Hiện tại trong đầu mỗi người tại phòng học sinh này đều có dấu? To đùng.
" Ammy là ai??? "
Trừ nó, Mair, Hạ Nhi và Thiên Nam ra.
Thiên Nam nhìn Mair với ánh mắt soi mói – Thiên Linh anh cần lời giải thích.
Khuân mặt nó cúi gằm xuống trông đến tội nghiệp.
Thiên Nam lên tiếng – mọi người có thể ra ngoài để anh em tôi có khoảng thời gian nói chuyện được không? -
Mọi người đứng dậy đi ra ngoài nhưng trong lòng đầy thắc mắc.
Lê và Phương thì đang cố gắng lật tung trí nhớ tồi tàn cuả mình.
Mọi người đã ra hết, Nam đóng cửa lại rồi tiến vào ngồi chiếc ghế cạnh nó.
- em giải thích đi,chuyện này là chuyện gì? -
-anh ấy là....- nó ấp úng.
Nó cứ lúng túng mãi,không biết nên làm thế nào? Giải thích sao cho Thiên Nam hiểu.
Nó kêu Thiên Nam lại gần thì thầm cái gì đó ( t/g cũng chịu).
Chỉ biết mặt Thiên Nam cau có, đột nhiên trở nên bất ngờ vẻ ngạc nhiên.
- chuyện....chuyện đó em...em biết từ bao giờ?- Thiên Nam đôi mắt mở to lúng túng hỏi nó.
- từ năm trước,trong lần bất ngờ gặp gỡ – Linh nói giọng có vẻ buồn.
- pama có biết là em biết không? – anh hai nó cố hỏi.
- pama chưa biết, em cũng chưa muốn nói – nó cúi đầu.
- cả nhà cũng không muốn dấu em nhưng nếu nói ra em sẽ dời bỏ mọi người – Thiên Nam vẻ mặt dầu dĩ.
- dù gì em cũ không bỏ gia đình đâu, tình yêu em dành cho pama không bao giờ phai nhạt dù như thế nào, – nó gượng cười.
- anh luôn yêu thương em – Thiên Nam ôm nó vào lòng.
- em biết mà anh hai, – đôi mắt nó long lanh,bắt đầu nhoà dần.
Mọi người đứng ngoài áp sát cửa để nghe mà chả hiểu gì, nghe đến đoạn cuối thấy nó sến quá nhưng thôi lại bỏ đi cho anh em nó bầy tỏ tình cảm.
Hiện tại đang có người nổi máu ghen tức chỉ muốn xông vào đánh Thiên Nam trận cho hả dạ (hắn và Mair đó).
Nhưng cũng bị mấy người kia kéo đi.
Nó cùng Nam bước ra ngoài, chưa chi nó đã bị mấy cô nàng túm ra góc.
- Tụi tao biết mày chính là Ammy, mày đừng nói mày muốn bắt cá tay nhe – Lê nhanh nhảu nó.
- tụi mày đừng nghĩ linh tinh, tao đâu phải loại đó, tao chỉ coi Mair là anh trai thôi, người tao yêu là Vương Anh hiểu chưa mấy bà – nó giải thích.
- dạ tụi em hiểu – mấy đứa kia đồng thanh.
Cả lũ phá lên cười rồi cùng nhau ra xe về.
Trên xe hắn chở nó về.
- em dấu anh chuyện gì đó đúng không? – hắn vừa quay sang vừa hỏi nó.
- em.... Có dấu gì đâu – nó thanh minh.
- nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép – hắn nhìn nó với ánh mắt chân thành.
- anh...anh biết gì rồi – nó bất ngờ.
- anh chỉ đoán thôi – hắn nó.
- anh đừng dự đoán linh tinh nha, đừng nên tin ai, chỉ cần anh tin em,tin mình em là được rồi – nó nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn. Nó lắm chặn lấy bàn tay cuả hắn.
Hắn cười hiền với nó:
- anh tin em, nhưng có điều gì thì đừng nên dấu anh nhất là những chuyện làm em cảm thấy buồn phiền -
Nó cảm thấy hạnh phúc, cuộc sống thận sự đã đến với nó, ông trời đã tặng nó người yêu nó chân thành, biết quan tâm chia sẻ.
Nó tựa đầu vào vai hắn mỉm cười hạnh phúc. Khẽ nhắm đôi mắt lại, giọt lệ khẽ lăn trên gò má. Nó đã bước vào thế giới hạnh phúc.
Nó bước vào quán bax Thiên Đường.
Quán bax Thiên Đường nổi tiếng là quán bax tụ tập những lũ công tử ăn chơi quậy phá, ở đây có những vũ nữ thuộc dạng nóng bỏng bốc lửa.
Ở bax này có cô nổi tiếng xinh đẹp, nhảy điêu luyện, bao nhiêu công tử ăn chơi xếp hàng để xách túi cho cô.
