Anh vừa bắt đầu xả giận, Diệp Tử Lộ đã bị anh mắng đến ngu người luôn rồi.
Nhan Kha vốn chỉ tức giận ba phần thôi nhưng nói qua nói lại, giờ thì tức đến mười phần rồi… Anh nhìn cô không thuận mắt, đại khái là không thuận mắt. Đã vô số lần, thời gian tự do mà anh vô cùng mong đợi đã bị Diệp Tử Lộ hoang phí, Nhan Kha đột nhiên quá khích, thế là không kiềm chế được thốt lên một câu: “Tôi không thể hiểu nổi, những người thích lãng phí thời gian như cô thì sống trên đời này làm gì?”.
Anh không quở trách một cách thiếu suy nghĩ, cũng không nói đùa, ngay cả Nhan Kha cũng phải giật mình khi nghe thấy giọng bực dọc của mình.
Lời cũng đã nói, cả hai đều sững sờ.
Nhan Kha ngay lập tức nhận ra mình đã hơi quá lời.
Thực ra trong suốt bao nhiêu ngày vừa qua, Nhan Kha bị giam trong hình hài một con gấu bông, Diệp Tử Lộ trở thành người duy nhất anh có thể trò chuyện. Anh trở thành đồng hồ báo thức tự động, thời gian biểu tự động, máy chữa bệnh lề mề tự động của cô. Đồng thời, không thể phủ định rằng Nhan Kha cũng phảng phất một chút tâm lý ỷ lại vào cô.
Trong tình huống lỳ lạ này, hai người ngày càng thân thiết, trong lúc anh không để ý không kìm nén được lời nói.
Thực sự anh không có ý đó, chỉ là trong nhiều ngày gần đây, cơ thể gấu bông của anh rất khó cử động, áp lực của anh quá lớn nên trong lúc bồng bột mới lỡ miệng nói ra những lời gây tổn thương ấy.
Anh muốn xin lỗi cô nhưng không hiểu sao không thể nói ra, cứ giữ lời xin lỗi ấy trong yết hầu. Anh nhìn Diệp Tử Lộ với tâm trạng rối bời, sau khi ngẩn người ra một lúc, gương mặt cô bống lộ vẻ lạnh lùng. Cô không nói lại anh một câu nào, chỉ lạnh nhạt quay đầu đi.
Diệp Tử Lộ tuy dễ gần nhưng từ xưa đến nay cô là một người nóng tính, nếu không thì ở công ty đã chẳng cãi vã với đồng nghiệp như thế. Cô luôn cảm thấy mình rất đen đủi, Nhan Kha cũng vậy, cả hai đều rất đáng thương. Đặc biệt cho dù Nhan Kha rất độc mồm độc miệng nhưng anh cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, thậm chí Diệp Tử Lộ còn cho rằng sau này khi anh trở về hình hài cũ, biết đâu hai người sẽ trở thành bạn tốt sau quãng thời gian đồng cam cộng khổ này. Nhưng đến vừa rồi, Diệp Tử Lộ mới nhận ra, hóa ra trong mắt Nhan Kha thì cô chỉ là loại người không đáng sống trên đời.
Hóa ra trong mắt những người “nhân tài thành công trong xã hội” như Nhan Kha, những kẻ thất bại đáng lẽ không nên sống để đỡ tốn cơm tốn gạo, tốn không khí. Cô nên vui mừng, may mà kẻ “nhân tài thành công trong xã hội” này vẫn còn chưa có chức có quyền. May mà anh ta mới chỉ có mỗi tiền chứ chưa có quyền phát ngôn trên thế giới này.
Nhỡ có một ngày anh trở thành nhân vật quan trọng, có khi nào sẽ ban bố một pháp lệnh giết hết những kẻ vô dụng không?
Diệp Tử Lộ cảm thấy như mình bị đâm một nhát. Từ xưa đến nay cô không hề biết rằng trong mắt Nhan Kha mình lại là một phế vật tồi tệ… Điều khiến cô buồn nhất là, trong lúc cô muốn phản bác lại lời của anh theo bản năng, định nghĩ ra chút ưu điểm của bản thân thì cô lại không thể nghĩ ra dù chỉ một cái.
