Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi hoàn thành hết toàn bộ công việc ở Milano, Ngô Diệc Hiên nhất quyết không chịu về nước mà muốn ở lại với Diệp Hạ khiến Mạc Hạo đau đầu không thôi.

“Boss của tôi ơi, tôi van ngài đấy. Ba hôm nữa ngài còn phải tham dự buổi ra mắt sản phẩm của Adidas rồi tham gia ghi hình chương trình Kinh điển vịnh lưu truyền của CCTV, còn hoạt động công ích cho Chính phủ nữa. Sau đó phải đi Thụy Sỹ tham gia sự kiện khai trương cửa hàng của hãng Rolex, ngài là người đại diện toàn cầu đó”.

“Tại sao tháng này nhiều việc vậy?”.

“Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Nhãn hàng yêu cầu thì tôi phải làm sao”.

Diệp Hạ không nhìn được nữa rồi. Hình như do cô bỏ đi mất tung mất tích khiến Ngô Diệc Hiên bị ám ảnh tâm lí thì phải, hơn một tuần vừa rồi nếu không phải bất đắc dĩ anh luôn ở trong phạm vi có thể nhìn thấy cô. “Em sẽ không biến mất nữa đâu, chắc chắn đó. Mấy hôm nữa em kết thúc kì nghỉ rồi”.

“Em không đáng tin”.

Không còn cách nào khác, Diệp Hạ giơ cờ đầu hàng: “Em cùng anh quay về Trung Quốc. Dù sao em cũng phải công bố quyết định luân chuyển công tác và chào mọi người ở tạp chí”.

“Nói lời phải giữ lời”.

Lúc này, Mạc Hạo mới thở phào nhẹ nhõm nhưng về cơ bản anh đã đoán được ý đồ của Ngô Diệc Hiên. Hừ, tại sao anh lại quên mất cậu ta rất kính nghiệp, không bao giờ làm việc tùy hứng nhỉ. Mạc Hạo không quên ném cho Ngô Diệc Hiên một ánh mắt xem thường. Không có chút thể diện nào cả. Vì mang vợ về nhà mà mặt cậu dày được thêm vài tấc rồi đấy. Cậu như vậy fan của cậu có biết không thế.

Ngô Diệc Hiên nhếch môi cười, mặt mũi để làm gì, vợ là trên hết. Còn nữa, chuyện này anh không nói thì làm sao có ai biết.

Mạc Hạo không còn gì để nói nữa rồi. Anh đứng lên đi về nhưng ra đến cửa lại quay đầu nhắc nhở: “Ngày mai giờ sáng bay. Nhớ ra sân bay đúng giờ”.

“Em nhớ rồi, không tiễn”.

Quay về Trung Quốc, Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên cùng ở nhà nghỉ ngơi một ngày rồi mới bắt đầu cuồng quay công việc.

Bước vào tòa soạn, Diệp Hạ cảm thấy khá nhớ nơi này, nhớ mọi người ở đây, cũng cả tháng không tới đây rồi.

Thấy Diệp Hạ xuất hiện mọi người liền chạy tới vây quanh cô. Thiên Lăng là người lên tiếng đầu tiên: “Em đã đi đâu, làm gì mà cả tháng không thấy mặt vậy?”.

“Mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi chút. Hôm nay em tới là vì có việc muốn thông báo. Mọi người tập hợp ở phòng họp đi ạ”. Nói rồi, Diệp Hạ đi tới phòng họp trước.

Khi tất cả đã ổn định, Diệp Hạ mới lên tiếng: “Bây giờ, với thân phận là Phó tổng biên tập toàn cầu của tạp chí Bazaar tôi công bố quyết định điều chỉnh nhân sự. Đầu tiên, Đỗ Duệ Thần sẽ đảm nhiệm vị trí Tổng biên của tạp chí Bazaar tại Trung Quốc. Lạc Y Đình thăng chức Phó tổng biên tập. Còn Thiên Lăng thăng chức Trưởng phòng phóng viên. Mời những người có tên lên nhận quyết định”.

Một lúc mà điều chỉnh nhân sự nhiều như vậy khiến mọi người được một phen xôn xao nhưng những người được thăng chức đều có năng lực nên không ai có ý kiến gì cả. Giao xong quyết định, Diệp Hạ nói tiếp: “Nhiệm vụ của tôi và Phó tổng biên - Dương Dĩnh đã kết thúc nên sẽ phải quay lại NewYork. Trong thời gian qua, cảm ơn sự nỗ lực và cố gắng của mọi người để tạp chí của chúng ta có thể khôi phục hoàn hảo như hôm nay. Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi. Giờ mọi người có thể tan họp rồi”.

Mọi người lần lượt rời phòng họp chỉ còn lại đám Thiên Lăng. Diêu Viễn buồn rầu nói: “Vậy là em phải về Mỹ rồi sao?”.

Diệp Hạ vỗ vai Diêu Viễn: “Em quay về báo cáo và sắp xếp công việc thôi, chắc mất một khoảng thời gian. Ngô Diệc Hiên ở đây thì em có thể đi đâu. Khi nào mọi người có thời gian thì tới thăm em nha, luôn hoan nghênh, đừng buồn”.

Nghe vậy, Diêu Viễn liền cười: “Đúng nha. Bao giờ cưới đừng quên đám này đó”.

“Quên làm sao được, đến lúc đó còn phiền chị, em chắc cho chị một chân phù dâu rồi”.

“Ha, không phiền. Chị phải nhân đám cưới của em để đi tìm soái ca của đời mình”.

Buổi tối, Diệp Hạ cùng đám Bảo Bảo, Diêu Viễn đi ăn bữa cơm chia tay và mừng Thiên Lăng lên chức. Niềm vui và nỗi buồn xen lẫn nên mọi người chúc tụng chén nào Diệp Hạ cũng đều uống cả. Tửu lượng của cô rất cao, có thể ngàn chén không say. Nhưng cứ đi ăn món đặc sản của Trung Quốc, là nhất định có rượu Mao Đài mà cô lại không hợp với nó nên cuối cùng cô đã ngà say, đi đứng loạng choạng rồi.

Nhận được điện thoại gọi đến đón người, Ngô Diệc Hiên liền vội vàng chạy tới. Đến nơi nhận người từ tay An Ninh, Ngô Diệc Hiên lịch sự nói tiếng cảm ơn: “Làm phiền cô phải chăm sóc cô ấy rồi”.

“Không có gì. Cô ấy khá say rồi, anh mau đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi. Anh ở lại đây lâu cũng không tốt đâu”.

Ngô Diệc Hiên không che chắn gì cả, đã có vài người đi qua đây chú ý tới phía này rồi. Cũng nhận thấy điều đó nên Ngô Diệc Hiên cũng không nán lại nữa: “Vậy tôi đưa cô ấy về, cô đi đường cẩn thận”, sau đó liền ôm Diệp Hạ rời đi.

Lần trước say rượu Diệp Hạ rất ngoan, cũng rất phối hợp với Ngô Diệc Hiên nhưng không hiểu lần này làm sao mà cô không ngoan chút nào khiến Ngô Diệc Hiên khổ hết chỗ nói.

Đặt Diệp Hạ vào ghế phụ, giúp cô cài dây an toàn, đúng lúc Diệp Hạ đang nửa say nửa tỉnh thấy có người ghé sát mình liền đưa tay tát người kia một cái. “A!!! Anh là ai, tránh xa tôi ra”.

Cái tát kia rất nhẹ, không hề hấn gì nhưng bị bất ngờ khiến hành động của Ngô Diệc Hiên liền khựng lại, tròn mắt nhìn Diệp Hạ. Mắt thấy người trước mặt vẫn giữ nguyên tư thế Diệp Hạ liền vung tay lên định hạ thủ tiếp thì bị Ngô Diệc Hiên nhanh tay lẹ mắt giữ lại. Diệp Hạ vùng vẫy muốn tránh thoát, không quên đe dọa “Bỏ tôi ra mau, mau bỏ tôi ra, tôi hét lên đấy”.

Thấy lời đe dọa của mình không có tác dụng, Diệp Hạ liền hét lên: “Ở đây có biến thái”.

“Diệp Hạ, ngoan nào. Nhìn xem anh là ai”. Ngô Diệc Hiên kiên nhẫn nói chuyện dỗ cái người đang say kia.

Mở mắt to hơn, đưa mặt tới gần Ngô Diệc Hiên để xem người trước mặt là ai nhưng nhìn rồi Diệp Hạ ngơ ngác hỏi: “Anh là ai? Tôi không quen. Tôi muốn tìm Ngô Diệc Hiên”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay lên xoa mi tâm, vợ, em say rượu hay bị mất trí nhớ thế.

Thấy Ngô Diệc Hiên không trả lời Diệp Hạ luôn miệng nói: “Ngô Diệc Hiên, anh đâu rồi. Tôi muốn tìm Ngô Diệc Hiên. Ngô Diệc Hiên. Ngô Diệc Hiên”.

Bất lực thực sự. Anh không có cách nào giải quyết vấn đề này, đành cố gắng đem người về nhà rồi giúp cô giải rượu vậy. Cô mà còn không tỉnh, hôm nay anh thảm chắc.

Suốt dọc đường cho đến khi về đến cửa nhà, Diệp Hạ vẫn không ngừng gọi tên Ngô Diệc Hiên khiến chính chủ bên cạnh không biết nên khóc hay nên cười. Nhìn bộ dạng say rượu, gương mặt ửng hồng, miệng không ngừng lải nhải, thi thoảng còn khoa tay múa chân, quá đáng yêu rồi, cũng rất thú vị. Ừm, đột nhiên anh muốn chơi xấu. Anh cầm điện thoại lên quay lại dáng vẻ này của Diệp Hạ. Không biết ngày mai sau khi tỉnh rượu, xem được video cô sẽ có phản ứng thế nào.

Hậu quả của việc quá chén chính là bị đau đầu. Diệp Hạ uể oải ngồi làm tổ trên giường, lần nào uống Mao Đài cũng say quên trời quên đất, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ uống nó nữa.

Cửa phòng ngủ được người mở ra, Ngô Diệc Hiên đem nước uống giúp giải rượu cho Diệp Hạ. Thấy anh, cô không khỏi mè nheo ăn vạ: “Em đau đầu, người khó chịu muốn chết”.

Ngô Diệc Hiên rất không lưu tình đáp: “Tự làm tự chịu”, nói đoạn anh nghiêm giọng: “Đã một lần không uống được rồi mà giờ còn cố. Dạ dày của em không tốt còn uống rượu mạnh như vậy, em có muốn sống nữa không? Em có biết có rất nhiều người lo lắng cho em không?”.

Tuy Ngô Diệc Hiên không nặng lời nhưng câu nào cũng khiến Diệp Hạ phải suy nghĩ, tự kiểm điểm. Là cô sai, không chú ý đến sức khỏe của bản thân, làm cho anh lo lắng.

“Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa”.

“Còn có lần sau xem anh xử lí em thế nào”. Bộ dạng ủ rũ vì mới tỉnh rượu và hối lỗi của Diệp Hạ khiến anh không nặng lời được, cũng không giận được. Anh đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, uống nước xong sau đó đi xuống dưới ăn cháo. Đừng nằm ỳ ra, sẽ mệt hơn đấy”.

Hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, Diệp Hạ cảm thấy cả người thư thái hơn hẳn, đúng là rượu vào hại thân mà.

Xuống tầng, đi vào phòng bếp, trên bàn đã đặt sẵn một bát cháo chờ Diệp Hạ. Cô ngồi xuống chuẩn bị “chiến đấu” thì Ngô Diệc Hiên bê tới một đĩa cơm rang sắc hương đầy đủ đặt trước mặt cô, sau đó ngồi xuống đối diện.

Diệp Hạ nhìn đĩa cơm rồi lại nhìn Ngô Diệc Hiên, chu miệng kháng nghị: “Tại sao em lại phải ăn cháo trắng không có chút mùi vị nào?”.

“Dạ dày của em cần được nghỉ ngơi, chỉ có thể tiêu hóa được thức ăn nhẹ thôi. Ngoan, ăn đi rồi còn uống thuốc”.

Không vui, nhưng vẫn phải ăn. Xử lí xong bát cháo, Diệp Hạ ngồi nghịch điện thoại cho tiêu thực, cũng chờ Ngô Diệc Hiên làm smoothie cho mình.

Vừa mới bật internet một loạt âm thông báo mình được gắn tên trong vòng bạn bè nhảy ra ầm ầm. Hôm nay có gì hot mà cô được nhắc đến nhiều vậy?

Mang theo nghi hoặc Diệp Hạ mở ra bình luận đầu tiên, là của Dương Dĩnh. “Lần đầu tiên được diện kiến bộ dạng này của bạn yêu, cảm ơn Ngô Diệc Hiên”.

Mẹ Trần: “Con gái, tiết tháo rơi hết rồi. ”.

Bạch Hạo Vũ: “Hahahahaha, đừng cản để ngộ cười cho đã”.

Mẹ Ngô: “Con trai, mẹ biết con vui nhưng nhớ chăm sóc con dâu cho tốt. Ôi, Diệp Hạ đáng yêu quá đi. Hai

đứa mau cưới đi thôi, mẹ thấy con dâu cũng đang mong đó”.

Nhã Ngôn: “Người thật đang ở trước mặt mà chị dâu còn tìm. Anh, chia sẻ chút cảm nhận, lúc đó anh cười hay khóc vậy?”.

Cái quỷ gì đây??? Diệp Hạ mất phút để đọc hết bình luận được gắn tên sau đó lại mất thêm phút nữa để tìm hiểu nguồn cơn sự việc. Xem xong toàn bộ, Diệp Hạ bùng nổ rồi, cô đem theo lửa giận vào bếp.

Ngô Diệc Hiên đăng video quay bộ dạng say rượu của cô lên vòng bạn bè, vậy thì cũng thôi đi, nhưng điều đáng nói là cô trong video luôn miệng gọi Ngô Diệc Hiên, không thì cũng nói nhảm không ngừng mà lại toàn xoay quanh anh. Mất mặt muốn chết. Cô muốn tìm một cái lỗ để chui mà trước hết phải tiêu diệt kẻ đầu xỏ đã.

Kết quả của việc vui quá đà là Ngô Diệc Hiên bị phạt quỳ thảm mát xa trong truyền thuyết, còn bị đuổi ra khỏi phòng ngủ. Bởi vậy đừng đắc tội với phụ nữ, đặc biệt là sinh vật có tên là vợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio