“Trong ngắn kéo của cô có một cái vòng tay bị rời ra” – Nhan Kha giải thích với cô – “Tôi nhặt mấy viên to đều đều nhau rồi tự dán vào, xem ra đối phó với cô dùng cái này cũng được đấy”.
Cái điên rồ gì thế này!
Diệp Tử Lộ đập giường bùm bụp, cô cảm giác như là lần đầu quen Nhan Kha.
Lúc cô đang bối rối không biết phải làm sao thì Vương Lao Lạp gọi điện thoại đến cứu trợ cô.
Vương Lao Lạp: “Diệp Tử. chiều có việc gì không? Ừ… thế này, hôm nay là thứ sáu, chiều nay tao có chút việc, được mời thêm một người. Tao đang không biết mời ai, mày đi cùng tao nhé?”.
Diệp Tử Lộ chẳng biết việc này là việc gì nhưng đã đồng ý ngay. Côdương dương tự đắc nhìn Nhan Kha nói: “Bà đây có việc phải ra ngoài, anh ở nhà tự chơi một mình đi nhé”.
Nói xong, không đợi Nhan Kha phản ứng cô đã lập tức sửa soạn để đi chơi.
Bất chợt, Diệp Tử Lộ cảm thấy mình như một phạm nhân bị Nhan Kha và cái bản kế hoạch kia cầm tù, bây giờ cuối cùng cũng được tự do rồi!
“Không được tự do thì thà chết còn hơn!” – Bước chân Diệp Tử Lộ nhẹ nhàng như bước trên mây, vừa đi vừa khẽ ngâm nga hát.
“Sống trên đời không phải chỉ để vui vẻ thôi sao?” – Diệp Tử Lộ vừa đi vừa ngẫm nghĩ – “Sống đày đọa thì còn ý nghĩa gì nữa?”.
Cô và Nhan Kha nói chuyện với nhau cũng khá nhiều nên cô biết rất rõ về thân thế hiển hách của anh. Trở thành người như Nhan Kha cũng được xem là chuẩn mực rồi. Anh có gia thế hiển hách, tự thân phấn đấu, sự nghiệp thành công, trẻ trung phơi phới, theo đánh giá chủ quan của Diệp Tử Lộ, anh còn trông rất đẹp trai nữa.
Nhưng anh tỏ vẻ cao siêu cai gì chứ? Có lẽ khoảng cách tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ, cho dù một người có hay khoe khoang đến đâu, một khi đã quen biết thì sẽ thấy ngay người đó chẳng có gì ghê gớm.
Ví dụ như Diệp Tử Lộ đã cảm nhận được một chút sự kiềm chế củaNhan Kha từ lời nói và hành động của anh.
Diệp Tử Lộ là thành phần vô công rồi nghề trong xã hội nên thời giancô dành để suy nghĩ rất nhiều. Cô nghĩ, mỗi ngày có biết bao nhiêu người gặp tai nạn giao thông, có người chết, có người tỉnh lại được, vậy thì tại sao Nhan Kha lại là trường hợp đặc biệt, đã lâu như vậy rồi mà cứ sống dở chết dở, linh hồn lại nhập vào con gấu bông bên cạnhcô?
Cho dù Nhan Kha thiết tha mong muốn được quay trở về, ngày nào cũng nhớ nhung, lo lắng công ty, bố mẹ, bạn bè và nhận viên của anh nhưng sau khi quan sát, Diệp Tử Lộ cảm thấy sự lo lắng ấy không chân thành.
Trong lòng Nhan Kha cực kỳ mâu thuẫn, dường như anh ấy vẫn đang sống theo quán tính của quá khứ. Anh vừa cảm thấy lo lắng và không quen khi mỗi ngày trôi qua một cách nhàn nhã, vừa ngầm chấp nhận cuộc sống này.
Mặc dù suy đoán này không có căn cứ nhưng Diệp Tử Lộ đã từng nghĩ, nếu như cô gặp phải tình huống như Nhan Kha thì cô sẽ làm thế nào? Có thể cô sẽ hoảng sợ, có thể sẽ khóc một trận nhưng tóm lại cô tuyệt đối sẽ không an phận ở lì trong nhà của một người lạ như thế này. Trước hết cô sẽ nghĩ cách liên lạc với bố mẹ hoặc bạn bè. Cho dù chuyện này rất kỳ lạ, bạn đầu mọi người sữ không tin nhưng cô nhất định sẽ khiến mọi người tin.
