Cô Bé Du Côn Của Tôi

chương 22: buổi đi chơi đáng nhớ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi thi học kỳ xong hôm nay đã có kết quả.

Đúng như dự đoán cuả nó khiến ai cũng phải bất ngờ.

Năm lớp Vương Anh là người đều đứng đầu trong các kỳ thi nhưng năm nay lại thay đổi hoàn toàn.

Năm nay nó là người đứng đầu với số điểm trọn vẹn điểm cuả môn.

Hắn cũng được điểm.chỉ thua nó có điểm.

Nhân dịp đã thi xong mọi người rủ nhau đi chơi xả xtreest. Tất cả rủ nhau đi cắm trại gồm có thành viên đi.

Gồm người trong hội học sinh và đứa tụi nó.

Buổi cắm trại kéo dài ngày.

Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường tiến về nơi sẽ cắm trại.

- oa, đẹp quá, không khí thật trong lành, tôi yêu nơi này – Lê chạy xuống xe tận hưởng hương sắc cuả muà xuân.

- đúng là đồ con gái,chỉ toàn mơ mộng – Quốc đá đểu.

- tôi thì sao, còn hơi cái loại chuột chũi đào đất -Lê cũng không vừa.

- chuột chũi đào đất gì, cô bệnh à – Quốc ngây ngô.

- hihi thì con chuột chũi nó đào đất, mà cuốc thì để làm gì? Chả để cuốc đất à – Lê nói xong lè lưỡi bỏ đi.

- cô...cô... Tức chết mất – Quốc xì khói.

Ở chỗ khác:

- đàn ông đàn ang gì thấy con gái xách đồ nặng mà không thèm giúp – Phương lẩm bẩm.

-đồ cuả ai người đó dùng thì tất nhiên phải tự xách rồi – Tuấn lên tiếng.

- hơ, tai thính nhỉ,tốt hơn tai Zim nhà tôi rồi, về phải đưa nó đi khám rồi – Phương cười đểu.

- Zim là gì? – Tuấn anh ngây ngô,tò mò.

- Zim là con cún cuả tôi đó, tai nó thính như anh đó – Phương nở nụ cười chiến thắng.

-cô..cô ví tôi với con cún nhà cô sao?... Cô..cô thích chết à -Tuấn Anh lắp bắp.

- ừ,phải – nói xong Phương vọt lẹ.

Chỗ bạn Trang thì:

- để anh xách cho khỏi mệt, em vào chỗ kia nghỉ đi – Huy đỡ đồ cho Trang.

- dạ, cảm ơn anh – Trang e thẹn.

Hai người nhìn nhau ánh mắt chứa chan tình cảm khiến người kia bối dối.

Mọi người bắt tay vào dựng trại.

Chia làm nhóm để dựng cái trại.

trại nữ và trại nam.

mọi người tích cực tập chung vào dựng trại.

Sau bao công sức vất vả,cuối cùng cái trại cũng đã được hoàn thành,trời cũng vừa tối.

Mọi người lại đứng trước vấn đề " tối nay sẽ ăn gì ".

- hôm nay ai sẽ nấu ăn đây – Huy than thở.

- tất nhiên việc nấu cơm sẽ là cuả con gái rồi – Quốc thản nhiên đưa ý kiến mà không biết ngọn núi lửa đang phun trào.

- nấu thì tôi có thể nấu nhưng không biết mọi người có giám ăn không thôi – Lê cười đễu.

- anh đầu hàng,anh vẫn muốn lấy vợ, đời anh còn dài chưa muốn chết vì ngộ độc đâu – Thiên Nam đầu hàng trước cái ý kiến "tốt đẹp" cuả Quốc.

- sao đâu, con gái phải biết nấu cơm chứ – Quốc mắt chơm chớp mồm đơm đớp khó hiểu.

-hix, mày thử bị tào tháo đuổi từ sáng đến trưa,ốm mất ngày thì mày chắc không nghĩ vậy nữa đâu – Nam mặt méo mó kể lại chiến tích của cô em gái yêu quái.

