Nhận được điện thoại Diệp Hạ kiểm tra nhật kí cuộc gọi, có những ba cuộc gọi nhỡ từ buổi sáng mà người gọi lại là người của tập đoàn còn có tin nhắn nữa.
Tắt điện thoại Diệp Hạ quay sang nhìn vẻ mặt vô tội của ai đó, lúc này cô rất muốn bùng nổ: “Ngô Diệc Hiên, anh có biết là mình đã làm em lỡ bao nhiêu cuộc điện thoại của cấp dưới tìm em để giải quyết công việc không hả?”.
“Anh thấy em có hai chiếc điện thoại nên tưởng không liên lạc được với số này thì người ta sẽ gọi sang số máy em đang giữ”.
Nghe lời giải thích này Diệp Hạ còn phát hỏa hơn khi đã tức giận thì Diệp Hạ sẽ nói tiếng Anh – ngôn ngữ mà cô quen thuộc nhất: “Nếu có như vậy thì ít nhất anh cũng nên gọi tới nói với em một câu để em biết chứ?”.
Được rồi, anh vẫn là nên nhận lỗi nếu không con mèo nhỏ của anh xù lông thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Ngô Diệc Hiên vẫn nói tiếng Trung dịu giọng giải quyết vấn đề: “Anh xin lỗi là anh sơ sót”.
“Anh nghĩ xin lỗi em thì có thể giải quyết được vấn đề sao. Hình tượng chuyên nghiệp và sự tôn trọng của mọi người dành cho em sẽ bị hủy đó”.
“Em giỏi như vậy chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa mọi thứ. Hình tượng của em rất vững chắc làm sao có thể vì chút chuyện mà bị lung lay”.
Diệp Hạ hừ nhẹ một tiếng rồi không thèm quan tâm đến Ngô Diệc Hiên nữa, cô còn bận xử lí công việc. Cô đứng lên đi thẳng vào phòng làm việc của anh tự nhiên ngồi xuống ghế, mở máy tính xách tay của anh ra để sử dụng.
Bạch Hạo Vũ ngơ người khó hiểu quay sang hỏi Ngô Diệc Hiên: “Sao tự dưng chị dâu lại nói chuyện với anh bằng tiếng Anh? Còn nữa không phải em ấy là phóng viên của tạp chí sao? Vậy thì vấn đề hình tượng và cấp dưới là sao?”.
Ngô Diệc Hiên cầm tách trà Diệp Hạ vừa uống giở lên nhấp một ngụm, bày ra bộ dạng cho cậu tò mò chết đi với Bạch Hạo Vũ làm anh ta càng muốn biết: “Mau nói đi. Anh mà không nói thì hôm nay dù có chết em cũng không rời khỏi đây”.
Bị lải nhải đến phiền Ngô Diệc Hiên đành phải nói: “Diệp Hạ lớn lên ở Mỹ. Christina Trần là tên tiếng anh của cô ấy”.
“Ờm. Nhưng anh nói với em cái này để làm gì, không đúng trọng điểm chút nào. Không đúng, từ từ đã… sao nghe tên này quen tai vậy nhỉ. Này, anh đừng nói với em chị dâu là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, người sáng lập ra nhãn hiệu thời trang Melody”.
“Tiết lộ cho cậu thêm tin mật, cô ấy còn là Phó giám đốc mảng tạp chí của tập đoàn truyền thông Hearst kiêm Tổng biên của tạp chí Harper’s Bazaar Trung Quốc”.
Diệp Hạ mắt không rời màn hình máy tính bổ sung thêm một câu: “Anh ấy nói thiếu rồi, em còn là con gái của Giám đốc công ty trang sức, đá quý My Love nữa”.
Bạn tốt của bạn Bạch Hạo Vũ đã hóa đá. Đúng lúc Hạ Tuấn Lâm cũng đi lên trên này tìm Ngô Diệc Hiên, anh ta liếc mắt nhìn rồi hỏi: “Cậu ta bị làm sao vậy?”. Ngô Diệc Hiên lại có lòng tốt kể toàn bộ câu chuyện cho bạn nghe kết quả Hạ Tuấn Lâm nhẹ hơn một chút chỉ bị một loạt thông tin làm chấn động đến mất khả năng ngôn ngữ.
Đến khi Diệp Hạ giải quyết xong văn kiện đi ra ngoài ngồi xuống cạnh Ngô Diệc Hiên hai người họ mới hoàn hồn.
“Xem ra anh ấy bị đả kích rất nặng?”.