Cứ nói những chuyện riêng tư chỉ mình cô biết là xong. Ngày sinh với những thông tin cá nhân khác như số tài khoản ngân hàng, mật khẩu có thể khiến mọi người tin tưởng cô. Ngay cả lần cuối cùng cô đái dầm là bao giờ cô còn nói được với mẹ cô mà.
Nhưng Nhan Kha lại không làm vậy, anh thà vụng trộm đi thăm thân xác của mình, nhờ vả cô, thậm chí còn trốn trong mũ của cô giả là một con gấu bông đồ chơi thực sự chứ nhất quyết không nói chuyện với bố mẹ anh.
Diệp Tử Lộ thấy cho đến giây phút này, cô đã thực sự hiểu được tại sao Nhan Kha lại làm vậy.
Nhan Kha cũng đang trốn tránh. Khi đang hôn mê, anh có thể tránh xa mọi phiền não và áp lực, yên tâm ngồi một chỗ nhớ nhung mọi người.
Qua lời của anh, cô tưởng tượng xem cuộc sống ngày xưa của Nhan Kha thế nào, rồi lại so sánh với cảm giác của cô khi bị cái bản kế hoạch kia gò bó. Cuối cùng, cô đã tự lừa dối mình rút ra một kết luận: Quá cầu tiến cũng không hẳn là tốt, Nhan Kha là một ví dụ điển hình.
Tại sao ai cũng phải tính toán nhiều đến vậy? Sao không học theo các vị hiền nhân đi trước “Bổng lộc cao với tôi cũng chẳng có nghĩa lý gì”? Diệp Tử Lộ không biết xấu hổ mà nghĩ vậy, vừa nghĩ mình thật anh minh sáng suốt, an nhiên tự tại, cô xúc động thở dài rồi lên xe taxi đến chỗ hẹn với Vương Lao Lạp.
Sau đó cô đã hiểu tại sao Vương Lao Lạp lại rủ cô đi, lại còn căng thẳng như vậy. Hóa ra chiều nay công ty cô ấy tổ chức hoạt động xem mặt tập thể cho các nam thanh nữ tú độc thân trong công ty này.
Ai mà chẳng biết kiểu tổ chức xem mặt này có khả năng thành công nhưng rất thấp, trừ khi người đi xem mặt có số đào hoa không thì rất khó mà sau một bữa cơm đã xác định được đối tượng ngay. Rất nhiều người muốn mở rộng mối quan hệ, quen biết thêm nhiều người, chỉ có mỗi Vương Lao Lạp muốn tỏ ra khác biệt, thật sự quyết tâm đi xem mặt.
“Nếu không phải vướng vụ này thì tao đã về nhà đọc sách từ lâu rồi” – Vương Lao Lạp nói vậy, cô ấy kéo Diệp Tử Lộ vào nhà vệ sinh, chỉ viền mắt của mình nói: “Mày thấy quầng thâm của tao có rõ lắm không? Hay là tao đánh thêm một lớp phấn nữa nhỉ?”.
“Đánh thêm nữa thì mày sẽ thành Geisha Nhật Bản, mặt trắng như vôi” – Diệp Tử Lộ ngáp một cái. Cô chẳng có chút hứng thú nào với mấy cái kiểu xem mặt này, đại khái là vì ngày nào cô cũng chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cô chắc chắn những thứ mình thích thì người ta thậm chí chưa từng nghe đến bao giờ, tính khép kín của côchỉ sợ sẽ khiến người ta chán ghét nên càng không biết phải nói chuyện gì, nói chuyện thế nào với người khác.
Thế nên dù bước chân vào xã hội hai, ba năm trời nhưng Diệp Tử Lộ vẫn cứ như môt cô bé học sinh ngu ngơ, cứ gặp người lạ là im thin thít, còn lúc gặp người quen thì lại có thể nói tràng giang đại hải, lúc thì im như mèo, lúc thì nói như khiếu.
Vương Lao Lạp nghe thấy vậy thì chỉnh lại lớp trang điểm rồi trừng mắt nhìn Diệp Tử Lộ: “Mày thì biết cái gì? Người ta nói con gái lúc nào cũng phải xinh đẹp, mày không biết được khi nào thì chân mệnh thiên tử của mày sẽ xuất hiện lúc nào đâu”.
Diệp Tử Lộ lại ngáp dài một cái để trả lời cô ấy.