Đưa mắt sang chỗ nó, thấy ánh mắt như muốn giết người " anh mà nói nữa em xử anh đó " Nam im bật.

- thế bây giờ tính sao, hay nhịn đói cả – hắn lên tiếng.

- điên à, đường đường là hoàng tử mà phải nhịn đói sao, tao không chịu đâu- Tuấn Anh phụng phịu.

- hoàng tử......xấu như thế mà đòi,còn không bằng cả con Zim nhà tôi không biết xí hổ – Phương vênh mặt lên chửi.

- cô...cô. À chắc là cô không đẹp bằng tôi nên tị, không sao đâu tuy không đẹp cho lắm nhưng bổi thiếu gia cũng cố mà nhìn vậy – Tuấn Anh tỏ vẻ an ủi.

- cậu...cậu chết chắc rồi đó – Phương xông vào cắn xé Tuấn Anh may sao có mọi người ngăn lại.

- im hết coi – nó quát.

Mọi ánh mắt nhìn vào nó.

- đợi, tí có – nó lạnh lùng.

Mọi người đưa ánh mắt đần đần " con nai vàng ngơ ngác " ra nhìn nó.

- tí biết – nó vẫn thản nhiên.

Một lúc sau:

một chiếc ôtô đang tiến đến chỗ mọi người cắm trại.

- thưa chị cả đồ đã được đưa đến ạ – một cậu con trai cúi chào nó.

- mang vào – nó vẫn lạnh lùng.

- dạ – cậu con trai ra xe cùng một số người khác bê đồ ăn vào.

- thưa chị, đã xong rồi ạ – cậu ta tiến lại phía nó.

- về đi – nó phẩy tay.

- em chào chị cả, chào các anh chị – cậu ta chào nó và chào mọi người và bước đi.

- oa, chuẩn bị bao giờ vậy Linh – Trang lên tiếng.

- ăn thôi, đói rồi – nó mở màn.

Mọi người ăn uống vui vẻ,tràn đầy tiếng cười có cả tiếng cãi nhau chí choé nhưng lại rất hồn nhiên và đây mới chính là cuộc sống là chính con người thật sau lớp vỏ bọc.

Sau khi ăn uống,quây quần bên đống lửa xong ( như gia đình ý nhỉ) họ ngồi kể chuyện trên trời dưới đất,hết truyện cười rồi đến truyện ma tạo nên những tiếng cười tiếng hét man rợn.

Vui đùa thế nào cũng đến giờ đi ngủ, mọi người đều về trại cuả mình và chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi ngoại trừ nó.

Nó nằm mãi mà không ngủ được rất rất nhiều chuyện rắc rối từ khi nó về Việt Nam, nó mệt mỏi,tại sao cuộc sống của nó lại thế này. Nó có thể bỏ tất cả, ngay cả cái địa vị tôi qúy cuả mình để lấy lại gia đình như trước. Mệt mỏi,chán nản khiến nó bồn chồn không ngủ được.

Nó ra chỗ bờ suối nhỏ gần chỗ cắm trại ngồi xuống trên những viên sỏi ven bờ đưa đôi chân khua nước vui đùa.

- hôm nay trăng sáng thật lại rất nhiều sao thật đẹp – nó cười một nụ cười hồn nhiên rất đẹp.

-có vẻ cô còn trẻ con lắm, không chững chạc như bà cô già mọi khi – hắn đã ngồi bên cạnh nó từ khi nào, tuy là lời thật lòng nhưng cũng không bớt đi được những câu mỉa mai.

- tôi không thèm chấp con khỉ già như anh – nó bữu môi trông thật đáng yêu.

Hắn cười, nó bất ngờ.

" nụ cười này..thật đẹp,đẹp hơn ánh trăng hôm nay, nụ cười toả sáng như ánh mặt trời khiến tim nó đập liên hồi không ngừng nghỉ ( nghỉ thì chết lâu rồi).

- khỉ già với bà cô già là hợp nhau rồi – hắn vô tình thốt ra câu nói mà hắn đang nghĩ.

