Tú bước từng bậc cầu thang xuống phòng khách để xem người “ anh em “ giống cậu .
- ê nhóc …lại đây chị biểu nè – nó ngoắc ngoắc tay gọi cậu .
- xì – cậu bực tức nhìn cái khuân mặt cùng mái tóc y chang cậu , khiến cậu càng khó chịu hơn .
rõ ràng cái bà quái thai kia hơn cậu có vài giây thui mà cũng đòi lên mặt với cậu….. sao ông trời bất công vậy , sao không sinh cậu ra để cậu làm anh đi , khiến giờ đây cậu phải chịu cảnh ngộ này chứ .
thầm kêu trời kêu đất cho cái số phận hẩm hưu này của mình , cậu vẫn phải tiến về phía con sói già đang nhởn nhơ gặm táo .
- nhìn coi chị mày thế nào , rất phong độ phải không ? – nó cười một cái cực duyên .
- em như nào thì chị như thế – cậu miễn cưỡng trả lời ngồi xuống lấy luôn một quả táo gặm ngon lành .
- cái thằng này , chị giống mày mày càng mừng chứ sao , sau này danh tiếng của mày còn được tăng thêm một bậc nữa cơ đó , yên tâm chị sẽ khiến cho em nổi như cồn há há – nó cười một tiếng uỷ dị khiến cho Tú khẽ rùng mình bất giác đưa tay lâu mồ hôi.
- thôi em cắn răng nghiến lợi ( cắn rơm cắn cỏ ) lậy chị ,em không muốn gặp rắc rối đi đâu cũng gặp kẻ thù đâu – cậu chắp tay rất thành khẩn trước bà chị của mình .
-thằng ranh này , tao đã chết đâu mà đã lậy ra rùi , mày thích bị chôn sống à – nó dơ hai tay lên bẻ đốt tay kêu cành cạch .
- cô Lý ơi cháu đói rồi , ăn cơm thôi cô ơi – Tú vội vã lao thẳng vào phòng bếp với tốc độ máy bay xì khói khiến nó bỗng chợt ngơ ngác .
sau giây phút đơ đứng , đôi mắt trố tròn , miệng thì há hốc , trung ương thần kinh của nó mới bắt đầu nhận được tín hiệu
đôi mắt nó trở lên lẩy lửa
hai tay nó lắm chặt
hơi thở trở lên nồng nặc mùi khói
bộ tóc cũng trở lên dựng ngược
hai hàm răng nghiến chặt vào nhau kêu kèn kẹt , nó đã xác định được điều bây giờ nó cần làm , muốn làm và chắc chắn phải làm đó là ……..ăn nốt quả táo .
các cụ đã có câu “ ăn quả nhớ kẻ trồng cây “ nên tất nhiên nó sẽ không phí phạm rùi , thế nào cũng phải ăn hết quả táo hẵng .
nó đang tích cực gặm thật nhanh hết quả táo để có thể lên gân cốt một chút nhưng chưa kịp xử lý xong quả táo thì hai vị phụ huynh uy nghi bước vào nhà .
- ba mẹ Linh Vương – nó vội chay đến bên hai người trình diện .
cả hai cùng hơi ngơ ngác , có bao giờ tú gọi ba mẹ là Linh Vương đâu , chỉ có quỷ Bảo bối hay gọi như vậy thôi .
tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng thèm để ý , Vương Anh xoa đầu nó cười hiền
- con trai ngày đầu đi học thế nào , mà Bảo Anh đâu ? –
- ba mẹ đã về – Tú đã lò tò đi từ trong bếp ra ngay khi câu hỏi của ba cậu vừa dứt .
giờ thì hai người có thể khẳng định vì sao cách gọi đột nhiên lại khác đến vậy
Thiên Linh quay qua lườm nó
- con lại bày trò –
- ế …ế oan quá mẹ Linh ơi …………con đây là đang trên con đường đổi mới hoà nhập vào không đổi mới của toàn quốc , sẵn sàng tiên phong vì lý tưởng cao đẹp xây dựng đất nước giầu mạnh – nó tự hào vỗ ngực , nở nụ cười chiến thắng .
- nếu con cạo đầu làm ni cô mẹ sẽ chấp nhận điều này vì con đã giúp đất nước tiêu diệt một mầm mống tai hoạ rơi -
Mặt nó giờ méo xệc , sao mẹ Linh có thể phũ phàng với nó thế vậy , nó đưa ánh mắt sang ông bố trẻ đẹp trai và nhận được một câu vô cùng quý giá
- tiền trảm hậu tấu –
aaaaaaaaaaaaaa sao bỗng nhiên nó lại muốn nhẩy lầu vậy ta
- mẹ à , mẹ thấy bảo không đẹp trai à , bao cô gái mê đó , mẹ phải tự hào khi có một đứa con đẹp trai thế này chứ -
- chị chị … còn em không phải một đứa con mà là hai đứa con – bỗng nhiên Tú tren ngang làm nó muốn tặng chho thằng em quý tử một món quà .
- mày làm ni cô mẹ còn dễ nhìn , giờ mày biến ra thế này thì hoá ra mỗi mẹ là phái nữ trong nhà mà lại có thêm một phái nam nữa , quá thiệt thòi rùi , đả đảo không được , mày đi biến ngay lại cho mẹ – mẹ Linh mắng nnó còn không quên quay sang liếc xéo Vương Anh một cái khiến Vương Anh chỉ biết cười cười nhìn vợ đang nổi cơn.
Tú biết tình hình không ổn nên kiếm cớ để ngừng chiến .
- cơm ..cơm xong rồi , ăn cơm đã cả nhà , có gì từ từ tính , thời gian còn nhiều nhưng độ nóng thì có giới hạn thui à , ba mẹ ăn cơm thui – cậu nhanh chóng tiến đến đẩy sau lưng ba mẹ để hai người thẳng tiến đến nhà bếp không quên quay lại ngó bà chị mình .
nó khuân mặt như đắp khối vàng lớn nặng , khuân mặt lầm lì tiến vào phòng ăn ngồi chiếc ghế quen thuộc .
- con mời cả nhà ăn cơm – đây là câu mời dù nhà có đông hay ít người thì vẫn sài được , vừa tích kiệm lời nói , tích kiệm thời gian và tất nhiên là không dài dòng mời từng người .
- em trai …-
Tú nghe câu nói ngọt ngào phát ra từ khuân miệng nhỏ bé của bà chị thì không khỏi lạnh xương sống như âm hồn về đòi nợ , cậu khẽ nuốt khan
- từ trước đến nay chị ít khi về sớm trước bữa ăn , không thể quan tâm được em trai , chị rất áy náy , mang tiếng là chị cả trong gia đình , chị thật lòng xin lỗi em …..- đôi mắt nó đã rưng rưng đỏ hoe
hai bậc phụ huynh cũng khẽ giật mình
cáo non sắp mọc đuôi
- em trai chị xin lỗi trong thời gian qua không thể chăm sóc được cho em , chị …..chị mong em tha thứ em hãy nhận ăn hết bát này , em ăn hết là đã nhận lời xin lỗi của chị ….mong em đừng làm chị thất vọng – nó vừa nói vừa múc một bát canh cá cay không những thế còn “ sơ ý “ cho ít xatế hơi tê tê một chút , cay mà gặp nước thì ……he he
Tú nuốt khan nhìn bát canh toả khói đỏ nghi ngút khói , chỉ cần nhìn thui cậu cũng có thể đoán được độ cay của nó , cậu không ngờ bà chị chơi hiểm , mấy hôm nay trời nóng , cậu lại đang nóng trong người nên toàn chọt những món mát để tránh bị ….mụn , nhưng cậu đâu có ngờ ngay cả đến cái điểm này bà ấy cũng không tha .
Giờ thì cậu tiến thoái lưỡng nam thật sự , nhận cũng không được mà từ chối cũng không xong , nếu là trong học tập thì cậu thấy quá đơn giản còn đối với bà chị thìcậu vô phương ông trời đúng là độc ác ban cho cậu một bà chị vô cùng quái thai .
Cầm bát canh đỏ lên cậu khẽ niệm phật
-đó là cà chua , là cà chua …cà chua ..nhưng sao cho nhiều cà chua vậy ….aaaaaaa cay …..- sau khi uống một lúc hết bát canh cậu với cảm nhận được
- ai muốn ăn phồng tôm -
Nó ngồi nhìn mà nén cười , cuối cùng nước mắt của nó đâu phải là uổng phí .