Như Vương Lao Lạp ngày nào cũng vất vả vì mấy việc cỏn con, từ việc không đọc sách để làm phong phú đời sống tinh thần, cho đến mấy việc coi mấy cái lời nhảm nhí ấy là vàng là ngọc, chẳng lẽ thế giới nội tâm của họ lại dễ dàng bị tác động như vậy sao? Tuy không nói ra nhưng Diệp Tử Lộ có lúc xem thường Vương Lao Lạp.
Vương Lao Lạp thấy cô không chú tâm nên rất tức giận: “Diệp Tử Lộ!”.
“Được rồi, được rồi, ít nhất là xinh đến nỗi tao không nhận ra” – Diệp Tử Lộ thuận miệng nói – “Dạo này mày được sách đến mấy giờ? Tao nhớ hồi xưa mày đâu có quầng thâm mắt đâu”.
“Một hai giờ đêm, xong giờ sáng hôm sau lại thức dậy học từ mới” – Vương Lao Lạp cáu kỉnh nói – “Mãi mà không nhớ nổi, kiến thức nềncủa tao không được tốt, giờ mới nhớ ra, chính là do cái rách nát ấy hại tao”.
Lại bắt đầu rồi… Diệp Tử Lộ chỉ muốn tát cho mình một cái, cái mồm chết tiệt,tự dưng lại đi nhắc đến chủ đề nhạy cảm này.
Đương nhiên, thím Vương Tường Lâm lại bắt đầu tua đi tua lại bào than vãn muôn thuở: “Cái vùng quê bé tí tẹo nhà tao làm sao so sánh nổi với Long Thành, chất lượng dạy và học không phải tệ bình thường đâu. Các thầy cô giáo được đào tạo tốt một chút thì lên thành phố hết cả, còn lại toàn giáo viên dạy theo kiểu nhồi vịt, máy móc thế mà còn tỏ vẻ. Chuyên môn kém, lên lớp lại giảng sai thì bọn tao biết phải làm sao? Đỗ được cao đẳng như tao là coi như đã xuất sắc lắm rồi chứ đâu có như chỗ bọn mày, có bao nhiêu thành phố trọng điểm, lại còn phân khu trọng điểm nữa, thiếu nước chia người trọng điểm luôn… Trình độ giáo dục thì khỏi bàn, đã thế còn nhiều cơ hội hơn bọn tao, mỗi năm có bao nhiêu trường tự tuyển sinh, tỉ lệ đỗ đại học của bọn mày là bao nhiêu?”.
Với IQ của Vương Lao Lạp kể từ sinh đi chăng nữa cũng chẳng có trường nào mắt mù mà cho cô ấy trúng tuyển.
Vương Lao Lạp ấy à, không có tật xấu gì, từ trước đến nay chưa bao giờ tự chuốc lấy phiền phức. Mặc dù hai người ở cùng nhà nhưng chỉ cần đóng cửa phòng là coi như ai làm việc người nấy, nhưng Vương Lao Lạp có đi sớm về khuya hay mời khách về nhà sẽ báo trước cho Diệp Tử Lộ một tiếng. Cô ấy còn rất khéo chăm người khác, ưa sạch sẽ, lại còn thích dọn nhà vệ sinh định kỳ. Nói chung, cô ấy là một người ở ghép vô cùng lý tưởng.
“Đầu thai cũng là cả một nghệ thuật”. Đấy, nhìn xem, lần nào kết thúc bài ca của cô cũng là một cái câu chốt khiến người ta khó chịu.
Lời của cô ấy khiến Diệp Tử Lộ cảm thấy mình như đứa không làm gì mà chỉ ngồi hưởng không vậy. Tuy cô là người thành phố nhưng nhàcủa cô cũng chẳng giàu có quyền lực gì co cam, người như Hồ Thiên cũng bị Vương Lao Lạp xem thường vài bữa rồi. Nếu như không phải Diệp Tử Lộ quen Hồ Thiên từ hồi cấp ba, biết được cô ấy là một cô gáivô cùng chăm chỉ thì chắc đã bị Vương Lao Lạp tẩy não rồi, cứ như thể ánh hào quang tỏa ra xung quanh Hồ Thiên là co ông bố giàu có củacô ấy mua vậy.
Đúng lúc này, có người gõ cửa nhà vệ sinh, một cô gái đứng ngoài gọi: “Vương Lao Lạp, em còn trong đấy không?”.
Vương Lao Lạp: “Ơi, có ạ!”.
