Một ngày mới tràn ngập ánh sáng,mang hương vị tươi mới cuả ban mai.
chàng hoàng tử cuả chúng ta bước vào lớp, mọi ánh mắt đều hướng về họ.( Quốc và Tuấn Anh cũng học lớp a).
cô nàng thì đang ngồi tám truyện thấy chàng vô thì nhìn nhau cười một cái ranh mãnh.
Nó rút điện thoại ra và gọi cho ai đó.
Kế hoạch cuả tứ đại quỷ nhỏ bắt đầu.
- ôi hôm nay bạn Quốc trông đẹp trai hẳn ra, công nhận da bạn vừa trắng vừa mịn như da em bé à, bạn chắc phải dùng mĩ phẩm đắt lắm đây, ôi mình ngưỡng mộ bạn quá – Lê mơ mộng.
Bây giờ chắc bạn Quốc vui phải biết, được chị hai bang Away khen thì không phải vừa. Bây giờ phải nói hồn cậu đang lơ lửng ở tầng mây nào rồi.
- này bạn uống nước đi rất tốt cho da đó – Lê đưa nước cho Quốc.
Quốc như một con rôbốt đưa tay và vặn lắp uống ( hồn đang bay lơ lửng mà).
.......phụt.......
Quốc vừa uống ngụm đầu tiên đã phun toàn bộ ra,hồn đã quay trở lai thân xác.
- cá...i...g...ì..thế...này – Quốc lắp bắp tay chỉ vô cái chai nước.
- ôi chết mình lấy nhầm trai nước cuả thằng em trai, trong đó có nước muối, giấm, ớt, và có ít thịt chuột nghiền nhỏ -Lê tỏ vẻ ngây thơ.
Quốc cùng tất cả mọi người mắt trố ra, Quốc vộ vàng chạy đi xúc miệng nôn thống nôn tháo.
Riêng cô nàng thì cười thầm nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ đồng cảm đáng thương.
Sau hồi cạo rửa cái cổ họng, Quốc đã quay lại và..........
- ôi mình xin lỗi thật lòng xin lỗi tại mình vô ý quá, sao mình có thể hậu đậu lấy nhầm được chứ,huhu- Lê khóc một cách ngon lành.
Quốc thì lúng túng, tuy quen nhiều cô gái rồi và đã thấy con gái khóc nhiều rồi nhưng đứng trước cô gái này thì lại khác hẳn. Thực sự đây là một cô gái hiền lành và trong sáng ( nhầm to rồi anh ơi, đúng là mất mặt một thời oanh liệt).
-không có gì đâu,bạn đâu có cố ý – Quốc an ủi Lê trước con mắt ngạc nhiên cuả bao người.
Tuấn Anh quay sang hắn hỏi:
- đây có phải thằng Quốc không vậy ta, chắc tao phải đi gọi xe cuả trại thương điên mất -
- nó với mày đầu khùng – hắn nói với Tuấn Anh một câu phũ phàng.
Nào quay lại với hai nhân vật chính na.
- cậu tha lỗi cho mình được không? – Lê hỏi với ánh mắt cún con trực tràn nước mắt.
- thật – hắn gật đầu quả quyết.
Lê cười tươi rói.
- bạn ngồi xuống đây cho đỡ mỏi đi – vừa nó Lê vừa kéo một cái ghế ở cuối lớp đã lâu không có ai ngồi.
- cảm ơn bạn – Quốc từ từ ngồi xuống và..
.......rầm......
Quốc bị vồ ếch ngay tại chỗ do ghế gãy.
Lần này Lê nở nụ cười chiến thắng rồi tiến lại gần chỗ cô bạn rồi đập tay ăn mừng.
Choáng...bất ngờ...
-Hix, tụi bay đỡ tao lên bạn bè thế à – Quốc than thẩn.
-hứ,ai bắt tội dại gái – hắn và Tuấn Anh bỏ đi luôn.
cô nàng thì ôm bụng cười.
Những người trong lớp thì sót xa cho hoàng tử cuả họ, mới đi xa về mà đã gặp quỷ, nhưng chả ai dám ho hoe chỉ tức trong lòng thôi.
Reng.reng.reng. Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Quốc cũng lồm cồm bò dậy, lườm tụi nó cái rồi chàng cùng về chỗ.
Như một thói quen hàng ngày, chàng cùng kéo cái cặp để gối đầu ngủ, mặc kệ cô giáo.
" sao cặp mình có cái gì mềm mềm nhỉ " suy nghĩ cuả cả chàng.
chàng bật dậy kéo cái khoá cặp ra và:
..á...a.a.a.a.a.a.a.a.á.á – tiếng hét vang vọng mọi ngóc ngách.
Cả lớp cùng quay lại và nhìn cảnh tượng hùng hồn vừa sợ vừa buồn cười.
Tình hình như sau: chàng đang ôm nhau,trèo đầu cững cổ nhau vẻ mặt hoang mang, gần chỗ chàng là cái cặp với hàng nghìn con sâu đủ màu đang ngoe nguẩy, rất rất nhiều chúng đang bò ra từ chiếc cặp. Do lúc sợ hãi chàng đã quăng chiếc cặp xuống góc tường cuối lớp và rất nhiều con sâu văng ra.
Bây giờ trong lớp số sâu còn nhiều hơn gấp trăm lần số học sinh mọi người sơ tán ra ngoài.
Chỗ cô thì cười khúc khích.
- Thiên Linh cậu xử dụng hình phạt cuả bang à – Phương thích trí cười vang hỏi.
-đâu phải chỉ gần giống thôi, đáng nhẽ ra những con sâu đó sẽ bám lên người bọn họ, cắn xé họ, mình ra tay vẫn nhẹ lắm- nó thản nhiên.( bà nè ác qua).
- mà sao lũ sâu lại ở trong cặp họ, mà sao cậu có sâu – Lê ngây ngô hỏi.
- mình gọi đàn em mang đến, nhân lúc mọi người chú ý đến Lê thì sai chúng nó cho vào – vẫn dáng vẻ thảng nhiên vô đối.
- phục mày rồi – Trang tỏ vẻ thán phục.
- chuyện tao mà – nó cười nửa miệng.
Tụi nó cười vui vể,còn tụi hắn xanh mặt vừa tức vừa sợ "sâu nhiều vô kể ".