Nó bước vào quán bax nhìn quanh thấy mọi người, nó tiến lại.
- chào mọi người, đến lâu chưa? – nó ngồi xuống cạnh hắn.
- cổ tao sắp thành cổ thiên nga rùi nè – Lê thở dài.
- làm thiên nga xướng thấy mồ còn làm bộ, hay thích làm cổ gà luôn cho nó cao sang – nó chọc ngoáy.
- hix, bạn bè như mày ý,huhu – Lê quay sang ôm lấy Quốc khóc nức nở.
- thui, em yêu nín đi, để anh cho nó trận, nếu không thì anh qùy xuống xin nó tha không đá đểu em nữa là được chứ gì – Quốc tếu hài.
Mọi người cười vang.
- mọi người vui vẻ ha, cho tôi góp vui mới – Hạnh cùng cô gái ăn mặc hết sức thiếu vải.
- chỗ này sao xứng cho Kim tiểu thơ – Phương cố nhấn mạnh chữ Kim tiểu thơ.
- cô biết điều thế là tốt, nhưng chỗ này tôi cũng tạm chấp nhận – cô ta cũng nở nụ cười đểu vênh mặt lên.
- ôi, tụi tui đâu dám để tiểu thư thiệt thòi,bàn này nào xứng với tiểu thư, tôi khuyên tiểu thư lên bãi rác ý,chỗ đó mới hợp với tiểu thư như cô,haha – Phương đắc trí.
Mọi người cũng phải ôm bụng cười.
- cô...cô.. Tôi không thèm chấp loại như cô, tôi cũng không rảnh đôi co với cô, mất mặt tiểu thư nết na như tôi – cô ta tức mà không làm gì được.
-vâng, cảm ơn tiểu thơ " ốp la " đã nhân nhượng – Trang cũng không vừa ( theo tụi nó nhiều nên nhiễm).
- các cô...các cô...- Hạnh cứng họng.
Nó thì ngồi cười trước tính quậy phá cuả mấy cô bạn.
Riêng cô gái đi cùng Hạnh thì cứ lăm lăm nhìn Nam.
- anh có thể cho em ngồi đây được không? – cô ta vờ hỏi nhưng đả õng ẹo đưa người sát vào Thiên Nam khiến anh tí nữa nôn oẹ.
Hạ Nhi tức xì khói, chuông báo động cuả cô ngân vang đến mức tối đa.
- ê cô kia, chát nhiều phấn quá nên mặt dày hơn đúng không? -
phớt lờ Hạ Nhi cô gái kia vẫn dí sát vào Thiên Nam.
Giờ đây Thiên Nam tức giận, khó chịu, và nhất là sợ Nhi ghen.
- cô là loại gì vậy, cút đi ngay – Nam cau có.
- em là Tuệ Mỹ, anh có thể lên sàn nhảy với em vài điệu không? – cô ta mời chài.
Thiên Nam đứng dậy,hất cô ta ra tiến đến chỗ Hạ Nhi giỗ dành.
- đừng quan tâm đến cô ta nha, tâm thần chốn trại mà,thông cảm -
Tuệ Mỹ tức điên người vùng vằng bỏ đi đến chỗ Hạnh, cô ta vẫn lườm Hạ Nhi cháy áo.
Hạ Nhi cũng đâu có vừa cứ làm bộ với Nam để cô ta tức nổ đom đóm mắt.
- chúng ta sẽ thi nhảy xem ai nhảy đẹp hơn, tôi đã mời vị ban giám khảo nổi tiếng trong thế giới ngầm để đứng ra nhận xét phân thử xem ai thắng – Hạnh cười đểu.
- được thôi, thi nào – nó cũng chả ngán nhận lời luôn.
- khoan đã, tôi với cô ta sẽ cùng thi chung – Tuệ Mỹ chỉ tay và Hạ Nhi.
- sao tôi phải thi mới cô – Hạ Nhi vênh mặt lên.
- cô sợ chứ gì? Nhát gan – Tuệ Mỹ nở nụ cười nửa miệng.
- được, tôi sao phải ngán, chơi thì chơi – Nhi hùng hổ.
- được, nếu tôi thắng, cô nhường anh chàng kia cho tôi, nếu tôi thua coi như không có chuyện gì, và sẽ xin lỗi cô – Tuệ Mỹ ra điều kiện.
- được,quân tử -
Thế là cả người lên sàn nhảy.
Thiên Nam thở dài.
- cô ta thua rồi, thi với ai không thi lại thi với cô nàng nổi tiếng quậy bax trên khắp đất Mỹ lanh tánh bành -
- là sao – mọi người nhìn Nam với ánh mắt ngây thơ,như trẻ muốn nghe truyện trước khi đi ngủ.
Thiên Nam bắt đầu kể chiến tích cuả cô nàng