“Có một anh họ Tống đang đợi em bên ngoài đấy, lại còn Tặng em một bó hoa nữa, đang bị mọi người vây xung quanh đây này, em ra nhanh đấy nhé!”.
Cô gái kia nói một mạch xong bỏ đi.
Vương Lao Lạp ngẩn người một lúc, sau đó hộp phấn trang điểm đang cầm trên tay rơi bộp xuống đất, mặt cô ấy tái xanh. Diệp Tử Lộ nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng nhặt lên cho cô ấy, rút một tờ giấy ăn ra xót xa lau hộp phấn: “Làm gì thế hả, rơi hết ra rồi đây này. Nếu mày không thích anh ta thì cứ nói thẳng ra, về sau khỏi phải trốn chui trốn lủi. Vì chuyện bé tí này mà tức giận thì cũng chẳng đáng, thôi nào, đừng tức giận nữa”.
“Tao đã nói rõ rồi! Nói biết bao nhiêu lần, kể cả là người nước ngoài không hiểu tiếng Trung thì cũng phải hiểu ngôn ngữ cơ thể của tao chứ!” – giọng nói Vương Lao Lạp bắt đầu có chút tủi thân – “Tao nói mày nghe này Diệp Tử, tao ghét nhất cái loại nhà giàu mới nổi không biết trời cao đất dày như thế! Có tiền là hay lắm chắc? Có lần hắn ta còn tỏ ra một trăm euro để mua một cái vé du thuyền đấy! Để dụ tao về làm vợ chắc? Sao hắn mặt dày thế nhỉ? Dựa vào cái gì mà cho rằng chỉ cần hắn thích tao thì tao phải quỳ dưới chân hắn? Vì tao nghèo chắc? Vì điều kiện của tao không tốt? Tao không phải là người chắc?”.
Vương Lao Lạp nổi giận bừng bừng, mặt đỏ cả lên. Diệp Tử Lộ vội vàng nhẹ nhàng khuyên cô ấy, vừa đồng cảm sâu sắc với những lời đó, vừa không biết phải làm thế nào với cô bạn cùng nhà nà. Thế đấy, Vương Lao Lạp coi thường những kẻ có tiền, coi thường những kẻ có quyền, coi thường người thành phố, coi thường những cô gái quê không biết cầu tiến, coi thường cả người nghèo. Bây giờ cô ấy còn quy cả những người giàu có tự do mình phấn đấu, đi lên từ bàn tay trắng vào diện bị coi thường.
Diệp Tử Lộ quan ngại sâu sắc cho hành trình đi tìm bạn đời của cô ấy vì tính ra thì chắc chắn nhân dân cả nước này là kẻ thù của Vương Lao Lạp.
So với người nào cũng tạo áp lực cho mình như Nhan Kha, so với người ôm mối hận đời như Vương Lao Lạp thì Diệp Tử Lộ cảm thấy mình chính là hình mẫu tiêu biểu cho những người thực sự phóng khoáng, rộng lượng.
Thế rồi… cô cũng chẳng rộng lượng đã bao lâu.
Tối hôm ấy, Diệp Tử Lộ thực sự không muốn về nhà đối diện với đống sách tiếng Anh chưa đọc và cái bản kế hoạch chưa thực hiện được nên dù cô thấy mấy buổi xem mặt này chán ngắt nhưng vẫn đến cùng Vương Lao Lạp, lúc sắp về thì có người gọi cô.
“Diệp Tử… là Diệp Tử phải không?”.
Diệp Tử Lộ quay đầu lại nhìn, người gọi cô là một người đàn ông, thân hình to cao, lưng dài vai rộng đúng tiêu chuẩn, đeo kính trông có vẻ nhã nhặn, mặt trông… quen quen. Cô nhìn anh ta một lúc: “À… anh là?”.
“Tôi là Lục Trình Niên” – Người đó nói rồi nở một nụ cười rất đỗ quen thuộc với Diệp Tử Lộ - “Cậu không nhận ra tôi à?.
Diệp Tử Lộ kinh nhạc: “Sao cơ? Cậu là… À! Xin lỗi, thực sự xin lỗi, cậu… cậu thay đổi nhiều quá, thực sự tôi không nhận ra”.
Lục Trình Niên là bạn học hồi cấp ba của cô. Trong ấn tượng của Diệp Tử Lộ, anh ấy là mọt cậu béo ít nói, thành tích học tập cũng tàm tạm, vận động cũng không giỏi xuất sắc. Đã nhiều năm trôi qua, Diệp Tử Lộ không thể ngờ anh chàng đẹp trai nàu là cậu béo năm nào.
