Phần
Mấy ngày này Lôi Khải mang cô công khai lộ diện không ít, bất kể là tiệc rượu hay tiệc cá nhân, nhạc hội hay rạp chiếu phim, nhà hàng cao cấp hay bãi biển ngoài trời. . . . . Tay trong tay, ôm ấp, thậm chí cả những nụ hôn nóng bỏng, không e ngại thể hiện cho người khác thấy.
Trong mắt người ngoài cô chắc chắn là sủng vật mới của Lôi Khải. Cô cảm thấy, Lôi Khải đối với cô rất có hứng thú. Anh rất hưởng thụ quá trình này, không chỉ quan tâm đến những chuyện trên giường nữa. Nhưng mà Du Nguyệt Như cảm thấy mình càng ngày càng không thể nhập tâm vào vai diễn, những lúc thân mật rất khó động tình, thậm chí còn kháng cự. Sau lần đó Lôi Khải trêu chọc cô không chuyên tâm, chỉ qua loa cho xong. Khiến cô càng phập phồng lo sợ không yên.
Nhưng cô hiểu, mấy lần Lôi Khải nói bóng gió rằng không ép buộc cô, chỉ nói anh là người đàn ông quang minh chính đại, nhưng dù là người đàn ông quang minh chính đại đi nữa, nhất là đối với người đàn ông trẻ tuổi như anh, số lần bọn họ lăn lộn trên giường thực sự quá ít. May là Lôi Khải hình như đã rất tin tưởng cô, thỉnh thoảng đưa cô đi theo nói chuyện làm ăn, mở video hội nghị trước mặt cô, hoặc là tán gẫu về mấy chuyện ở công ty anh với cô, thậm chí để cô chơi trò chơi trong máy tính của mình.
Bả vai cô đột nhiên bị đau, cô nhỏ giọng rên rỉ, mở ra hai mắt mờ mịt sương mù. Lúc cô thất thần Lôi Khải đã cởi quần áo của cô, cắn một miếng trên bả vai bóng loáng của cô như một sự trừng phạt. Nhận thấy ánh mắt Lôi Khải không vui, cô chỉ có thể chủ động hùa theo làm anh vui vẻ.
Lôi Khải ôm cô ngồi trên ghế, hôn xuống cái cổ mịn màng của cô, kéo quần cô ra một chút, ngón tay thăm dò vào trong, ánh mắt lập tức lạnh lùng. “Nguyệt Như, có phải em có tâm sự không?”
Cô cười một tiếng, hôn lên mặt anh một cái thật kêu. “Không có.”
“Không có chút gì sao, chẳng lẽ em nhất định phải uống say mới có thể coi trọng cái giường của anh.” Anh vừa nói vừa bắt đầu cởi nút áo của cô. Du Nguyệt Như khẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu trên gối. “Nguyệt Như, anh rất. . . .thích em.”
“Hả? Thích điều gì của em?”
Bàn tay nhỏ bé của cô đâm đâm chọc chọc trước ngực anh, bộ dạng mười phần cô gái bé nhỏ, lời nói cũng phóng đãng không kiềm chế được. “Thích em. . . . .đủ cứng rắn.”
Lôi Khải tà ý nhếch mép, môi hôn lên mái tóc của cô. “Nguyệt Như, anh không có thói quen ép buộc phụ nữ, chuyện này em tình anh nguyện là tốt nhất, em muốn có vật gì trên người anh, anh đều cho em, em cũng đừng chuyên nghiệp quá như vậy, quá nhập vai chăng? Nếu như em không muốn, cũng không cần miễn cưỡng anh và em ở cạnh nhau.”
Sắc mặt Du Nguyệt Như bỗng chốc trắng nhợt, cô cho rằng mình không để lộ bất kì dấu vết nào, làm sao anh biết được mục đích của cô không đơn thuần. Đuôi mắt Lôi Khải cong lên, cười nói. “Đừng sợ, mặc dù biết em lấy mấy bản báo cáo về, nhưng đối với anh đó cũng chỉ là chút tư liệu nhỏ, anh đối phó được.”
Dù bận rộn nhưng anh vẫn ung dung ngồi ngay ngắn nhìn cô. Không phải Lôi Khải không khâm phục cô vào giây phút như thế này vẫn có thể bình tĩnh, không khỏi yêu thích cô thêm mấy phần.
“Nhớ suy nghĩ nghĩ, anh chờ em trả lời.”
Lôi Khải mặc lại quần áo cho cô đàng hoàng rồi đưa cô về nhà, lái xe đến nhà trọ của cô, cô ngồi ghế bên cạnh không nói lời nào, cũng không xuống xe. Lôi Khải không giục, rất kiên nhẫn hút thuốc lá đợi cô, thậm chí còn mở nhạc cho cô, để âm nhạc chậm rãi làm tinh thần cô bớt căng thẳng.
Vùi điếu thuốc vào gạt tàn, Lôi Khải quay đầu lại nhìn thấy hai tay cô siết chặt, làm anh bật cười. “Muốn nói gì thì nói đi, căng thẳng như vậy làm gì, anh cũng đâu có ăn thịt em.”
Ánh mắt Du Nguyệt Như cực kì phức tạp, ngồi lên đùi anh muốn nói điều gì, cuối cùng há miệng ra chỉ nói được ba chữ. “Thật xin lỗi.”
Lôi Khải nhướng mày nhìn tư thế này của cô. “Đều là vì chủ nhân của mình thôi, anh sẽ không làm khó em đâu.” Du Nguyệt Như nâng mặt anh lên, định hôn nhưng anh lại hơi nghiêng đầu né tránh, “Có phải em mang tâm lý định bù đắp hay báo đáp gì gì đó không?”
Cô phì cười. “Dĩ nhiên không phải.”
Về lý thuyết thì chắc anh không phải người tốt, nhưng thực sự là một người tình tốt, đáng được phụ nữ yêu mến. Nhưng đối với phụ nữ anh chỉ có thể tới mức này thôi, chân tình tuyệt đối không phải là lợi thế mà anh muốn. Du Nguyệt Như chưa từng gặp qua người đàn ông nào có tính kỉ luật cao như vậy bao giờ.
Thật may cô không phải cô bé đơn thuần, trải qua chuyện của Đường Lạp An, cô sẽ không bao giờ tin vào loại tình yêu nực cười đó nữa. Mỗi người làm việc đều có mục đích của riêng mình, nếu như đây chính là mục đích của việc Đường Lạp An trêu đùa cô, vậy anh ta sẽ nhận được hiệu quả tuyệt đối mà anh ta mong muốn.
Hôm nay Du Nguyệt Như mang toàn thân đầy thương tổn, vứt bỏ hoàn toàn ảo tưởng ngốc nghếch về tình yêu, cho dù có gặp người đàn ông tốt hơn cũng không có cách nào động lòng, cả tình cảm đến lý trí đều thảm hại.
Đây là điều các người muốn mà!
Giữa đêm hè, cô ôm một chén nước nóng hổi ngồi trong căn phòng trống vắng không bóng người, vẫn không khống chế được đáy lòng cô tịch lạnh lẽo. Trên đời này, ngoại trừ vẻ ngoài lợi dụng ra, có ai thực lòng cần cô không? Phần .
Đêm khuya ở Toronto, Canada.
Thi Dạ Diễm tắt máy tính, rót cho mình một ly rượu mạnh, ngắm nhìn quang cảnh dưới mười mấy tầng lầu.
Du, Nguyệt, Như.
Anh giống như trở lại đêm ấy, ngày mà anh gặp lại cô, cũng đùa giỡn gọi tên cô như vậy. Giờ này tất cả trong đầu anh đều là tin tức cô và Lôi Khải thành một đôi mà Bách Vĩ gửi tới. Những tấm ảnh kia làm anh cảm thấy cực kì chướng mắt.
Trong phòng treo một bức tranh phác họa chân dung. Một cô gái nằm trên bụi cỏ, đầu tóc rối bời, bên khóe miệng có vết thương nhỏ, lại bị vấy bẩn, nhưng ánh mắt lại lóe len sự cố chấp, cái miệng nhỏ nhắn ngang ngược mím lại thành một đường thẳng.
Suốt thời gian qua, mỗi lần nhìn vào bức tranh này anh cũng phỏng đoán, không biết bây giờ cô bé này lớn lên hình dáng ra sao nhỉ? Có còn giống như trong kí ức của anh nữa không . . . . .
Anh đã từng nghĩ đi nghĩ lại cả trăm ngàn trường hợp gặp lại cô, nhưng không hề nghĩ ra sẽ gặp lại cô trong tình huống như thế.
Trong tay là một xấp tư liệu về cô, trên mỗi trang đều là những người đàn ông có chút địa vị trước đây cô từng qua lại, có người còn đáng tuổi cha của cô. Ngay cả anh cũng không có cách nào xác định cô có phải “Du Nguyệt Như” hay chỉ là một người nào đó giống cô mà thôi. Anh chấp nhận chuyện cô đã lập gia đình, nhưng không thể chấp nhận để cô buông thả bản thân như vậy.
Anh nhìn vào tờ giấy, một chữ cũng không lọt vào đầu, hận không thể mang cô vào máy cắt giấy cắt nát ra, sau đó sẽ ghép lại một Tiểu Như hoàn toàn mới.
Anh biết cô không phải cô gái dễ dàng khuất phục, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Nếu để anh biết là ai đang uy hiếp thao túng cô, nhất định sẽ phanh thây hắn ra thành trăm mảnh.
Sáng sớm, trong sân vườn Thi gia đã có người quét dọn. Thi Dạ Diễm đứng cạnh hồ bơi, thân thể cao lớn càng làm người ta khiếp sợ. Tầm mắt anh nhìn theo người đàn ông đang hăng say bơi lội dưới hồ, đợi đến khi người đó lên bờ liền cầm khăn choàng tắm khoác lên cho ông.
Thi Thác Thần nhận lấy khăn lông và một ly rượu nhỏ trong suốt con trai đưa cho mình, lau tóc ướt ngồi lên ghế trên bãi cát. Từng giọt nước còn đọng lại trên thân thể lóe ra tia sáng chói mắt dưới ánh nắng buổi sớm. Năm tháng không lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt ông, rõ ràng hai đứa con trai hoàn toàn thừa kế gien ưu tú của ông, thậm chí còn xuất chúng hơn ông.
“Sao lại quay về?” Thi Thác Thần cong ánh mắt, nụ cười hiền hòa, khí thế hoàn toàn khác biệt Thi Dạ Diễm.
“Quay lại xem.” Trước mặt cha, Thi Dạ Diễm luôn mang thái độ đắn đo vừa đủ, không quá kiêu ngạo phách lối càng không quá nhún nhường, làm Thi Thác Thần rất hài lòng.
Thi Thác Thần ra hiệu bảo anh ngồi xuống cùng ăn sáng. Khi còn trẻ Thi Dạ Diễm đã thường xuyên bôn ba khắp chốn, hai cha con lại càng ít có thời gian gặp nhau.
“Dạo này bận biệc gì?” Ông bất ngờ mở miệng giống như tán gẫu việc nhà, ánh mắt Thi Dạ Diễm liền dừng lại. Mặc dù Thi Thác Thần ôn hòa nhưng cũng là người vô cùng khôn khéo, mỗi câu không phải tùy tiện mở miệng ra nói một chút.
“Đi Trung Quốc một chuyến, tìm bạn.”
“Anh con cũng ở bên đó, có gặp không?”
“Có.”
Thi Thác Thần khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Thi Dạ Diễm không nhanh không chậm nhấp một ngụm sữa tươi, dùng khăn ăn lau miệng nói. “Con có một việc muốn xin cha.”
“Hả?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chuyện bên kia sẽ do con chịu trách nhiệm, người làm vườn ở Tam giác vàng cứ nhìn con chằm chằm.”
Thi Thác Thần nở nụ cười như thường lệ, trầm ngâm giây lát. “Vậy anh con thì làm thế nào?”
“Con phụ trách phần đó, tất cả đều tặng cho anh ấy, từ San Francisco đến Miami.” Là do anh liều mạng bước ra ngoài lãnh thổ của mình, hôm nay nói xong lại kiên định lạ thường.
Thi Thác Thần trêu ghẹo. “Đây mà gọi là xin sao, là yêu cầu thì có, nếu cha không đồng ý thì con định làm gì bây giờ?”
“Nói như vậy, con chỉ có thể___” Chân mày Thi Dạ Diễm giãn ra, thân thể nghiêng về phía sau ghế dựa, phong thái bá vương rục rịch lộ ra quanh thân, mở miệng nói. “Giành!”
Chỉ một chữ, thái độ và quyết tâm của anh hiện rõ mồn một. Sao Thi Thác Thần lại không hiểu các con của mình không phải đồ chơi nuôi làm cảnh, hơn nữa lại do một tay ông đào tạo trở thành người nối nghiệp. Thi Dạ Diễm cực kì bạo ngược giống như ông trước đây, đáy mắt ẩn chứa vẻ tùy ý quả thật giống ông như đúc không sai chút nào.
Không tệ, Thi Dạ Diễm không hề che giấu sự hiểu biết như Thi Dạ Triêu, hoặc là nói nó xem thường mọi chuyện, là một người bạo lực rất thẳng thắn. Nhưng không ai biết rốt cuộc giới hạn thực lực của anh ở đâu. Khi người ngoài tự cho là mình đã nắm được điểm yếu của anh thì anh lại một lần nữa bất thình lình khiến người khác bất ngờ.
Đứng nhìn cảnh hai đứa con trai huynh đệ tương tàn là điều mà người làm cha không muốn nhìn thấy nhất. Thi Thác Thần để dao nĩa xuống, híp mắt nhìn đôi mắt màu hổ phách kia giống ông như đúc, phóng ra một ánh mắt nghiêm nghị, lại rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
“Con tìm được cô bé kia rồi hả?”
Thi Dạ Diễm nhếch mép. “Không tìm thấy cô ấy thì cũng không có vấn đề gì, bây giờ cũng đã tìm được rồi, cô ấy là người của con, ai muốn động vào thì phải nghĩ đến kết cục trước đi.”
Thi Thác Thần nâng trán, có chút bất đắc dĩ. “Không ai muốn tranh giành một cô gái với con đâu.”
Vẻ mặt Thi Dạ Diễm hờ hững nghiêng đầu nhìn về hồ nước xanh biếc dập dờn theo gió. “Lời con muốn nói đã nói rồi, con nhắc nhở cha, Thi Dạ Triêu rất khó cho ăn no, nếu cha đã có anh ấy thì không nên sinh ra con.”
Cần nói gì đã nói cả rồi, Thi Dạ Diễm khẽ khom người, xoay bước rời đi.
Đúng lúc đó điện thoại di động rung lên, là Bách Vĩ.
“Người anh muốn tìm tìm tôi đã tìm được rồi, người đó đang ở Tokyo, hiện tại đang ngồi ở bàn bên cạnh tôi.”
Thật là một buổi sáng tuyệt vời, Thi Dạ Diễm nghe xong tin này tâm tình lập tức trở nên rất tốt. Phần .
Thi Dạ Diễm và Thi Thác Thần cùng nhau trao đổi về lãnh địa thuộc quyền cai quản của anh trai, thật ra việc này rất bất lợi với anh. Nhưng đây lại là biện pháp nhanh nhất đẩy Thi Dạ Triêu cách xa Du Nguyệt Như.
Thi Dạ Diễm và Lôi Khải có chút quan hệ, anh đã từng phái người đi điều tra bối cảnh của anh ta, hôm nay Bách Vĩ lại moi ra chút bí mật không muốn để ai biết của Lôi Khải, khiến anh ta không thể không kính trọng thêm vài phần thuộc hạ của mình mà thường ngày anh ta vẫn phớt lờ.
Anh không trì hoãn lập tức bay thẳng đến Tokyo. Lúc Bách Vĩ đến sân bay đón người thì thấy một cô bé người Nhật dáng cao gầy đi sát mình, mặc dù cô bé đó ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng Thi Dạ Diễm luôn cảm thấy toàn thân cô gái này toát ra hơi thở lẳng lơ tràn ngập.
Bách Vĩ thấy mi tâm anh nhíu lại liền rùng mình, chỉ đành thô lỗ nói bằng tiếng Nhật kém cỏi của mình để cô đi khỏi chỗ ngồi bên cạnh tài xế taxi, “Ông chủ tôi không thích cô, thật xin lỗi.”
Cô nàng người Nhật không thể tin được mình cứ thế bị ném xuống, tức giận đến mức giậm chân, giương nanh múa vuốt, đùng đùng nói một mớ tiếng Nhật bọn họ nghe không hiểu. Từ kính chiếu hậu còn có thể thấy bộ dạng giận dữ bất mãn của cô gái kia. Thi Dạ Diễm trợn mắt nhìn Bách Vĩ một cái. “Tôi cho cậu đến đây không phải để nghỉ phép.”
Bách Vĩ cười, đưa cho anh một tấm hình, trong hình là một cô gái thanh thuần như đóa sen nhỏ nhắn, đôi môi mỏng mềm mại khẽ nhếch lên, hơi ngạc nhiên là nét mặt thật đáng yêu. Lông mày của Thi Dạ Diễm liền nhíu chặt lại, “Đây chính là cô gái mà Lôi Khải đang bao nuôi?”
Bách Vĩ gật đầu. “Cô gái này được bảo bệ rất tốt, bên cạnh luôn có người âm thầm theo dõi, đây là tên tiếng Nhật của cô ấy, chỉ là tên giả để che giấu thân phận, tên tiếng Trung rất buồn cười, là Lâm Thất Thất, em đã đi thăm dò thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô ấy rồi.” Bách Vĩ nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói tiếp. “Sau khi tan học, cô bé này sẽ đi đến một tiệm bán đồ uống lạnh, uống rất khỏe nha, một mình cô ấy uống hết phần của ba người luôn đó!”
“Chuyện này quan trọng lắm sao?”
“. . . . . . Có, Lôi Khải rất coi trọng cô bé đó.”
. . . . . . . . .
Bọn họ dừng xe ở đường cái phía đối diện, tiếng chuông tan học vừa vang lên, một nhóm học sinh đông đúc chen nhau ra cổng trường. Tầm mắt Thi Dạ Diễm tìm kiếm trong đám đông bóng dáng của đóa sen nhỏ nhắn kia. Quả nhiên, cô và hai người bạn bước ra rồi chia tay nhau ở cổng trường, còn cô trực tiếp băng qua đường đi tới tiệm nước giải khát.
Thi Dạ Diễm phủi phủi ảnh chụp, trên mặt lộ ra nụ cười bí ẩn.
Rất nhanh đến giờ tan tầm, Lôi Khải đang suy nghĩ nên đi đâu tiêu khiển thì điện thoại của thái tử gọi tới. Lại tiệc tùng chán ngắt, không đi thì không tán gẫu được. Anh đặt điện thoại xuống rồi lại nhấc lên, bấm một dãy số quen thuộc. “Buổi tối đi dự một bữa tiệc với anh, ừ, không cần ăn mặc quá cầu kì đâu, em thích mặc thế nào cũng được.”
Nhà cổ của Hoàng Phủ gia.
Du Nguyệt Như cầm điện thoại di động, không chớp mắt liếc về phía thái tử. Thái tử đưa tay sờ cằm, đợi cô cúp điện thoại rồi đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Triệt chìa tay ra. “Đưa tiền đây.”
Hoàng Phủ Triệt móc ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn đập lên tay anh. Thái tử đắc ý gật đầu một cái, rất không khách khí nhét tiền vào ví. Đợi Du Nguyệt Như đổi bộ âu phục sáng ngời và váy ngắn đi ra, thái tử lướt nhìn từ đầu tới chân một lần. “Kéo váy của em lên trên mấy tấc nữa đi.”
Du Nguyệt Như nghe lời làm theo, một đôi chân thon dài trắng mịn liền lộ ra, bóng mượt đến mức muốn hỏng mắt. Cô soi gương xong liền cau mày, váy ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn được rồi.
Vải ôm chặt cái mông tròn trịa của cô, đường cong có lồi có lõm khiến đôi mắt đen láy của thái tử thoáng qua ý cười. Hoàng Phủ Triệt vừa nhìn thấy nụ cười và nét mặt đê tiện của anh cũng biết lại đang suy nghĩ chuyện không tốt rồi.
Hình như thái tử vẫn chưa hài lòng lắm, đi tới tháo một cái cúc áo bộ âu phục của cô ra, vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng cái nắm tay của cô được che giấu dưới lớp vải màu đen như ẩn như hiện, vẻ mê người nhất thời lại tăng thêm một bậc.
“Triệt, em nói tối nay Lôi Khải có trở về sớm nhất để ăn khuya không? Lần này anh cược anh ta sẽ về.”
Đầu óc Du Nguyệt Như tức thì hiểu ra thái tử nhắc đến cái gì, vung tay lên đập vào sau đầu anh. “Anh vẫn chưa thôi phải không?”
Thái tử không ngờ cô sẽ xuống tay thật, bị đánh một cái thật đau, suýt xoa. “Em cáu cái gì, cùng lắm thì thắng tiền anh chia cho em một nửa.”
Lúc này một chiếc giày cao gót bay vù qua. Hoàng Phủ Triệt quay đầu giơ tay chống đỡ, yên lặng cười, ánh mắt liếc nhìn người ở cửa đang tiến vào lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt người đó lạnh lùng đến mức không ai dám đến gần.
“Náo nhiệt thế?” Hoàng Phủ Dận vẻ phong trần mệt mỏi cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, gương mặt nghiêm túc từ trước đến nay lại có chút ôn hòa. Bên môi thái tử nâng lên đường cong như thường, chỉ là mất đi vài phần nhiệt tình. “Đúng là hiếm thấy, trở về lấy đồ?”
Nét ôn hòa lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như nghiêm khắc tạc tượng. “Đây là nhà của ta, con nói chuyện với cha mình như thế à?”
Thái tử xì mũi coi thường, Hoàng Phủ Triệt khép laptop đứng dậy. “Con về công ty trước, có chút chuyện cần xử lí.”
Thái tử cầm chìa khóe xe đi theo ra ngoài. “A, anh vừa nhớ ra còn có chút chuyện chưa làm xong, đi cùng đi.” Hoàng Phủ Triệt chẳng muốn vạch trần anh, thái tử chơi độc thật, hình như chuyện gì không muốn làm đều ném cho anh.
Du Nguyệt Như ngắm gương sửa sang lại mái tóc xong, hai tay khoanh trước ngực đứng tại chỗ, cười như không cười. Hoàng Phủ Dận đã quen việc con gái tỏ ra lạnh lùng với mình, cho tới bây giờ đây đều là cách bọn họ ở cạnh nhau.
“Đúng là con trai bảo bối của cha, nếu sau này con của con cũng đối với con như vậy, con không chắc___” tay cô làm như lưỡi dao cứa ngang cổ một cái. Hoàng Phủ Dận nhếch môi cười lạnh. “Lập gia đình trước ba mươi tuổi, con có nghĩ cũng đừng mơ nghĩ tới.”
“Ai nói lập gia đình mới có thể sinh con? Đàn ông của con nhiều vậy tùy tiện dùng một người là được rồi.” Cô nói rồi liền bày ra một bộ mặt hỗn loạn, “Đến lúc đó để tâm suy nghĩ, lại không rõ cha đứa bé là ai thì không tốt rồi.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Dận rét buốt. “Vậy tốt nhất con sinh nó ra rồi mang đi đâu giấu kín đi, đừng để ta tìm được, ta không bao giờ cho phép nhà chúng ta có một đứa con hoang ra đời.”
“Vậy phải tự dựa vào mình rồi.” Du Nguyệt Như nhún vai thờ ơ cười, lấy một tập tài liệu từ túi xách ra đặt trên khay trà, “Cùng lắm Lôi Khải cũng chỉ là một thương nhân bình thường, không có gì đặc biệt đáng để nói cả. . . . .” Cô cố ý nháy mắt mấy cái, “Ngoại trừ thể lực rất tuyệt, mười phần tinh lực, vẫn trẻ tuổi là tốt rồi.”
Cô vừa dứt lời liền xoay người rời đi, không để ý sắc mặt xanh xao dần dần chuyển sang sinh động của cha mình. Hoàng Phủ Dận mở mấy tờ giấy, sắc mặt liền giãn ra, căn bản chỉ là mấy tài liệu vận hành công ty cộng thêm một chút tài liệu cơ mật trong nội bộ. Có lẽ là ông quá đa nghi, mặt mũi Lôi Khải và người bạn chí cốt đã qua đời nhiều năm trước của ông có mấy phần giống nhau, người đó cũng từng là một nhân vật lợi hại hô phong hoán vũ ở thành phố T. Lúc đó danh tiếng của Lôi gia đang rất mạnh mẽ, cơ hồ có thể sánh ngang với Hoàng Phủ Gia của ông, nhưng cuối cùng lại bị hủy trên tay một người phụ nữ. Hình như ông nhớ Lôi Kình Vũ còn có một đứa con, nếu còn sống chắc cũng bằng tuổi Lôi Khải bây giờ. . . . .
Đã là chuyện năm xưa rồi, một gia tộc bị giết sạch trong im lặng chỉ vì một giai nhân. Lúc đó ông cũng thờ ơ lạnh nhạt không ra tay giúp đỡ. Nếu như Lôi Khải thật sự là con trai của Lôi Kình Vũ, như vậy lần này mục tiêu lớn nhất của anh ta chính là thâu tóm Tây Phong Gia. Vậy thì, trái lại ông rất mong đợi cuộc chiến tranh không khói thuốc súng giữa Lôi Khải và Phong gia, có lẽ còn có thể làm ngư ông đắc lợi. Phần .
Thái tử mê rượu ngon, yêu mỹ nhân, thích cuộc sống xa xỉ nhàn hạ, vòng xoay cuộc đời anh ngợp trong vàng son. Nhưng anh cũng không phải loại công tử nhà giàu vô tâm chỉ biết ăn chơi phá của. Gần đây Du Nguyệt Như và Lôi Khải hình như có chút vấn đề. Anh không bao giờ đi nói mấy lời ngon ngọt dụ dỗ người khác, lại lười động não nghĩ ngợi, đơn giản chỉ là mở một bữa tiệc. Lôi Khải và anh thâm tình không tệ, đương nhiên sẽ mang cô đi theo.
Anh làm tới mức độ này là đủ rồi, không còn chuyện gì khiến anh muốn nhúng tay vào nữa.
Trải qua chuyện lần trước, Lôi Khải và Du Nguyệt Như có mấy ngày rảnh rỗi gặp mặt. Hôm nay tạm biệt, Lôi Khải vẫn hào phóng trong sạch như cũ, nếu như phải chấm điểm, chắc Du Nguyệt Như vẫn chấm anh điểm max. Có điều bộ dạng cực phẩm này rất khó kích thích từng đợt sóng trong lòng cô, cảm giác của cô đối với anh chỉ dừng lại ở thiện cảm mà thôi, thích anh, thật sự cô không cảm thấy động lòng.
Sân thượng rộng lớn không một bóng người, Lôi Khải đóng cửa ngăn cách ồn ào bên trong phòng. Du Nguyệt Như uống hơi nhiều, lại khiêu vũ cùng anh một lúc nên đầu óc hơi choáng váng. Giờ phút này cô đang đứng chống đỡ vào lan can hóng gió, cố gắng tỉnh táo lại một chút. Một đôi tay từ phía sau ôm lấy hông cô, thân thể anh dán sát lại. “Uống nhiều quá à?”
Du Nguyệt Như vừa định mở miệng, bị một tay anh giữ lấy cằm cô xoay ra phía sau, bắt đầu tìm kiếm môi cô. Tác dụng cồn của rượu trong cơ thể, loại rượu mạnh này ban đêm dễ kích động nhất, đương nhiên Lôi Khải cũng cảm thấy hứng thú, cả thân thể của cô cũng vậy.
Cô không hề tránh, hỏi ngược lại. “Anh rất hi vọng em uống nhiều sao?”
“Dĩ nhiên, rõ ràng chỉ có uống say em mới cho anh đụng vào em.” Giọng Lôi Khải hơi khàn, lại mang theo lửa nhiệt tình hấp dẫn. “Mấy ngày nay suy nghĩ thế nào?”
Cô trầm ngâm giây lát, không phải đang do dự, chỉ là thận trọng xác nhận lại cuối cùng mình vẫn không động lòng. “Làm anh thất vọng rồi, em vẫn còn rất tỉnh táo.”
“. . . . . . .” Lôi Khải là người thông minh, sao lại không hiểu ý cô muốn nói gì. Động tác của anh hơi khựng lại, chỉ còn cách đôi môi cô mấy tấc. Xoay người cô đứng đối diện với mình, nâng cái cằm nhỏ nhắn của cô lên, cười nói. “Em như vậy làm anh rất tự ái đấy, đạt được mục đích liền đá văng anh đi? Ít nhất cũng nên thể hiện là khó chia lìa anh mới được chứ.”
Tuy miệng nói như thế, nhưng Du Nguyệt Như không nhìn ra trên mặt anh có nét nhục nhã nào cả, muốn nói lời rõ ràng hơn một chút. “Em quả thật thích anh.”
Lôi Khải không khỏi nhếch miệng, vô cùng phối hợp với cô. “Ừ, anh hiểu, không hơn đúng không?” Đúng là luật luân hồi, trước đó đều là anh nói những lời này để từ chối phụ nữ.
Du Nguyệt Như mím môi, cười không nói.
Lôi Khải còn muốn nói điều gì thì điện thoại di động chợt vang lên. Du Nguyệt Như không hiểu tại sao anh vừa nhận điện thoại sắc mặt liền thay đổi lớn. Trong nháy mắt đóng băng khắc nghiệt đến đáng sợ, ánh mắt nhìn cô chằm chằm từ hài hước biến thành ác độc, tay đặt trên eo cô chợt cứng đờ.
“Được.”
Từ đầu đến cuối anh chỉ nói một chữ này, sau đó yên lặng ngắt điện thoại. Du Nguyệt Như bị anh làm cho căng thẳng, trực giác của cô cho rằng nhất định cuộc điện thoại này có liên quan tới cô.
Bàn tay Lôi Khải chậm rãi đi tới gáy của cô, đang vuốt ve bỗng dưng ra sức thu lại, lực đạo lớn đến nỗi chỉ hận không thể bóp vỡ xương cốt cô ra. Khí thế quanh người anh thoáng chốc chợt biến đổi, giống như đây không phải Lôi Khải mà cô từng qua lại. Anh tiến lại gần cô hơn vì mặt cô nhăn nhó đau đớn, mỗi chữ đều mang bảy phần sát khí, ba phần lạnh lẽo.
“Đi Tokyo với tôi.”
“. . . . . . Lúc nào đi?”
“Ngay bây giờ!”
. . . . . . .