Bạch Hạo Vũ đã bình thường trở lại, vội nhảy dựng lên: “Làm sao mà không bị đả kích cho được. Em xem đi mình nhập vai quá tốt khiến không ai nhìn ra được tí thân phận nào rồi một ngày biết được không sốc chết mới là lạ”.
Diệp Hạ đưa tay khoác lên vai Ngô Diệc Hiên: “Em biết tại sao anh được làm Boss rồi, sức chịu đựng được đả kích quá cao”.
“Nhờ có em mà khả năng của anh còn tăng thêm được một bậc nữa”.
Hạ Tuấn Lâm là người đã rèn được kĩ năng mắt điếc tai ngơ trước mọi chuyện mà cũng chịu không nổi phải lên tiếng: “Chủ tịch Ngô, phiền cậu giải quyết dùm tôi chút công việc để tôi rời khỏi nơi này”.
“Được thôi, vậy cho hỏi hai vị tìm tôi có việc gì?”.
Bạch Hạo Vũ nhớ ra mục đích mình ở đây vội kêu lên: “Tất cả cũng tại hai người làm em quên mất việc chính. Bên phòng truyền thông đưa kế hoạch tuyên truyền cho nghệ sĩ mới qua cần anh xem để cho ý kiến còn tiến hành”.
Hạ Tuấn Lâm nhìn Diệp Hạ có chút gian xảo: “Không phải chúng ta có nhân tài ẩn thân hay sao?”.
“Nếu trả được tiền công thì em sẽ sẵn lòng làm”.
Bạch Hạo Vũ đánh tay một cái rõ kêu: “Thành giao, lát em cứ tìm Chủ tịch Ngô lấy tiền công là được. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu”.
Đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên Diệp Hạ đành ra tay giúp đỡ, Ngô Diệc Hiên thì bận giải quyết vấn đề của Hạ Mộng Long nên mọi người rất yên lặng làm việc đến khi hết giờ làm thì công việc cũng kết thúc.
Bạch Hạo Vũ nhìn Diệp Hạ với ánh mắt sùng bái: “Ý kiến của em quá tuyệt, lần sau có việc anh có thể tìm em được không?”.
“Công việc của em không bận thì có thể giúp anh một chút”.
Thu xếp tài liệu, Hạ Tuấn Lâm nhìn Bạch Hạo Vũ với ánh mắt cầu cứu: “Tối nay cậu có thể cưu mang tôi được không? Phụ huynh bắt tôi đi xem mắt”.
Điện thoại của Ngô Diệc Hiên đổ chuông, anh bắt máy nói vài câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy. Anh nhìn Diệp Hạ: “Mẹ anh gọi điện bảo anh đưa em về ăn cơm”.
Lần này tới lượt Diệp Hạ bị đả kích: “Em có thể không đi được không? Anh cứ trả lời là em bị ốm hoặc đại loại sao đó nên không đi được”.
Ngô Diệc Hiên nhéo mũi Diệp Hạ: “Nói năng lung tung. Lần này em không có quyền từ chối. Nếu em không đi anh sẽ trói em mang đi”.
Diệp Hạ ủ rũ gật đầu: “Em đi là được chứ gì”. Trốn được lần này nhưng không trốn được lần khác đằng nào cũng phải theo anh về ra mắt phụ huynh, chết sớm siêu thoát sớm vậy.
Hai người ở bên này nói chuyện thì hai kẻ cô đơn ở bên kia cũng đang nói chuyện, Bạch Hạo Vũ đáp lại lời kêu cứu của Hạ Tuấn Lâm: “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc. Tối nay em phải về ăn cơm với phụ huynh rồi, không cứu nổi anh đâu”.
Ngô Diệc Hiên nghe vậy có lòng tốt lên tiếng: “Cậu có thể đi theo tới nhà tôi ăn cơm cũng được”.
Hạ Tuấn Lâm nổi hứng lên trêu chọc Ngô Diệc Hiên: “Cậu dẫn bạn gái về ra mắt phụ huynh, tôi đi theo làm gì. Không lẽ cậu định dẫn luôn cả tôi đi ra mắt à”.
“Dạo này cậu sống thoải mái quá nên lại thấy ngứa ngáy à. Còn một đống dự án đang chờ để được tiến hành kia kìa, hay cậu toàn quyền phụ trách một hai dự án đi”.
“Ấy đừng, làm người ai lại làm vậy. Nhưng thà đi theo cậu làm bóng đèn mà được ăn ngon còn hơn là đi xem mắt”.