Cô nhất thời bối rối… Bởi vì, anh chàng đẹp trai này hồi xưa lúc chưa đẹp trai đã từng theo đuổi cô.
Đáng tiếc là cậu béo ít nói năm xưa đã bị “Công chúa Diệp Tử” kiêu ngạo đá.
Lục Trình Niên cười: “Còn cậu chẳng thay đổi gì, nhìn chẳng khác gì hồi mười lăm, mười sáu tuổi. Đúng rồi, lên đại học thì tôi rời thành phố, đã năm sáu năm nau chưa về rồi, gần đây mới quay về. Lâu rồi không gặp cậu, hiện giờ cậu thế nào rồi?”.
Thế nào…
Thực sự là chẳng ra làm sao cả.
Nếu như người bạn cũ này là người khác, Diệp Tử Lộ nhất định sẽ giữ người đó lại rồi kể hết một loạt nỗi khổ tâm, , dù sao cũng chẳng đâu thân thiết bằng bạn cấp ba mà… Nhưng đây lại là Lục Trình Niên, người năm xưa đã từng lao tâm khổ tứ lấy lòng cô, lại còn bị bao nhiêu người chê cười là thằng béo “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”.
Diệp Tử Lộ không thể để bị mất mặt được, cô chỉ cười rồi nói đôi ba câu: “Nói chung là cũng đủ đắng cay ngọt bùi”.
Lục Trình Niên còn tưởng cô đang khiêm tốn nên không nghĩ nhiều, anh ấy lấy danh thiếp ra đưa cho cô: “Đây là số của tôi, cho tôi danh thiếp của cậu đi, hai hôm trước tôi có tình cờ gặp lớp trưởng lớp bọn mình, cậu ấy còn bảo sẽ tổ chức họp lớp nữa đấy”.
Diệp Tử Lộ dưa tay ta nhận, nhìn qua một cái thì dòng chữ Giám độc công ty kiểm toán gì đó sáng ngời ngời như kim châm vào mắt cô. Côgiả vờ tìm trong túi xách rồi tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Ầy, thực sự xin lỗi, thật không may, hôm nay tôi bị bạn kéo đến đây lúc sát giờ nên chỉ mang theo người ít tiền, đến điện thoại cũng chẳng mang…”.
Lục Trình Niên hòa nhã cười rồi khua tay: “Không sao, cậu cứ viết số điện thoại lên tay tôi đi:.
Diệp Tử Lộ: “…”.
Ép gười quá đáng quá đấy người anh em, được lắm!
Diệp Tử Lộ hoảng hốt, sau đó quyết định không lỗ rõ bộ mặt thật, nghĩ một lúc thì cô giả vờ nói: “Đợi tôi nghĩ chút đã, tôi không nhớ rõ lắm, nhỡ lại viết sai cho cậu thì…”.
Lục Trình Niên cao hơn cô một cái đầu, từ trên cao nhòn thấy bộ dạng vò đầu bứt tai của cô thì cười nói: “Sao cậu vẫn y hệt bộ dạng hồi xưa thấ, chẳng để tâm gì cả, đến cả số điện thoại cũng không nhớ”.
Diệp Tử Lộ cười trừ một cái, năm lần bảy lượt dừng lại một lúc đến tỏ vẻ đang suy nghĩ, hì hục viết một dãy số, còn cố tình viết lộn vị trí số thứ năm và thứ sáu, số thứ bảy là thứ tám, sau đó nói chuyện qua quýt với Lục Trình Niên vài câu rồi lấy cớ chuồn.
Diệp Tử Lộ nói không mang điện thoại nhưng thực ra lúc đang nói chuyện với Lục Trình Niên, cô đã cảm thấy điện thoại đang rung tỏng túi rồi.
Vừa nói dối xong, cô sợ Lục Trình Niên nhìn thấy nên nói bừa với anh ấy đôi ba câu rồi vẫy tay gọi Vương Lao Lạp, giả vờ là đang có việc bận, tỏ vẻ bận rộn rồi chạy thẳng một mạch.
Đến lúc ngồi trên tàu điện ngầm, Diệp Tử Lộ mới thậm thà thậm thụt mở điện thoại lên, nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của Hồ Thiên và một tin nhắn ngắn gọn: Mày đang ở đâu, mau gọi lại cho tao.
