Phần
Thi Dạ Diễm nhanh tay nhanh mắt kịp thời đỡ được thân thể cô, ôm cô đến giường ngủ trong phòng, lay cô tỉnh lại. Du Nguyệt Như rất nhanh mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang nhíu chặt chân mày. “Em làm sao vậy? Không khỏe à? Sao lại té xỉu?”
Du Nguyệt Như kéo chăn quấn chặt mình giống như con nhộng, hai gò má đỏ bừng, đôi mắt vô hồn, bộ dạng cực kì yếu đuối khiến người khác đau lòng. “Anh đừng làm phiền tôi, ăn xong rồi thì đi đi.”
Thi Dạ Diễm bỏ ngoài tai lời cô nói, đưa tay sờ lên trán cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến anh giật mình. Chẳng trách nhìn cô hôm nay không có sức sống như vậy. “Em bị sốt rồi, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Dứt lời liền muốn ôm lấy cô. Du Nguyệt Như lăn đến giữa giường, giấu đầu trong chăn. “Tôi không đi.”
Thi Dạ Diễm ngớ ra, khóe miệng không khỏi nâng lên. Cô bé này vẫn tính trẻ con như lần đầu tiên anh gặp. Bộ dạng cô bây giờ trông rất đáng yêu. Anh trèo lên giường, dễ dàng kéo cô ra. “Bị bệnh sao không đi bệnh viện, không được ồn ào.”
Cô cự tuyệt mãi cũng không có sức chống lại anh. Thi Dạ Diễm cuốn cô gái trong chăn đặt lên ghế salon, không kiêng kị gì trực tiếp cởi khăn tắm của mình ra rồi mặc cái quần lót màu da báo trước mặt cô. Du Nguyệt Như cảm nhận từng đợt sóng nhiệt nóng bỏng khó chịu trong cơ thể, cọ xát trong chăn mấy cái, mở mắt ra đã thấy Thi Dạ Diễm mặc xong quần lót.
“Hài lòng chưa, em muốn như vậy phải không?” Thi Dạ Diễm vừa mặc quần tây vừa tốt bụng hỏi cô. Du Nguyệt Như cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được nhẹ nhàng bật cười. “Rất hợp với anh, đủ rồi đấy.”
Thi Dạ Diễm không lên tiếng, nhưng ánh mắt đều là nuông chiều. Cô cứ nằm như một con tằm, nghiêng đầu nhìn anh mặc từng món đồ từ bộ quần áo cô mua về. Từ một người đàn ông trần truồng ngang ngược nhanh chóng ngụy trang thành một quý ông mặt người dạ thú đúng kiểu.
“Thi Dạ Diễm.” Giọng cô khàn khàn khẽ gọi anh. Thi Dạ Diễm cài xong nút áo sơ mi rồi nhướng mày với cô.
“Nhìn anh như vậy, cũng rất được đó.” Từ nhỏ đến lớn cô đều ở bên cạnh những người đàn ông ưu tú, hơn nữa cô lại có hai cậu em trai yêu nghiệt, nên đã sớm nuôi dưỡng mắt nhìn đàn ông xảo quyệt rồi. Rất ít khi gặp ai có thể khiến cho cô nói thẳng lời khen với đàn ông.
Mà Thi Dạ Diễm lại không hề cảm kích, chỉ nói “Vậy hả?” Anh cười mỉa mai một tiếng.
“À? Phù hợp với tiêu chuẩn đàn ông em muốn câu sao?”
Du Nguyệt Như không giận, làm bộ hơi đáng tiếc một chút. “Có phù hợp với tôi thì tôi cũng sẽ không câu anh.”
Anh mặc xong liền cầm lấy chìa khóa xe, ôm lấy cô, nghe được cô nói với anh. “Anh cứ vui buồn bất thường như thế, lại dã man thô bạo, nếu tôi có điều gì không vừa ý anh, chưa biết bị anh giết chết lúc nào, quá nguy hiểm, có ngu mới câu anh.”
“. . . . .”
Cô nói xong liền có chút hồi hộp, bởi vì cách một lớp chăn thật dày cũng cảm thấy động tác của anh dừng lại. “Tôi là bệnh nhân đấy. . . . Anh không được làm loạn. . . .”
Thi Dạ Diễm không nói gì, chỉ lườm cô một cái. Chả biết anh tức giận thế nào, chỉ thấy trong phút chốc đôi mắt anh biến thành một màu đen kịt.
Dung dịch thuốc từ ống truyền dịch tí tách rơi xuống, Du Nguyệt Như mở to mắt nằm trên giường, toàn thân khó chịu muốn khóc. Cô lớn thế mà đây là lần đầu tiên phát sốt đến nỗi phải vào bệnh viện. Thể chất cô rất tốt, cảm lạnh cũng rất ít.
Nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông chống tay lên trán đứng tựa bên cửa sổ, cô bĩu môi. Thật là xui xẻo, mỗi lần đụng phải anh ta đều gặp phải chuyện tồi tệ.
“Ngủ một lúc đi, có anh đây rồi.” Thi Dạ Diễm day day cái trán, vẻ săn sóc hiếm thấy hiện ra trên gương mặt, anh là người rất không kiên nhẫn, từ lúc nào lại làm cái chuyện nhàm chán kêu người truyền nước biển cho cô?
Nghe anh nói vậy Du Nguyệt Như cũng cảm thấy không khí rất khác thường, cô mơ mơ màng màng không nghĩ được nhiều như vậy, rốt cuộc quyết định đi ngủ một giấc đã rồi nói.
Phòng bệnh lớn như thế mà chỉ có hai người bọn họ, đã gần đến xế chiều, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào, phủ lên thân thể cô gái này một lớp vàng kim nhàn nhạt. Cô đang ngủ, hơi thở đều đều, hai hàng lông mi thỉnh thoảng lại rung nhẹ, làn da gần như trong suốt, một vẻ đẹp rất chân thực. Tầm mắt anh chưa hề rời khỏi người cô.
Đến bây giờ anh vẫn có cảm giác không dám tin, anh đã tìm được cô. Anh đã từng tự hỏi mình, rốt cuộc anh tìm cô vì cái gì? Thật ra không có lý do đặc biệt nào, chỉ là anh muốn nhìn thấy cô lần nữa, nắm thật chặt bàn tay mềm mại mà cố chấp của cô.
Giống như tám năm trước, cũng trong tình huống như thế, cô cầm chặt tay anh, bất luận anh nói thế nào, uy hiếp thế nào cô cũng không chịu buông ra. Thân thể nhỏ bé là thế, vậy mà lấy đâu ra dũng khí và sức lực lớn vậy, nói gì cũng không chịu buông tay.
Anh vẫn nhớ, là ánh mắt cố chấp ngang bướng của cô bé ấy, anh nhìn thấy như có thứ gì đó lóe sáng trong đêm tối. Cho tới tám năm sau gặp lại, bất kể cô thay đổi như thế nào, anh chỉ nhìn qua liền nhận ra cô.
Tiểu Như, Tiểu Như. . . . .
Anh nhớ tên cô, giống như hơi thở trong miệng cũng vì hai chữ này mà tỏa hương thơm.
Lúc cô giật mình tỉnh lại thì đêm đã khuya, từ bệnh viện trở về nhà. Bên tai là tiếng hô hấp nhàn nhạt của người đàn ông kia. Đầu không đau như trước nữa, nhưng vẫn còn rất choáng váng.
Cô vừa động đậy Thi Dạ Diễm liền mở mắt tỉnh dậy, bật công tắc đèn ở đầu giường lên. “Có thấy đỡ hơn chút nào không? Đói bụng không?”
Du Nguyệt Như bực mình đẩy anh ra. “Sao anh vẫn còn ở nhà tôi. . . .”
“Vậy tôi nên ở đâu?” Anh buồn cười nói.
Du Nguyệt Như như chợt nhớ ra điều gì, nhìn anh chằm chằm. “Anh bay từ Mĩ về đây làm gì, không nói rõ thì đường ai nấy đi, kể từ nay không liên quan gì nữa?”
“Tôi chưa nói cho em biết sao?” Anh vừa nói vừa ép người tới gần, bàn tay không đứng đắn thăm dò bên trong.
Cô ôm chăn lùi về phía sau, lông mày khẽ nhíu lại. “Anh đừng giở trò vô lại!”
Thi Dạ Diễm giả ngơ giả điếc, ôm cô đặt dưới thân. Chóp mũi khẽ cọ vào cổ cô. “Vậy tôi càng muốn giở trò lưu manh.”
“Chúng ta căn bản thuộc hai thế giới khác nhau, tôi giữ đúng giao ước không nói với bất cứ ai về anh…. Anh cũng đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi!” Cô không biết phải kiếm cớ thế nào để cho anh ngừng động tác trên người mình, chỉ cảm thấy nhiệt độ ở bàn tay anh còn cao hơn nhiệt độ cơ thể cô.
“Cuộc sống của em?” Anh cười nhạo. “Liên tục thay đổi đàn ông, liên tục leo lên giường từng người đàn ông, đây là cuộc sống của em sao? Du Nguyệt Như, vì sao em lại biến thành như vậy?”
Ánh mắt cô thay đổi mấy lần, chợt cô cười khẽ. “Tôi biến thành như thế nào có liên quan gì tới anh? Huống chi tôi vốn là người như thế mà.”
Cô tưởng rằng Thi Dạ Diễm sẽ tiếp tục cười nhạo mình, nhưng không ngờ anh vẫn giữ tư thế ôm cô như cũ, nén tiếng thở dài. “Nếu em đi theo tôi như lúc trước. . . . Ít nhất tôi sẽ không để cho em sa đọa như vậy, sẽ không để em tự chà đạp mình.”
“. . . . .”
Một câu nói ngắn ngủi của anh giống như lẩm bẩm, lại khiến cổ họng cô chợt căng lên. Du Nguyệt Như mím chặt môi, rồi sau đó từ từ tỉnh táo lại. “Tôi không phải sa đọa, chà tự chà đạp mình, đây là giá trị tồn tại của tôi thôi.”
Thi Dạ Diễm là người thông minh lanh lợi, một câu nói của cô trong đầu liền lóe lên điều gì đó. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô cẩn thận xem xét, ánh mắt nóng bỏng này có thể so với nhiệt độ của anh. Cô chột dạ, còn tưởng rằng mình đã nói sai cái gì rồi. Cô trầm ngâm chốc lát, sờ lên trán anh, hai mắt đột nhiên mở to.
“Có phải anh cũng sốt rồi không?”
Thi Dạ Diễm kéo tay cô ra, cố định trên đỉnh đầu, vẻ mặt đã thu lại nét âm trầm, sau đó mở miệng nói một câu khiến cô dựng tóc gáy.
“Rốt cuộc em là người như thế nào?”
. . . . . .
Du Nguyệt Như cảm thấy người đàn ông thực quá đáng sợ. Anh nhạy cảm đến mức không ai dám đến gần. Đôi mắt anh bắn ra tia sắc bén, khiến cô đang bị bệnh cũng có cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
“Không phải trước kia anh đã hỏi tôi vấn đề này rồi sao? Có phải dây thần kinh của mấy người các anh đều như vậy hết à, cứ cho là bất kì ai tới gần anh cũng có mục đích đi, tôi thấy anh mắc chứng vọng tưởng rồi đấy.”
Du Nguyệt Như chui ra từ dưới người anh, rất nhanh sau đó cầm ly nước ấm quay trở lại, bàn tay nhỏ bé đưa tới trước mặt anh, trên lòng tay cầm hai viên thuốc màu trắng nhỏ. “Này, tôi là do người khác phái tới lấy mạng anh đấy, đây là thuốc độc, có dám uống không?”