Diệp Tử Lộ không muốn nhìn thấy Nhan Kha thêm một giây phút nào nữa. Cô khoác áo choàng, cầm ví tiền, chìa khóa, đi ra khỏi nhà.
Lúc đó trời đã tối rồi, Vương Lao Lạp đang có hẹn với ai đó nên không có nhà. Diệp Tử Lộ bỏ lại Nhan Kha ở nhà một mình, một mình đi trên phố một cách vô thức. Cả thành phố đang vội vã tan làm, mọi người xếp hàng dài ở bến xe buýt, những nhân viên công vụ đang túm năm tụm ba đi dạo phố, mỗi người xách theo một chiếc túi hàng hiệu sáng bóng.
Học sinh tan học về nhà, người đàn ông ở ngã tư đang cầm hoa đợi người yêu.
Mọi người ai cũng bận rộn, cuộc sống của mỗi người đều đang đi theo quỹ đạo ổn định, vừa theo quy luật lại vừa tự nhiên.
Chỉ trừ cô ra.
Diệp Tử Lộ bước đi trên vỉa hè rồi bỗng nhiên bước chân khựng lại, sau đó cô như một tên trộm, chạy như bay đến cửa kính trưng bày của một cửa hàng. Cô cẩn thận núp không cho ai nhìn thấy. Diệp Tử Lộ đứng ở đó hồi lâu mới có đủ dũng khí ngẩng đẩu lên, mặt không chút biểu cảm nhìn đôi nam nữ đang đứng cách cô không xa.
Cô gái mặc một chiếc váy liền đẹp đẽ, đang ngẩng mặt lên cười híp mắt, nói với chàng trai điều gì đó.
Chàng trai áo mũ chỉnh tề, giơ tay vuốt nhẹ tóc mai của cô gái, động tác tự nhiên mà thân mật. Anh ta giật bắn mình khi nhìn thấy Diệp Tử Lộ… Đó là người yêu cũ của cô.
Cửa sổ phản chiếu bóng dáng Diệp Tử Lộ, Diệp Tử Lộ vừa nhìn thấy đã vội vàng cúi đầu xuống rồi quay người chạy đi như thể có quái thú đang đuổi phía sau.
Cứ thế, cô hoảng loạn chạy bừa vào một quán cà phê. Nhân viên phục vụ chào rồi hỏi cô muốn uống gì nhưng đầu óc Diệp Tử Lộ vẫn trống không.
“Thưa chị, thưa chị?” – Nhân viên phục vụ vừa nhìn cô gái ngơ ngác chạy xồng xộc vào quán một cách kỳ quái.
Diệp Tử Lộ ngẩn người nhìn cô phục vụ bàn.
“Xin hỏi chị muốn dùng gì ạ?”
Diệp Tử Lộ ngây ra mọt giây rồi nói bừa: “À… ờ… phiền cô cho tôi một mỳ xào thịt bò”.
Thái dương của cô phục vụ bàn giật một cái.
Mãi cho đến khi nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến trước mặt, Diệp Tử Lộ mới hoàn hồn. Cô nhìn thực đơn toàn món đắt đỏ kia, cắn răng gọi ba cốc kem ly.
Hồi bé khi tâm trạng không vui, cô thích ăn kem nhưng những điều đó khiến cô phiền lòng hồi đó toàn mấy chuyện vặt vãnh, cơ bản là chẳng có gì không giải quyết được nên ăn đồi ngọt xong, đường hueets tăng lên, cô ngay lập tức sẽ vui trở lại.
Diệp Tử Lộ không biết rằng, giờ đây kem có khiến mình bình tĩnh trở lại hay không. Nếu như không thể bình tĩnh lại, cô biết phải đối mặt thế nào với cuộc sống đầy ắp thất bại, cuộc sống của một cô gái thấp hèn… Đó mới chính là hiện thực của cô sao?
Lúc này là giờ ăn tối, xung quanh rất vắng vẻ. Diệp Tử Lộ ngồi dựa vào cửa sổ, ăn đến cốc thé hai thì cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như đông cứng lại, quả nhiên là bình tĩnh trở lại rồi… Được rồi, thực ra đó chỉ là sự tê liệt tmaj thời mà thôi.