Hồ sơ đi du học của Hồ Thiên đã chuẩn bị gần xong rồi, lần nói chuyện trước, Hồ Thiên bảo đang tìm người giúp cô ấy sửa hồ sơ lần thứ ba, hình như cũng sắp đến kỳ thi tiếng Anh rồi. Đây là thời gian ôn tập nước rút trước kỳ thi, đang bận bịu như thế mà không biết có chuyện gì gấp gọi Diệp Tử Lộ.
Diệp Tử Lộ dựa vào tường, gọi lại cho cô ấy: “Thần tiên tỷ tỷ, có chuyện gì…”.
Hồ Thiên ngắt lời: “Mày đang ở đâu?”.
Diệp Tử Lộ trả lời ngay: “Đường ray số , đang chuẩn bị về nhà rồi đây, sao thế?”.
“Ôi, tao nhớ mày hồi xưa ở cạnh cổng công viên Lệ Sơn đúng không? Mày có biết chỗ đấy không? Biết thì đến ngay công viên Lệ Sơn đi, nhanh lên đấy nhé. Mày còn nhớ Lư Tú Tú không? Nó xảy ra chuyện rồi, qua đây giúp tao với”.
Điện thoại truyền tới tiếng gió thổi ù ù, Diệp Tử Lộ còn loáng thoáng nghe thấy bên cạnh Hồ Thiên đang gọi to tên Lư Tú Tú, cô vội hỏi: “Sao thế?”.
Lư Tú Tú là bạn học đại học của Hồ Thiên, vốn chẳng quen biết gì Diệp Tử Lộ nhưng cùng quen Hồ Thiên nên cũng biết nhau, cũng đi chơi với nhau vài lần, miễn cưỡng cũng được coi là người quen. Hồ Thiên từ trước đến nay luôn rất kiêu ngạo nên Diệp Tử Lộ nghĩ trừ mình ra thì tất cả những người Hồ Thiên thân thiết toàn là nhân tài xuất chúng.
Trong ấn tượng đầu tiên của Diệp Tử Lộ, Lư Tú Tú rất xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp sau khi người ra quan sát tỉ mỉ rồi mới kết luận “Côgái này xinh đấy” mà là vẻ đẹp nổi bật khi đứng giữa cả trăm người. Nghe nói cô ấy còn viết chữ thư pháp rất đẹp, hình như còn trong Hiệp hội Thư pháp thành phố nữa. Hồi đại học cô ấy đã có một chuyên mục riêng trong một tờ tạp chí nổi tiếng, thậm chí còn được xuất bản một tuyển tập tản văn riêng nữa.
“Mẹ nó hôm nay nhặt được một bức di thư ở phòng nó, giờ thì không thấy nó đâu nữa rồi” – Hồ Thiên vội vàng nói – “Cụ thể sự việc thì tao cũng không rõ, nhưng nghe nói có người nhìn thấy nó đi vào công viên Lệ Sơn lúc chạng vạng hôm nay. Nếu mày quen khu này rồi thì mau đến đây giúp tao với! Mọi người đang đi tìm nó này”.
Diệp Tử Lộ không dám chần chừ, cô lập tức xuống ga tàu điện ngầm tiếp theo, bắt taxi đến ngay công viên.
Bố mẹ cô cho đến giờ vẫn ở gần công viên Lệ Sơn, hồi bé Diệp Tử Lộ lớn lên ở đây nên rất quen khu vực này. Cô quàng túi xách ra sau lưng, thở hồng hộc vừa chạy vào công viên, còn gọi cả bố mẹ cô đến giúp.
Bố Diệp Tử Lộ nghĩ một lúc rồi nói: “Sau công viên Lệ Sơn có một cái hồ nhân tạo cũng sâu, bình thường rất ít người đến, không biết con vé có đến đấy không nữa?”.
Bình thường Hồ Thiên ít tập thể dục, sau khi đi khắp cái công viên to đùng cả ngày thì giờ đã không biết phân biệt đông tây nam bắc gì rồi, vừa thở vừa nói: “Chú Diệp, bọn cháu đi tìm mãi rồi mà vẫn chưa thấy cái hồ chú bảo, chú đưa bọn cháu đi được không? Nhỡ nó muốn tự sát rồi nhảy xuống hồ thì phải làm sao?”.