Giằng co giây lát, Thi Dạ Diễm chậm rãi thu hồi sự phòng bị, cầm hai viên thuốc hạ sốt uống, sau đó kéo cô lên giường quấn chặt trong chăn. Đèn tắt, giọng nói của anh trong bóng tối khàn khàn vì sốt cao, nghe lạnh lẽo lạ thường.
“Tôi muốn được chết trên tay em, như vậy anh trai tôi sẽ báo đáp em hậu hĩnh.”
“Báo đáp thế nào? Cho tôi rất nhiều tiền hả?”
“Chỉ cần em không đòi quyền lợi của Thi gia và tính mạng của anh ấy, muốn gì anh ấy cũng cho em.”
“Anh có anh trai tốt đấy.”
“. . . . .”
Thi Dạ Diễm nở nụ cười châm chọc. Nếu cô thực sự là do người khác phái tới, chuyện kia sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Về phần rốt cuộc cô là ai, anh sẽ điều tra. Nắm chắc trong tay nhược điểm của cô, rồi cô sẽ phải ngoan ngoãn ở bên cạnh mình thôi. Phần
Ngày hôm sau cô tỉnh lại thì không thấy bóng dáng Thi Dạ Diễm đâu cả, chỉ còn dấu vết của anh lưu lại trên giường. Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng lại có một cảm giác trống trải lạ thường.
Cô bình thường rất ít khi bị bệnh thế nhưng lần này cô bị sốt đến ba ngày mới đỡ. Ra khỏi bệnh viện liền thuê xe đến thẳng một tiệm cháo.
Mặc dù không có khẩu vị, nhưng vẫn phải ăn một chút cho lại sức. Tiệm cháo này là tiệm trước kia cô vẫn hay lui tới. Đi cùng Đường Lạp An. Trong tiệm có hơn trăm mùi vị hai người đã thưởng thức qua.
Khi đó cô không cần biết là loại cháo gì, chỉ cần bày ra trước mặt anh, cô đã cảm thấy rất ngon rồi, luôn luôn thử trước một chút rồi mới đưa qua cho anh. Mà Đường Lạp An cho tới bây giờ lúc nào cũng chỉ cười nhàn nhạt, nuông chiều tất cả hành động bốc đồng của cô.
Khi đó cô cho rằng Đường Lạp An là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, hơn cô mấy tuổi thì đã sao nào? Cô chính là thích sự chững chạc của anh. Cô nghĩ rằng một người đàn ông có thể nuông chiều một người phụ nữ vô độ, nhất định là đã yêu cô gái đó rồi.
Rất rất yêu.
Cuối cùng cô mới biết căn bản không phải như vậy. Thì ra nuông chiều và tình cảm có thể thuộc hai phạm trù khác nhau. Anh nuông chiều cô, thậm chí nuông chiều đến mức ly hôn vì cô. Sau đó đợi đến khi cô vui mừng cho rằng mình đã đoạt lại được anh thì anh lại ung dung rời đi.
“Rời đi” là một từ đẹp, anh căn bản là vứt bỏ.
Rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào, thậm chí ngay cả lúc nói chia tay cũng là bộ dạng cực kì điềm tĩnh. Trên mặt anh không nhìn ra một tia chán nản nào, vẻ mặt anh ôn tồn y như những lúc ở cạnh cô không khác gì. Cô từ yêu vẻ mặt kia chuyển thành rất hận.
Cô nhìn chén cháo trứng muối thịt nạc mà đờ đẫn, từ từ thu hồi suy nghĩ. Yêu hận thì đã sao, cũng đã tan thành tro. Không bù đắp được một câu “Bắt đầu từ hôm nay em không còn thuộc trách nhiệm của anh nữa.”
“Nguyệt Như? Thật là trùng hợp!”
Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe khiến cho trái tim cô căng thẳng, lúc ngẩng đầu lên liền nở nụ cười.
Úc Tiểu Trì thân mật kéo tay Đường Lạp An, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng vì vô tình gặp lại cô. Đường Lạp An thu hồi tầm mắt nhìn ngoài cửa sổ, bắt gặp ánh mắt của cô, cười một tiếng chào hỏi.