“Hừ, nếu không phải sợ Diệp Hạ không được tự nhiên lôi cậu đi điều tiết chút không khí thì tôi cũng chẳng thèm nhặt cậu đi cùng”.
Vậy là một nhóm bốn người đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn, hai người nắm tay nhau đi trước còn hai vị sếp tổng đi sau. Vì đảm bảo an toàn cho thân phận của bản thân nên Diệp Hạ đã đeo kính râm để mọi người không nhìn rõ khuôn mặt. Trước khi Diệp Hạ xuất hiện tin tức về cô đã truyền đi khắp tập đoàn vậy nên giờ ai cũng đứng ở sảnh để hóng tin tức. Mặc dù không thấy được mặt của Diệp Hạ nhưng mọi người vẫn bị khí chất của cô thu hút, cảm giác cô đứng cạnh Ngô Diệc Hiên không hề bị lu mờ mà hài hòa đến lạ.
Nhớ ra một vấn đề Diệp Hạ quay sang nhìn người bên cạnh: “Đúng rồi, ban nãy em đi xe tới đây”.
“Vậy em đưa chìa khóa xe đây, chúng ta đi xe của em. Xe của anh để lại tập đoàn”.
Đứng đợi trước tòa nhà tập đoàn để chờ Ngô Diệc Hiên lấy xe, khoảng vài phút thì thấy anh lái xe tới theo sau còn có một chiếc siêu xe thể thao. Ngồi trong xe Diệp Hạ không khỏi cảm thán: “Không ngờ anh Tuấn Lâm lại đi siêu xe Ferrari, điều này không hợp với hình tượng của anh ấy chút nào cả”.
“Có thể nói cho anh biết cảm nhận của em về hình tượng của cậu ta được không?”.
“Chính là kiểu phong độ, lịch thiệp, ấm áp, đôi lúc khá vui tính”.
Đúng lúc tới đèn đỏ Ngô Diệc Hiên dừng xe lại quay sang hỏi Diệp Hạ: “Ờm, vậy còn hình tượng của anh thì sao?”.
Diệp Hạ đáp lời luôn không cần suy nghĩ: “Lưu manh giả danh tri thức”. Vừa nói xong Diệp Hạ đã bị Ngô Diệc Hiên nhoài sang hôn.
“Này, anh tập trung lái xe đi”. Ngô Diệc Hiên trực tiếp bỏ ngoài tai những lời Diệp Hạ nói. Người nào đó không những vũ lực cao thâm, lại còn gian xảo, Diệp Hạ kháng cự yếu ớt đành phải để mặc ai đó muốn làm gì thì làm.
Hơn một phút sau, đến khi đằng sau có tiếng còi ôtô xin nhường đường Ngô Diệc Hiên mới buông Diệp Hạ ra, ngồi thẳng người rồi điềm nhiên lái xe rời đi.
Diệp Hạ quay sang nhìn chằm chằm anh, phồng miệng, nhỏ giọng làu bàu: “Thấy chưa, em nói có sai đâu”.
“Anh chỉ lưu manh với em thôi”.
Nghe được lời tỏ tỉnh bất chợt của anh khiến tim Diệp Hạ không khỏi đập nhanh một nhịp. Cũng đúng, chỉ có cô mới có thể chứng kiến được con người chân thật nhất của anh. Nghĩ tới điều này khiến cô cảm thấy khá vui vẻ liền ném luôn chuyện bị bắt nạt ra sau đầu.
Đi được một đoạn đường, Diệp Hạ mới nhớ ra vấn đề quan trọng: “Em chưa chuẩn bị gì cả cứ đi tới nhà anh thế này thì không hay lắm”.
“Không sao, mẹ anh hạ lệnh muộn như vậy chính là không muốn em phải chuẩn bị gì cả. Nếu không thì lần sau tới em chuẩn bị cũng không muộn”.
“Nói như anh ai cũng nói được. Có phải là anh lần đầu tiên đi gặp mẹ chồng tương lai đâu cơ chứ”. Dứt lời, Diệp Hạ liền im lặng quay mặt ra ngoài cửa kính xe không nói thêm câu gì nữa vì vừa nãy cô đã lỡ lời rồi.
Ngô Diệc Hiên mỉm cười hứng thú quay sang nhìn Diệp Hạ: “Bảo bối, có thể nhắc lại lời vừa nãy của em được không?”.
Bị nhắc Diệp Hạ chột dạ đỏ mặt, giọng nói hơi gắt: “Không”.
“Sớm muộn gì cũng là vậy, tha cho em lần này”.