Lúc này trời đã tối sầm lại, mợi người đi theo bố Diệp Tử Lộ tìm cái hồ phía sau công viên Lệ Sơn, trong lúc đó có người báo cảnh sát nên rất nhanh sau đó một đội cảnh sát đi cùng bọn họ. Công viên ở gần vùng ngoại thành vị trí hơi lệch, trong công viên có một ngọn núi nhỏ cũng được xem là một điểm du lịch nhưng đáng tiếc quản lý không tốt nên trừ dân ở đây ra thì ít ai đến chơi. Công viên rất rộng, kể cả người quen đường thì cũng phải đi bộ gần phút.
Đèn đường bên trong hỏng hết cả, phải dùng đèn pin điện thoại soi đường.
Lúc mọi người cảm giác như đã gần đến hồ, khi hơi nước lạnh tỏa trong không khí thì bỗng nhiên, Hồ Thiên hét lên.
Diệp Tử Lộ mãi không bao giờ quên tiếng hét ấy.
Trong bóng tối, Hồ Thiên nắm chặt cánh tay Diệp Tử Lộ, móng tay nhọn hoắt của cô ấy chọc vào da thịt Diệp Tử Lộ. Sau tiếng hét ngắn ngủi, cô ấy lập tức có ý thức bịt miệng mình lại, chỉ về phía hồ xa xa, cất giọng khàn khàn khiến người khác phải nổi da gà: “Kìa… Mau nhìn kìa, có người ở kia đúng không?”.
Thị lực của Hồ Thiên khá tốt, ở phía đằng kia thực sự có người, nước đã ngập gần đến ngực người đó nhưng cô ấy vẫn đi về phía trước gần như người mất hồn.
Thật là một buổi tối rối ren, có người chỉ huy lực lượng xuống kéo côấy lên, mẹ của Lư Tú Tú thì cứ thế ngồi khóc ầm ĩ, có cả tiếng người ta an ủi bà ấy nữa, cuối cùng còn gọi cả cấp cứu. Hiếm khi mà bên hồ nhân tạo đèn đuốc sáng thế này.
Lúc đó Diệp Tử Lộ chỉ cảm thấy có quá nhiều quá nhiều âm thanh xung quanh, tai cô ù đi, cũng không rõ mọi người tiến hành cứu người thế nào rồi mà chỉ nhìn qua một cái rồi an ủi mẹ Lư Tú Tú, thế nhưngcô chẳng biết phải nói gì ngoài “Không sao đâu cô” và “Nhiều người như thế chắc chắn cứu được bạn ấy”.
Với sức lực của rất nhiều người thì cuối cùng Lư Tú Tú cũng được kéo lên, Diệp Tử Lộ cũng không nhìn thấy cô ấy, chỉ nghe nói là cô ấy đã được xe cấp cứu đưa đi.
Nghe nói cô ấy vẫn sống, Diệp Tử Lộ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy buổi tối bận rộn hôm nay dù sao cũng có chút thành quả.
Đã rất lâu cô chưa về nhà, đúng lúc trời đã tối nên cô rủ Hồ Thiên cùng về nhà cô ngủ một đêm.
Về đến nhà, mẹ Diệp Tử Lộ đặc biệt đun cho mỗi người một bát nước gừng, đến lúc ấy cô mới biết chuyện của Lư Tú Tú qua lời kể của Hồ Thiên.
“Sợ quá, mày không thân với nó nên không biết chứ” – Hồ Thiên run rẩy ôm bát nước đường gừng. Sau một buổi tối rét căm căm ở ngoài đường, mặt Hồ Thiên đã trắng bệch ra – “Thực ra từ hồi đại học nó đã phải đi Lục Viện rồi”.
Lục Viện là tên của bệnh viện phục hồi thần kinh số .
Hồ Thiên thở dài: “Thần kinh yếu, mất ngủ, trầm cảm… Nó lắm bệnh lắm”.
Mẹ Diệp Tử Lộ kinh ngạc nói: “Sao con bé còn trẻ như vậy mà lại nghĩ quẩn thế?”.
“Cô ạ, không phải là bạn ấy nghĩ quẩn” – Hồ Thiên nói – “Nhà bạn ấy di truyền, bà của bạn ấy hồi xưa tự sát, còn có em họ của bà cậu ấy nữa… gọi là gì nhỉ? Thôi kệ đi, ông ấy cũng tự sát. Dì của cậu ấy cũng là bệnh nhân thường xuyên của bệnh viện này”.
“Bệnh này mà cũng di truyền á?” – Kiến thức của mẹ Diệp Tử Lộ về căn bệnh tâm lý này cũng chỉ dừng lại ở mức “nghĩ quẩn” thôi.
“Mẹ, đây là bệnh sinh lý, cũng có liên quan đến di truyền” – Diệp Tử Lộ tuy không biết rõ nhưng cứ tỏ vẻ uyên bác nói – “Đó là vấn đề lien quan đến hormone, phải uống thuốc để chống lại gen của mình”.
“Không chỉ là bệnh trầm cảm” – Hồ Thiên tiếp nói – “Ôi, Diệp Tử, mày còn nhớ hồi cấp ba, thầy chủ nhiệm hơi một tý là mắng mấy đứa đầu hóc trên mây, không tập trung học hành các kiểu ấy, mấy người đó đôi khi không thể kiểm soát được ý nghĩ của mình, giống chứng bệnh ADD đấy, cũng có thể một phần là do di truyền”.
“A gì cơ?” – Diệp Tử Lộ ngơ ngác.
“Là chứng bệnh năng lực tập trung kém ấy, mày nhớ Nhị ca lớp mình không?” – Hồ Thiên nói – “Hồi xưa ngày nào cũng bị thầy chủ nhiệm bắt vào văn phòng ngồi viết bản kiểm điểm còn gì? Cậu ấy bị một chứng bệnh, mày nhìn thì thấy cậu ấy bình thường nhưng thực ra cậu ấy không thể ngồi yên một chỗ. Hồi ấy tao ngồi sau cậu ấy mới phát hiện ra là trong giờ học cậu ấy như người mất hồn, đã giảng đến trang sau được hai mươi phút rồi mà vẫn cứ chăm chú nhìn vào trang trước. Lúc mọi người làm bài tập thì cậu ấy làm được một câu đã bỏ bút xuống, ngày nào cũng quên hết cái này cái kia”.
Bố mẹ Diệp Tử Lộ vô cùng hào hứng nói chuyện với Hồ Thiên về chủ đề này. Diệp Tử Lộ nghe đến đây bỗng cảm thấy đau đớn âm ỉ.
Những lời của Hồ Thiên như một mũi tên xuyên thẳng vào cô.
Như người mất hồn, làm được một câu đã bỏ bút xuống, ngày nào cũng quên hết cái này cái kia.
Diệp Tử Lộ nhớ lại người bạn hồi cấp ba bị mọi người gọi là “Nhị ca”, bất chợt cảm thấy sau bao nhiêu năm, hình như mình đã trở thành phiên bản của “Nhị ca”.
Hóa ra là còn có tên, gọi là… Bệnh năng lực tập trung kém?
Buổi tối Hồ Thiên ở trong phòng Diệp Tử Lộ, hồi còn đi học, cuối tuầncô ấy cũng hay ở nhà Diệp Tử Lộ thế này nên cũng quen. Nhà Diệp Tử Lộ thậm chí vẫn còn giữ đôi dép lê mà hồi xưa cô ấy hay đi khi ở đây, nhưng Diệp Tử Lộ lại rất phiền muộn. Đợi Hồ Thiên ngủ cô mới âm thầm ngồi dậy, đi vào thư phòng, mở máy tính lên. Cô lên mạng tra thuật ngữ “ADD”, rồi lại tra “bệnh lề mề”.
Cô đọc đi đọc lại, lúc ngồi so sánh biểu hiện của những bệnh này với hành vi, tâm trạng của chính mình thì cô bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Trong phút chốc, Diệp Tử Lộ như một người lực quan giữa trời tuyết trắng, đã bị mất phương hướng tự bao giờ và rồi như thể tìm thấy kẻ thù không đợi trời chung của mình.
“Mãi không bắt tay vào làm việc, cho dù đã bắt đầu làm rồi thì rất dễ bị phân tâm, mọi việc đã rồi thì bắt đầu ngồi than thân trách phận, bắt đầu cảm thấy lo lắng và tội lỗi, rồi lại tự bác bỏ…” – Diệp Tử Lộ nhỏ giọng đọc từng dòng chữ. Cô có cảm giác như đang có người thắp lên một ngọn đèn trên đầu cô, kéo cô ra khỏi bóng tối rồi đẩy cô đến trước gương nói: “Nhìn đi, đây chính là cô đấy”.
Mình là con bệnh lề mề - Cho đến giờ Diệp Tử Lộ mới thực sự hiểu câu nói này.