Bối rối đây là tâm trạng cuả hắn bây giờ.

Cả người vội quay đi chỗ khác.

Nó thì trở lại nghịch nước,hắn thì ngồi ngắm trăng sao.

Đột nhiên nó nghĩ ra trò rất vui. Nó đá nước vô hắn.

Hắn hơi giật mình nhưng cũng phản công lại. Tiếng vui đùa vang vọng.

Nhưng....

...á.á...a........ – nó bị trượt chân và đang chuẩn bị ngã xuống suối.

Nhưng nó cảm nhận được có cái gì đó đang ôm lấy eo cuả nó.

Chính hắn đã đỡ lấy nó. Bây giờ hắn với nó ở tư thế không mấy tự nhiên cho lắm. Người nó ép sát hắn. Một tay hắn vòng lấy ôm chiếc eo nhỏ nhắn cuả nó. Một tay thì đỡ lấy tay nó.

Còn nó thì hai tay đang chống vào ngực hắn.

...thình thịch..thình thịch..

Tim cuả hai người đập liên hồi. Cảm giác như nó cùng chung nhịp đập.

Mặt nó giờ đây hồng rực.

[" tại sao cái cảm giác này lại suất hiện nữa "] -cả hai cùng suy nghĩ.

Hắn nhìn nó, nó nhìn hắn.

Hình ảnh trăng soi ở sau lưng hắn khiến hình ảnh hắn trở lên mờ ảo,huyền bí hơn, trông hắn đầy quyến rũ.

Hắn thì thấy nó thật đáng yêu, đôi má đỏ ửng lên như trái táo đỏ chỉ muốn cắn vào đó một cái. Điều thu hút nhất chính là đôi môi anh đào đỏ mọng khiến người ta có cảm giác như muốn chạm vào và chiếm đôi môi đó.

Hắn bất giác cúi người xuống làm nó hơi bất ngờ.

Hắn chạm đôi môi mềm mại cuả mình vào đôi môi anh đào đỏ mọng cuả nó chiếm hết mật ngọt, đến khi thấy nó khó thở mới chịu buông ra.

Nó đơ người vẫn chưa hiểu mô tê gì.

Hắn khẽ thì thầm bên tai nó nhẹ nhàng đầy yêu thương.

- tôi thích cô – hắn buông nó ra rồi bỏ đi nhanh lẹ ( đứng lại để nó biết hắn đang bối rối và đỏ mặt à hihi).

Nó đứng chôn chân tại chỗ,bất ngờ.... Các dây thần kinh tạm thời ngưng hoạt động.

- nụ hôn đầu cuả tôi – giờ đây các nơron thần kinh đã hoạt động lại.

Nó thẫn thờ ngồi xuống, mỉm cười hạnh phúc và....

- tôi cũng vậy -

.( bắt đầu cho những giắc dối, những bí mật sẽ hé mở và cả bất ngờ).

Một ngày mới lại bắt đầu.

Đôi hàng mi dài cong vút khẽ chớp chớp rồi mở ra ánh sáng ập vào.

Nó khẽ nhìn quanh mấy cô bạn vẫn say giấc nồng.

Nó đi ra suối rửa mặt.

Ngồi bờ suối nó lại nhớ cảnh buổi tối hôm qua bất giác nó đỏ mặt cười hạnh phúc.

Đột nhiên có bàn tay chạm vào chán nó.

Nó quay lại..

...... Là hắn.

- không sốt,sao mặt lại đỏ thế kia – hắn săm soi nó.

Nó ngại ngùng lại càng đỏ mặt – bộ quan tâm tôi hả – nó tinh nghịch.

- hỏi kì vậy – hắn nhíu mày.

- sao kỳ – nó mắt chớp chớp ngây ngô hỏi.

...... Cốc.....

-Sau lại gõ đầu tôi – nó xít xoa cái đầu.

- ngốc – Hắn cộc lốc.

Nó vẫn chả hiểu mô tê gì – sao cậu lại quan tâm đến tôi – nó hỏi lại.