Diệp Tử Lộ cầm điện thoại di động lên mạng theo thói quen, chầm chậm chìm đắm vào những câu chuyện trong thế giới ảo.
Bên tai là tiếng nhạc êm ái, hương vị của kem cũng đáng đồng tiền bát gạo, những thứ này khiến Diệp Tử Lộ có chút ảo giác rằng mình đang… hạnh phúc.
Kỹ năng viết của tác giả bộ tiểu thuyết mạng này khá ổn, độc giả dễ bị cuốn theo mạch truyện, đề tài cũng khá thịnh hành. Chuyện về một người thất bại, gặp một tai nạn sau đó trở về thời niên thiếu của mình – quãng thời gian chỉ toàn niềm vui. Nhân vật chính dần dần thay đổi vận mệnh của chính mình, cuối cùng thì công thành danh toại.
Diệp Tử Lộ đọc xong liền bị cuốn theo câu chuyện, dù trước kia cô chưa từng đọc tiểu thuyết đề tài này nhưng từ trước đến nay chưa từng bị kịch thích đến thế. Cô rất nhập tâm, sau khi ăn xong ba cốc kem ly, đọc được hơn nửa cuốn tiểu thuyết thì quả nhiên tâm trạng cũng tốt lên, cứ như những điều khiến cô buồn khi nãy chưa từng xuất hiện hay là đã không còn quan trọng nữa.
Diệp Tử Lộ vui vẻ thanh toán rồi về nhà. Ngồi trên xe buýt, sóng não của cô không biết đã bay đến nơi kỳ lạ nào, cô bắt đầu không kìm nén được mà tưởng tượng: Nếu cuộc đời của mình có thể làm lại thì cô muốn quay trở về quãng thời gian nào nhất?
Thời cấp ba?
Đúng, vết nhơ của cuộc đời cô bắt nguồn từ thời cấp ba, nếu được trở về thời điểm ấy, cô sẽ không đi lại vào vết xe đổ đó, cô sẽ thi vào trường đại học danh tiếng giống như Hồ Thiên, không để phí một giây một phút nào, giấy khen xếp thành đống, giấy chứng nhận được học bổng dán đầy phòng, rồi oai phong đi du học nước ngoài, có được một công việc mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Không… nếu được quay trở về thời cấp hai thì càng tốt. Nếu quay được về thời cấp hai, toàn bộ sức lực của cô sẽ không chỉ dồn vào việc học trên trường, trong khi người khác lao vào học Toán thì cô sẽ tự học tiếng Anh, tiếng Nhật, tiếng Pháp, tiếng Đức. Sau đó có thể vênh váo với người khác vì cô sẽ dễ dàng thi vào trường cấp ba trọng điểm, luyện thành kỹ năng chửi nhau với “Liên quân tám nước” được.
Hoặc nếu sớm hơn nữa, quay về thời cấp một. Trong lúc Trung Quốc đại lục mới xây dựng mạng Internet, cô sẽ tự học máy tính, rồi được nhảy lớp từ lớp lên lớp . Cô sẽ viết sách, cô sẽ lấy những tác phẩm nổi tiếng mà thời đó chưa có rồi thêm thắt để trở thành tác phẩm của cô.
Nếu không thì… cứ nhắm mắt một cái, nhận ra mình mới được mẹ sinh ra cũng được.
Cô sẽ nhận ra mình còn rất nhiều thời gian để vẫy vùng khắp nơi, có thể nô đùa nghịch ngợm, còn có một tương lai tuyệt vời đang ở phía trước. Mỗi khi cô có biểu hiện khác những đứa trẻ con khác, mọi người sẽ khen ngợi cô, tưởng cô mới sinh ra mà đã có trí thông minh như của một thanh niên hai mươi lăm tuổi, nhất định sẽ là thần đồng bẩm sinh.
Diệp Tử Lộ càng suy nghĩ thì càng vui vẻ, nghĩ như đúng rồi, thiếu chút nữa là đủ viết thành “Bàng kế hoạch khi trùng sinh”. Cứ như là sau khi ngủ một giấc, sáng hôm sau sẽ trở thành một đứa trẻ con, làm lại từ đầu mọi thứ… Diệp Tử Lộ mải nghĩ quá đến nỗi quên cả xuống bến, khi xe buýt đến bến cuối cùng, nhân viên soát vé mới đến chắc cô.
Diệp Tử Lộ như được tiếp thêm năng lượng, không chút mảy may buồn phiền, lâng lâng bước xuống xe, miệng còn cười mỉm. Cô cứ thế đi bộ về nhà qua sáu bến xe buýt, cô không ngờ răng thể lực và tinh thần của mình lại mạnh mẽ đến vậy!
Đến cửa nhà, Diệp Tử Lộ đang lên kế hoạch tối nay sẽ ở nhà tìm đọc vài quyển tiểu thuyết loại ấy để đọc thì bắt gặp Vương Lao Lạp.
Vương Lao Lạp đang bị một gã đàn ông làm phiền.
Gã đó tầm ba bốn mươi tuổi, chiều cao chưa đến mét , trông cũng cá tính, cười một cái là lộ ra hàm răng vàng khè, mặt mũi không được cân đối cho lắm, không hiểu sao anh ta khiến người khác có cảm giác là một tên đầu trâu mặt ngựa.
“Cái này anh đặc biệt mua tặng em, anh phải nhờ người ta mang từ nước ngoài về, am đừng so sánh nó với cái đồ vớ vẩn hàng chợ năm mươi tệ của em, em biết cái này bao nhiêu tiền không?” Diệp Tử Lộ thấy người đàn ông vừa nói những lời này, vừa nhét cái ví da vào tay Vương Lao Lạp. Đứng lại gần, Diệp Tử Lộ lập tức hiểu ra, đó chính là tên nhà giàu mới nổi hay chặn đường Vương Lao Lạp ở cổng công ty cô ấy mỗi tối trong truyền thuyết. Đứng đó tặng túi nhưng thực ra là muốn khoe giàu trước mặt người ta.
“Lao Lạp nhà chúng tôi có tiền không tiêu hoang, nghèo hèn không biến chất. Cái túi rác rưởi mấy vạn tệ thì sao? Cô ấy không thèm cái túi xấu xí ấy đấy” – Diệp Tử Lộ chầm chậm quay lại, dù bận mắt tối mũi nhưng vẫn đứng lại chửi thầm.
Quả nhiên, Vương Lao Lạp cảm thấy như bị sỉ nhục, cô ấy tức giận nhét cái ví vào tay người đàn ông kia, gào lên: “Tống Thành Lương! Tôi cảnh cáo anh, nếu còn làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát! Ai thèm cái ví rác rưởi của anh chứ?”.
Tống Thành Lương ngẩn người, người ta bảo rằng con gái ai cũng thích ví hàng hiệu, sao Vương Lao Lạp lại không thích nhỉ?
Anh ta không kìm được mà nói: “Này, em không phân biệt đồ tốt với đồ rởm à? Anh nói cho rm biết nhé, giá của cái ví này bằng hai cái ô tô đấy, sao lại thành ‘rác rưởi’ được?.
Những lời này khiến Vương Lao Lạp càng kích động hơn: “Ai thèm mấy đồng tiền thối của anh? Anh tưởng tôi muốn mà không tự mua được chắc?!”.
Tống Thành Lương thẳng thắn nói thật lòng: “Em không mua nổi cái này đâu…”.
“Hừ!” – Vương Lao Lạp dùng giày cao gót dẫm lên bàn chân anh ta – “Cút!”.
Sau đó cô ấy bừng bừng tức giận đi lên nhà.
Tống Thành Lương ù ù cạc cạc đứng dưới nhà, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, hình như vẫn chưa hiểu mình đã làm gì khiến cô ấy giận. Diệp Tử Lộ quan sát anh ta một lượt, thầm lắc đầu. Thật xin lỗi anh chàng thực tế này đi, đừng nói tặng ví, dù anh có tặng biệt thự nhà lầu thì cô gái theo chủ nghĩa lãng mạn Vương Lao Lạp cũng sẽ chẳng thèm nhìn anh đâu.
Một anh chàng đẹp trai gặp phải tình huống này người ta gọi là “ngây ngô đáng yêu”, còn với Tống tiên sinh thì người ta gọi là dung tục. Đây là xã hội nhìn mặt mà bắt hình dong mà.
Cô chầm chậm bước qua Tống Thành Lương để lên nhà, rồi lại nghĩ về người yêu cũ của cô.
Rồi lại tiếp tục giấc mộng “trùng sinh” hão huyền.
Nếu được quay về ngày bé, chắc chắn tiền đồ của cô sẽ vô cùng rộng mở, sẽ không vào cái trường đại học vớ vẩn ấy. Cô sẽ không gặp anh chàng kém cỏi ấy, cũng đúng mà, ánh hào quang của một thiên tài tỏa ra rực rỡ như vậy thì ai thèm quan tâm đến một nhân vật nhỏ bé như thế nữa? Thế giới của một vĩ nhân lạnh lùng vô tình như vậy đấy.
Bình thường Diệp Tử Lộ thích ở nhà, thất nghiệp xong lại càng thích, ngoài việc ra ngoài mua đồ ăn thức uống ra thì rất ít khi ra khỏi nhà. Nhan Kha không ngờ cô đi cả tối. Căn phòng nhỏ bé thiếu đi một người trong phút chốc trở nên trống trải. Nhan Kha đi quanh chiếc bàn để trên giường của Diệp Tử Lộ, nghĩ bụng sao cô mãi không về.
Anh giẫm giẫm lên bàn phím mấy cái, đến mở máy tính anh cũng chẳng còn hứng thú.
Cô ấy thực sự tức giận lắm sao…
Diệp Tử Lộ thường để quyển sổ ghi chép của cô ở bàn đặt trên giường. Cô lúc nào cũng thích cắm mặt vào máy vi tính kể cả lúc ăn uống nên trên bàn phím không chỉ có bụi mà còn có cả vụn thức ăn. Nhan Kha đang rất rảnh nên anh buông thõng thân hình nhỏ bé nhưng béo múp míp, hì hục trèo lên tủ đầu giường, ngồi trên chiếc hộp đựng khăn giấy to đùng, gắng hết sức kéo một tờ giấy ăn ra như nhổ củ cải, sau đó kéo theo chiếc khăn giấy hì hục leo lên bàn trên giường, miệt mài lau máy tính cho Diệp Tử Lộ.
Bẩn kinh, thế mà còn lên mặt giận dữ.
Nhan Kha tức giận bất bình nghĩ bụng. Lau xong bàn phím, anh lại tiếp tục lau màn hình, chuột máy tính, cuối cùng lau cả mặt bàn luôn cho cô.
Nửa tiếng sau, Nhan Kha lau xong bàn nhưng Diệp Tử Lộ vẫn chưa về. Anh thấy trời bên ngoài đã tối, thế là thấp thỏm không yên, lăn đi lăn lại khắp phòng. Cuối cùng, đến cả quần áo của cô vứt bừa trên ghế, trên giường anh cũng quơ lại thành một đống.
Nhan Kha như cô ong chăm chỉ, anh đã xếp gọn lại đống đồ ngổn ngang trên giường cô. Sách xếp một bên, máy tính và bàn đẩy sang một bên, vỏ đồ ăn vặt cô đã ăn xong anh đổ vào thùng rác ở góc phòng, còn đống đồ chưa ăn thì để trên tủ đầu giường. Anh nhặt đồ lonh tinh cuộn trong chăn cô ra, xếp thành hàng ở đầu giường…
Anh nhảy lên nhảy xuống như một siêu nhân gấu bông.
Cuối cùng… Nhan Kha không may vấp phải một cái áo ngực ấn sâu trong chăn, ngã vồ về phía trước.
Tình cờ không cơ chứ, đúng lúc đó thì Diệp Tử Lộ mở cửa đi vào.
Nếu khuôn mặt đầy lông của Nhan Kha có thể đỏ lên thì chắc chắn bây giờ mặt anh đã đỏ như gấc rồi.
Diệp Tử Lộ vừa đẩy cửa ra đã thấy bộ dạng thô tục bất thường của Nhan Kha, cô chuẩn bị bật ra từ “biến thái” cùng với một đống từ gần nghĩa với từ biến thái. Lúc cô chuẩn bị mắng anh thì bỗng nhớ ra hai người đang chiến tranh lạnh nên cô không nói nữa, nuốt lại những lời định nói.
Cô thô lỗ xách gáy của Nhan Kha lên, ném anh lên tủ đầu giường, không nói không rằng nhặt nội y của mình lên, vứt vào cái chậu đầy nwpcs bọt trong nhà vệ sinh, sau đó chuẩn bị quay về tổ ấm của mình đọc nốt truyện.
Đến lúc này, Diệp Tử Lộ mới phát hiện ra cái tổ được xem là “Tập thể thiên tiến trong phong trào bẩn thỉu” nay đã thay đổi hoàn toàn!
Cô quay mạnh đầu, gấu bông Nhan Kha ngồi trên tủ đầu giường đỏ mắt chờ mong cô.
Chú gấu bông này có ngoại hình không được hoàn mỹ cho lắm, hai cánh tay ngắn ngủn, hai cái chân buông thõng xuống, cái bụng tròn vo lồi lên ẩn chứa tâm địa xấu xa nhưa bị bung ra, sống trong cảnh linh hồn và thể xác phân lìa như Bạch Nương Tử và Hứa Tiên(), ngày ngày ôm nỗi tương tư mà không thể đến với nhau.
() bạch Nương Từ và Hứa Tiên: là hai nhân vật trong “Bạch xà truyện”, bị chia lìa hai mươi năm mới được đoàn tụ.
Mũi vẹo, mắt lác, tai thì lệch. Bộ dạng này khiến người ta khó mà tưởng tượng con gấu bông và người đàn ông tuy gầy gò nhưng anh tuấn đang nằm trên giường ở bệnh viện là một.
Nhan Kha vô cùng căng thẳng, anh đang đợi cô nói gì đó nhưng Diệp Tử Lộ không chút biểu cảm quay mặt đi. Cô mặc kệ anh, đúng là mặc kệ anh thật rồi.
Cô không nói không rằng lên mạng, chuyên tâm đọc nốt cuốn tiểu thuyết. Quả nhiên tác giả cho nhân vật chính một cái kết có hậu. Diệp Tử Lộ vẫn còn đắm chìm trong dư vị của tác phẩm, cô gõ từ khóa vào ô tìm kiếm, trong phút chốc ra kết quả hàng loạt tiểu thuyết cùng thể loại, đủ cho cô đọc suốt đêm rồi.
Nhan Kha không ngờ cô lại là bậc thầy chiến tranh lạnh, không hề có ý định muốn giảng hòa với anh, thế là anh ủ rũ đến nỗi vành tai cụp cả xuống. Người duy nhất nói chuyện với anh giờ cũng không lên tiếng, anh cảm thấy vô cùng buồn chán, Nhan Kha bình thường chỉ ngồi một chỗ, không ngủ cả đêm nhưng hôm nay lại nhảy lên tủ đầu giường Diệp Tử Lộ để ngủ.
Dau đó, Nhan Kha ngửi thấy phảng phất đâu đây mùi thuốc khử trùng vô cùng nhức mũi. Xung quanh có tiếng người đang nói chuyện nhưng âm thanh vô cùng nhỏ, không biết có phải vì tính lực của anh có vấn đề không mà nghe không rõ, cứ như đang bị ngăn cách một lớp.
Chợt có một người nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trán anh rồi thở dài một cái.
Nhan Kha liền nhận ra đó là bố anh. Anh giật thót tim, rất muốn trả lời gì đó nhưng thân thể anh đã không còn cảm giác. Anh không thể mở mắt, anh cũng không thể động đậy được.
“Bố! Bố! Con ở đây!” – Nhan Kha cố hết sức gào lên nhưng chẳng ai nghe thấy.
Tiếng khóc phụ nữ vang bên cnahj, Nhan Kha ngẩn người, đó là mẹ của anh.
Anh nghe thấy tiếng thỏ thẻ không dứt: “Sau này không được ép buộc thằng bé nữa, chúng ta không được dồn ép con. Nó muốn như thế nào cũng được, cho dù nó trở thành một đứa phá gia chi tử, cả ngày không lo làm ăn, đi khắp nơi trêu mèo ghẹo chó đi chăng nữa thì cũng còn tốt hơn bây giờ…”.
Nhan Tịnh Minh không nói gì, chỉ biết thở dài.
Nhan Kha bắt đầu bình tĩnh lại, anh cảm thấy như linh hồn của mình đã trở lại thân xác nhưng có một tấm màng mỏng đang cuốn chặt lấy anh.
Thế là những ngày tháng bận bịu nhưng dài như mấy kiếp đã trôi qua. Nhan Kha nhớ lại lúc anh vừa tỉnh dậy trong thân xác con gấu bông, anh đã vô cùng sốt ruột, sợ rằng mình đã chết, thậm chí nửa đêm canh ba còn suy nghĩ hồ đồ, lo lắng cho bố mẹ, lo lắng cho công ty. Rồi dần dần, những nỗi lo ấy không còn nữa.
Đã có lúc anh còn có ảo giác, dường như hơn hai mươi năm cuộc đời chỉ là một giấc mơ, thực ra đó chỉ là ảo tưởng của một con gấu bông mà thôi.
Anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói của bố mẹ, khi ý thức dần mờ đi thì anh lại bừng tỉnh, rồi lại nghe thấy cuộc nói chuyện của Vương Lao Lạp và Diệp Tử Lộ trong phòng khách.
Sáng sớm ngày ra, không biết Diệp Tử Lộ ăn phải cái gì mà lại dậy sớm, rồi kéo cô gái đang đánh răng rửa mặt, trang điểm – Vương Lao Lạp ra nói chuyện.
Vương Lao Lạp hỏi cô một câu hỏi về vi phân và tích phân nhưng đáng tiếc tất cả những gì cô học ở đại học đã chữ thầy trả thầy hết rồi, không biết làm.
Vương Lao Lạp liền thở dài: “Tao không biết phải làm sao nữa, thi công chức đã trượt rồi, nhỡ lần này thi cao học mà trượt tiếp thì mất mặt lắm. Lại còn không tìm được người yêu, ế đến già mất… Ôi!”.
Diệp Tử Lộ nghe lấy lệ. Có những lúc cô cảm thấy cuộc đời Vương Lao Lạp thật hỗn loạn.
Một mặt, cô ấy chuẩn bị thi công chức, ra vẻ mình đang định phát triển sự nghiệp nhưng lại còn đăng ký thi cao học, đã thế còn định học cao học cả ngày ở trường để được học chuyện sâu. Dường như cô ấy không thỏa mãn sự nghiệp, cũng không thỏa mãn học vị của mình. Trong lúc bận rộn học tập làm việc lại còn muốn đi tìm người yêu, không phải chỉ để yêu đương mà là để xác định sau này sẽ cưới.
Theo Diệp Tử Lộ biết thì thực sự không hiểu Vương Lao Lạp rốt cuộc muốn gì. Theo những gì cô thấy thì Vương Lao Lạp vất vả như con bướm vậy, dừng ở bông hoa này mới được hai phút đã lại vội vã bay sang bông hoa khác. Cả đời lúc nào cũng chuyển động không ngừng, chẳng có một mục tiêu chính để theo đuổi.
Một người lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy?
Diệp Tử Lộ thuận miệng nói: “Mày vội cái gì? Xinh thế này, còn có mấy người tán mày còn gì?”.
“Lấy đâu ra mà mấy người?” – Vương Lao Lạp trợn tròn mắt – “Người tối qua á?”.
Diệp Tử Lộ trêu cô: “Đúng rồi, mày đừng có coi thường người khác, trong mấy cái chương trình ghép đôi trên truyền hình, mẫu đàn ông như thế được nhiều người theo đuổi lắm đấy”.
“Ai thích thì nhường chứ tao không thèm” – Vương Lao Lạp nhẹ nhàng thổi móng tay vừa được sơn – “Xấu còn đỡ, vấn đề là ở đây là tao với anh ta không có tiếng nói chung, vốn không phải là những người cùng thế giới. Tao nói mày nghe này Diệp Tử Lộ, muốn chọn một người để sau này không có ý định ly hôn thì phải là một người vừa mắt ngay lần đầu tiên. Anh ta giàu nhưng tiền có thể mua được tất cả không? Cái loại đàn ông thối tha ấy chỉ biết bỏ tiền mua một cái ví da để tán gái thì sau này liệu có tốt với tao không?”.
Diệp Tử Lộ gật gật đầu, về phương diện tình cảm thì Vương Lao Lạp rất quyết đoán. Tuy cô ấy không giàu có nhưng tuyệt đối không vì tiền bán thân, lòng tự trọng của cô ấy mạnh mẽ hơn những hư vinh phù phiếm rất nhiều.
Diệp Tử Lộ: “Mày lúc nào cũng bắt người khác giới thiệu đối tượng nhưng chẳng bao giờ nói mày thích mẫu người như nào cả”.
“Yêu cầu của tao cũng không cao, chiều cao ở mức bình thường là được, không được kén ăn. Không cần phải giàu, biết quan tâm, đối xử tốt với tao là được. Có thế mà mãi chẳng tìm được” – Vương Lao Lạp buồn rầu nói.
Những lời này đã nhắc nhở Diệp Tử Lộ, cô bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, còn ai vào đây nữa… Cái anh chàng hơn một năm trước ngày nào cũng đến nhà mình ấy, cái anh đầu húi cua, tên là gì ấy nhỉ?”.
“Triệu Chí Huy” – Vương Lao Lạp tụt hứng đáp.
“Đúng rồi, anh đấy sau đó thế nào ấy nhỉ?”.
Vương Lao Lạp nhíu mày: “Anh đấy thì cũng được, không thông minh lắm, không gia trưởng nhưng đáng sợ nhất là không có chí cầu tiến, cả ngày chỉ biết chui trong bếp. Lấy người như thế thì thà tự kiếm tiền rồi thuê người giúp việc theo giờ cho xong”.
Diệp Tử Lộ nhất thời thấy kỳ lạ: “Nhưng tao thấy anh đấy cũng phù hợp với tiêu chuẩn của mày đấy chứ, trông cũng được, người còn cao hơn mức trung bình nhé, lại còn biết chiều chuộng. Lúc mày đau bụng đến kỳ, người ta sẽ thức cả đêm nấu canh cho mày, sợ nguội nên phải chạy ngay vào cho mày ăn”.
“Đàn ông mà không có chí cầu tiến thì vứt đi” – Vương Lao Lạp chầm chậm nói – “Cả đời bị trói buộc với loại đàn ông như thế thì may quá nhỉ?”.
Quả nhiên… Con gái gần như ai cũng bảo “yêu cầu không cao, chỉ cần tốt với mình là được”, toàn là lời sáo rỗng thôi.
Diệp Tử Lộ mặc áo khoác, nhận thấy quỹ đạo cuộc sống của Vương Lao Lạp với những tiêu chuẩn kén chồng của cô ấy thật hỗn loạn. Cô không còn hứng thú nói chuyện với cô bạn cùng phòng rắc rối ấy nữa, vội vàng chào Vương Lao Lạp rồi đi phỏng vấn xin việc. Dù Vương Lao Lạp thật rắc rối nhưng cô ấy vẫn luôn cố gắng không ngừng, còn cô thì sao?
Diệp Tử Lộ cảm thấy đời cô như một đống tơ vò, đến đầu sợi dây tơ còn chẳng tìm thấy.
Nhưng hy vọng cô sẽ qua vòng phỏng vấn… nhất định sẽ qua, phải có lòng tự tin! Diệp Tử Lộ khích lệ mình.
Đến lúc này, cô đã hoàn toàn quên rằng cả tối qua cô chỉ cắm đầu vào đọc truyện nên chưa chuẩn bị một tẹo gì cho buổi phỏng vấn ngày hôm nay.