi tới.
"Không biết chạy bên nào, thao, chia nhau ra đuổi theo!"
Người cầm đầu nhìn bên này, thân mình Diệp Phồn Tinh cứng đờ, đôi tay vốn dĩ muốn phản kháng không tự chủ được mà dừng lại.
Thiếu niên ôm cô thì bình tĩnh hơn nhiều, mắt cũng không chuyển, chỉ tựa như đang thân mật ôm ấp cô, miệng nói lời âu yếm, phảng phất như cô thật sự là bạn gái hắn, hai người có gian tình.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Kinh ghê, đúng là giỏi diễn kịch.
"Xin lỗi đã mạo phạm, còn có, cảm ơn." Những người kia hiển nhiên không nghĩ tới người này sẽ như thế, tùy ý quét mắt bên này liền đi rồi. Thiếu niên thấy nguy cơ đã giải trừ, rất nhanh buông lỏng tay.
Diệp Phồn Tinh hoàn hồn từ trong lồng ngực hắn nhảy ra, sắc mặt không tốt. Nhưng nhân gia[] thật đúng gặp phiền toái, cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi cô, cô cũng không thể phát tác gì chỉ có thể buồn bực nói: "Thôi, coi như tôi vận khí không tốt."
[] người ta.
Vừa bỏ nhà ra đi gặp ngay cái loại chuyện này.
"Cô. . . đồng?"
Thiếu niên đột nhiên nói, Diệp Phồn Tinh đầu tiên cảm thấy kì quặc, nhìn chăm chú mặt hắn. . .
". . ."
"!!!"
Người trước mặt không phải chính là nam sinh ngày đó cô dùng đồng mời diễn kịch để khiến Ôn Trác Vũ hết hi vọng ư!
Lại nghĩ tới hắn đòi thêm đồng của cô đổi một cái áo khoác, Diệp Phồn Tinh đầu ong ong, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng: "Anh anh anh! Anh như thế nào ở chỗ này?!"
"Coi như là đi ngang qua đi."
Lộ Thâm cũng rất ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới người tùy tiện kéo lại bên đường lại là cô. Lại thấy cô gái này sắc mặt đỏ bừng, còn ẩn ẩn tức giận trừng mắt nhìn mình, hiển nhiên là nhớ tới chuyện cũ, hắn không khỏi nhếch khóe miệng, bước chân nguyên bản phải đi liền dừng lại.
"Cô thì sao?"
"Tôi, tôi cũng đi ngang qua." Diệp Phồn Tinh nỗ lực nhịn xuống xúc động che mặt bỏ chạy, hướng hắn lộ ra nụ cười bình tĩnh, ưu nhã: "Cái kia, tôi còn có việc, đi trước. . ."
"Từ từ."
Diệp Phồn Tinh cứng đờ dừng bước: ". . ."
Còn có chuyện gì sao? Có thể nói nhanh lên không? Cô sắp giữ không được!
Lộ Thâm đè lại khóe miệng, từ trong túi áo khoác lấy ra túi nhỏ khác, rồi cởi áo khoác ném cho cô: "Khoác đi."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh phản ứng đầu tiên là: Mẹ nó, dì cả của cô mới đi lại tới nữa sao???
Lộ Thâm phát hiện chính mình quỷ dị thế mà hiểu ánh mắt của cô. Khóe miệng hắn hơi giật giật, rốt cuộc nhịn không được nghiêng đầu cười ra tiếng: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, lúc này là cho cô mặc giữ ấm, cô ăn mặc như thế không lạnh à?"
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh âm dương quái khí, mặt lại như bị thiêu đốt: "Cảm ơn, bất quá khụ, không cần đâu, tôi không lạnh."
"Khoác đi, lúc này không thu tiền của cô, coi như tạ lễ của tôi về chuyện vừa rồi cô đã giúp."
Rõ là sắp bị đông lạnh tới nơi, lại vẫn chết vì sĩ diện bày ra vẻ "Lão nương không lạnh, lão nương một chút cũng không lạnh", Lộ Thâm trong lòng có chút buồn cười cũng có chút khó hiểu: Cô gái này lại đang nghĩ cái gì?
Còn có, cô ấy có biết bộ dạng đôi mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng thoạt nhìn có bao nhiêu đáng thương không?
"Thật mà, không cần. . ." Diệp Phồn Tinh không thích trước mặt người lộ ra bộ dạng yếu ớt, kể cả đối phương xuất phát từ hảo tâm.
Lộ Thâm không để ý tới cô cự tuyệt, ánh mắt nhìn mí mắt hơi sưng của cô, xua tay quay đầu vừa đi vừa nói: "Chạy nhanh về nhà đi, buổi tối không an toàn."
Nhà?
Cô làm gì còn nhà?
Đó là nhà của Diệp Tấn Thành và Đồng Mỹ Lệ, là nhà của con trai Diệp Thần của họ, không phải nhà của Diệp Phồn Tinh. Nhà của cô, đã biến mất từ thời điểm bảy năm trước khi mẹ ra đi rồi. . .
Lộ Thâm trong lúc vô tình nhắc tới hai chữ, như gai nhọn đâm vào người khiến cả thân thể Diệp Phồn Tinh run lên.
Vừa rồi còn muốn chạy trốn, bây giờ cô tựa như mất hết sức lực.
"Tôi không muốn về. . ." Nhìn áo khoác trong tay còn mang theo nhiệt độ cơ thể thiếu niên, Diệp Phồn Tinh nỗ lực thu hồi lệ ý, sau đó ngẩng đầu gọi Lộ Thâm: "Này, tôi không cần áo khoác, anh đổi phương thức cảm tạ tôi đi!"
Lộ Thâm: ". . . Hả?"
"Anh mời tôi ăn gì đi, tôi chưa ăn cơm chiều, đói bụng."
Thiếu nữ ngẩng mặt, đôi mắt qua nước mắt tẩy rửa trở nên lấp lánh, dường như phát ra quang mang.
Lộ Thâm trầm mặc.
Sau một lúc, hắn có chút không tự nhiên mà quơ quơ cái túi bị bẹp dí trong tay, nhìn không ra đồ vật gì.
"Tôi không mang tiền, di động cũng bị ném lúc chạy rồi, chỉ còn bánh mì vừa mua thôi, vẫn chưa hỏng, cô. . . ăn không?"
Diệp Phồn Tinh trừng mắt nhìn một lúc, nghĩ nghĩ bánh mì quá khó ăn, quyết đoán quay đầu nhìn tứ phía, tiếc là xung quanh một cửa hàng tiện lợi hay quần bán quà vặt cũng không có.
". . ."
Cô sờ sờ bụng nhỏ đói meo, cắn răng nói: "Ăn!"