- vì...vì.. Tôi..thích...cậu – hắn lúng túng,mặt đỏ lên như gấc.

Nó nghe xong thì nở nụ cười hạnh phúc.

Nó khẽ mỉm cười ghé chiếc miệng nhỏ xinh đến sát tai hắn thì thầm -tôi cũng vậy -.

Nó thơm vào má hắn cái rồi bỏ chạy vào trại luôn.

Nó vào đến trại ngồi xụp xuống, để tay trước ngực như muốn chặn con tim không đập loạn nữa.

Mấy cô bạn nó cũng đang dần tỉnh giấc.

- Linh dậy rồi à, dậy lâu chưa vậy? – Trang vừa ngồi dậy dụi dụi mắt hỏi nó.

Nó cũng hơi lúng túng – mình..mình vừa dậy -

- sao cậu ra nhiều mồ hôi vậy,cậu có sao không? – Trang lo lắng.

- à, mình vừa..vừa gặp ác mộng – nó nhanh trí biện lý do.

Trang cũng không nói gì nữa và bắt đầu đi gọi mấy cô kia dậy.

Đột nhiên........

....... Ùm.......

Nó giật thóp mình.

Mọi người chạy ra chỗ bờ suối thì thấy hắn ở dưới đó khua nước.

Mọi người lo lắng nhưng hắn thì.....

Vùng vẫy,khua nước miệng hét lớn:

- anh yêu em, anh yêu em,anh yêu em nhiều lắm -

Nó thì đã biết chuyện gì xảy ra nhưng chỉ dám cười thầm thôi.

Riêng mọi người thì không hiểu mô tê gì quay ra hỏi những câu như:

- thằng này bị uống nhầm thuốc à -

- mau mau gọi xe đưa nó đi trại tâm thần đi -

- nó bị "mát" dây nào rồi -

...... V.. V.v.......

Mọi người bỏ về trại còn nó thì vẫn đứng đó nhìn " con khỉ tập bơi".

- điên đủ chưa,lên bờ đi không cảm đó – nó lên tiếng.

- làm bạn gái anh nhé – hắn lồm cồm bò lên bờ.

- không đủ thành ý – nó bỏ đi thẳng.

Hắn chạy với theo, nó thì cứ chạy mỉm cười vui vẻ.

Một cô gái mặc chiếc váy trắng điểm thên những bông hoa xếp li ở eo, mái tóc tung bang trong gió.

Đằng sau là một chàng trai với chiếc áo phông cộng chiếc quần bò lửng rộng. Khuân mặt baby mái tóc lãng tử đuổi theo cô gái.

Trông họ thật đẹp đôi, hai thiên thần đang vui vẻ chơi đùa thật hạnh phúc.

Nó cứ chạy, chạy đến một cánh đồng hoa viôlét tím đẹp rực rỡ phản chiếu ánh mặt trời.

Nó ngồi xuống ngắm nhìn cách ngây ngô.

Hắn cũng ngồi xuống cạnh nó, nhìn nó một cách đắm đuối ( như cá chuối).

Nó cười nhìn những bông hoa viôlét tím, màu tím là màu cuả sự thủy chung, nó cũng không ngờ ở đây lại có cánh đồng hoa này.

- em đồng ý làm bạn gái tôi nhé – hắn đột nhiên lên tiếng.

Nó quay sang nhìn hắn, đôi mắt hắn hiện lên sự chân thành mà ai cũng hằng mong ước.

- cậu thích tôi thật lòng – nó giặn hỏi lại.

- tôi yêu em từ đôi mắt trong sáng,tính tình tuy nghịch ngợm nhưng lại cho người ta cảm giác thân thiết gần gũi, và nhất là nụ cười đó nó làm tim tôi xao xuyến đập liên hồi vì em – hắn gật đầu một cái chắc nịch.

- yêu tôi không phải dễ đâu, cậu còn phải chấp nhận rất nhiều điều về tôi và cả thân thế tôi nữa – nó nhẹ nhàng lên tiếng.

- tôi chấp nhận, còn về gia đình họ Hoàng nhất định họ sẽ đồng ý – hắn nó chắc nịch.

Nó khẽ lắc đầu.

- chuyện không phải dễ đâu, nhưng tôi chỉ cần cậu yêu tôi thế là đủ rồi, nhất định cậu không được thay đổi,hay phụ lòng tôi -

- tình yêu tôi dành cho em là chân thật, nó sẽ như màu tím cuả những bông hoa kia _mãi thuỷ chung_ – hắn nhẹ cười với nó.

Hắn nhìn nó,nó cũng nhìn hắn, nhìn vào sâu thẳm con tim bằng đôi mắt.

Quả đúng như câu nói:" đôi mắt là cửa sổ tâm hồn ". Qua đôi mắt nó nhìn thấy sự chân thật, niềm vui mừng và sự lúng túng cuả hắn.

Nó mỉm cười nhẹ xà vào lòng hắn.

- em cũng yêu anh đừng rời xa em nhé – nó nhắm đôi hàng mi lại,cảm nhận sự ấm áp từ tình yêu, mùi thơm phản phất từ cánh đồng hoa,không gian thật yên tĩnh chỉ có gió và những bông hoa vui đùa.

Hắn ngồi đó, ôm tình yêu cuả mình trong vòng tay rắn chắc,cảm nhận được mùi hương cuả nó. Hắn hạnh phúc biết bao.

Hắn tưởng chừng chỉ có hắn yêu đơn phương, hắn ngu ngốc khi không nhận ra tình cảm cuả mình ngay từ đầu mà đến tận bây giờ mới nhận ra.

Chính nó là người đã phá tan lớp băng tưởng chừng như đã vĩnh cừu năm nay cuả hắn.

Cả hai người cùng ngồi như thế đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh nó mới từ từ dụi mắt.

- tỉnh ngủ chưa mèo con – hắn nhìn nó cười một cách dịu dàng.

Nó cũng nhìn hắn cười rồi xoa xoa cái bụng – đói rồi, đi về thui -

Hắn gật đầu nhìn nó,cả hai nắm tay nhau cười hạnh phúc, cùng nhau đi về nơi cắm trại.

Hai người nắm tay nhau đi về trại.

Vừa về đến trại người đã bắt gặp lũ quỷ.

- hai người làm gì mà nắm tay thân thiết vậy?- Quốc lên tiếng.

Nghe thấy vậy cả hai người chợt giật mình rồi buông tay nhau ra ngượng ngùng.

- hihi làm gì mà giật mình giữ vậy? Khai mau người có chuyện gì? Đi đâu từ sáng đến giờ? – Lê tinh nghịch chọc.

Nó thì ngượng đỏ chín mặt.

-haha không ngờ chị cả cuả bang Away lại có lúc đỏ mặt như thế này- Phương cũng không chịu tha cho người.

- mày không được bắt nạt em anh, nhớ chăm sóc tốt cho nó đấy, anh giao nó cho chú đó haha- ông Nam cũng không kém phần.

- mọi người im hết đi, đừng chọc Linh nữa – hắn tuy cũng ngượng nhưng cũng đứng ra bảo vệ nó.

Nó núp sau lưng hắn,tim bỗng đập rộn ràng, hơi ấm cuả hắn chuyền cho nó khiến nó cảm thấy ấm áp.

Nó mỉm cười rồi chuồn lẹ vào lều.

Hắn cũng đi đâu đó.

Mọi người thì nhìn nhau cười đểu.

Mấy ngày sau không khí vẫn rất vui vẻ.

Nó và hắn càng ngày càng thân thiết hơn.

Lê và Quốc, Phương và Tuấn Anh đôi này thì suốt ngày cãi nhau nhưng dừng như khoảng cách đã rút lại rất gần.

Trang và Huy thì rất hợp nhau, thân thiết, tình cảm.

Thế là đã có đôi có cặp còn mỗi Thiên Nam cô đơn lẻ loi.

Chuyến đi cắm trại cũng kết thúc. Nó đã đem đến cho mỗi người một kỉ niệm đáng nhớ mà sẽ rất khó quên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio