Cô Bé, Em Thua Rồi

chương 22: trả cô ấy cho tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phần .

Khó khăn lắm anh mới có một buổi chiều rảnh rỗi, anh biết được từ thuộc hạ cô đang ngồi ghế sau của chiếc ô-tô đi trước. Trên đường đi chợt nảy ra ý muốn mua một bó hoa. Lúc lái xe, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn bó hoa hồng tươi đỏ thắm.

Mặt mày anh giãn ra phản chiếu trong kính chiếu hậu, tâm tình vui vẻ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thấy rõ.

Buổi chiều nhẹ nhàng như vậy, anh mang theo một bó hoa tươi vội vàng đi gặp một người phụ nữ. Trước đó sinh mạng của anh cũng không thể tốt đẹp hơn sự kiện lần này. Con người khi còn sống mất một phần tám thời gian dùng để tìm kiếm, rồi lại còn mất bao nhiêu thời gian dùng để đợi chờ?

Thi Dạ Diễm là một người đàn ông làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích. Từ đầu đến cuối tình cảm của anh đối với Du Nguyệt Như mà ngay cả chính anh cũng không nói rõ được. Tình cảm đó huyền bí đến nỗi anh cũng không hiểu, chỉ biết mình muốn đối tốt với cô ấy.

Đối với anh như thế là đủ rồi.

Anh cứ tưởng rằng anh sẽ đợi được Du Nguyệt Như vứt bỏ sự đề phòng, cam tâm tình nguyện đi theo anh làm một con chim hoàng yến cao quý. Thì ra sự thật không phải như thế.

Du Nguyệt Như dựa bên cửa sổ uống trà trưa. Cô là người phụ nữ có khả năng thích nghi rất cao, mặc dù phải trải một cuộc sống bị nhốt không cách nào thoát ra được nên phải học cách dung nhập vào nó. Đây có xem là một thế mạnh của cô không?

Thích ứng với tất cả những chuyện đối với cô mà nói không tốt đẹp gì. Vậy mà sự vất vả này, không bao gồm Đường Lạp An.

Bên cạnh khách sạn, an nhàn sạch sẽ, thỉnh thoảng có người ra vào, chuông gió trên cửa kêu dữ dội, từng âm thanh mỏng manh che giấu nội tâm oán hận của cô. Buổi chiều trôi qua yên tĩnh như vậy, nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của anh, Du Nguyệt Như cũng giống như thường ngày, miễn cưỡng phơi nắng, ghi một câu nói nổi tiếng của Trung Quốc rồi dán lên tường, sau đó uống hết ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy rời đi.

Cô lại nghe tiếng chông gió vang lên, vừa xoay người lại đúng lúc Đường Lạp An bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt, khiến hô hấp của cô trong nháy mắt bỗng chốc cứng lại.

Khách sạn không có nhiều người, dàn âm thanh cổ điển đang mở âm nhạc lưu hành đương đại, giọng hát của ca sĩ tinh khiết mà mang chút khàn khàn, có vẻ như giai điệu bi thương làm người ta bất tri bất giác an tĩnh lại, gương mặt của mỗi người đều đắm chìm vào kỷ niệm.

Một nam một nữ tinh tế đứng cách nhau mấy bước chân nhìn thẳng vào mắt đối phương, nét kinh ngạc chỉ lóe qua trên mặt cô gái rồi rất nhanh bình tĩnh lại, đôi môi của người đàn ông mím chặt, chịu đựng theo quán tính.

Có phải nên nói gì đó không? Dù chỉ là một câu đơn giản như “Làm sao anh ở đây?”, hoặc chỉ dứt khoát một câu “Chào.”

Quả thật vô tình gặp nhau, trái tim đau đến tê dại. . . . . .

Cuối cùng vẫn không ai nói gì. Gian nan, nhẹ nhàng. . . . . Tầm mắt cô rời khỏi gương mặt anh, đi lướt qua bên cạnh anh.

Đường Lạp An không có biểu cảm gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, nén tiếng thở dài mấy lần, rồi sau đó đuổi theo nắm lấy cổ tay cô. Anh biết cô nhất định sẽ hất tay anh ra, cho nên anh trực tiếp sử dụng sức lực rất lớn siết chặt cổ tay cô. “Đi theo anh.”

Cô ngây người, ánh mắt nhìn anh tràn đầy nghi ngờ, không hiểu, chờ mong, oán hận, tức giận, trách cứ, không buông, bên nhau đến chết, không xa rời. . . . .

Thi Dạ Diễm ngồi trong xe thấy một cảnh như vậy, ánh mắt cô phức tạp khiến anh khó nhận xét được tình hình. Anh nhìn khẩu hình miệng của Đường Lạp An có thể đoán được anh ta nói ba chữ gì.

Thì ra anh cũng không sợ cô bé này sẽ đồng ý không chút do dự, thì ra cô chưa bao giờ sinh lòng quyến luyến với anh như anh nghĩ. Là một người phụ nữ đối mặt với một người đàn ông đặc biệt, một phần không muốn rời xa, một phần bất đồng.

Tay cầm tay lái của anh siết chặt, lại bỗng buông ra.

Tên Đường Lạp An này, gã đàn ông đã có vợ này, chỉ ba từ thôi đã khiến anh có cảm giác nguy cơ chưa từng có, thậm chí là bất an mãnh liệt.

Du Nguyệt Như chờ đợi ba từ này rất lâu rồi, không phải Đường Lạp An không biết. Ánh mắt cô giống như vết dao đâm sâu lòng anh.

“Anh. . . . . Nói gì?” Du Nguyệt Như không dám tin, thận trọng hỏi ngược lại, đáy mắt đè nén sự cố chấp năm điên cuồng như năm đó. Ánh mắt Đường Lạp An chăm chú nhìn đôi môi mỏng của cô đang hé mở, run rẩy, liền nghiêng đầu đi, “Thái tử bảo anh. . . . . Dẫn em về, anh ấy không tiện ra mặt, anh hạ gục người Thi Dạ Diễm đặt bên cạnh em rồi, thừa dịp này mau đi theo anh.”

Ánh sáng trong mắt cô từng chút từng chút bị dập tắt. Lúc đầu lời nói của hơi khó khăn, rồi dần dần trôi chảy, âm sắc trơn nhẵn, dễ nghe như trong trí nhớ của cô.

Du Nguyệt Như khẽ cười, cũng không phải là cười anh. Mà là đang cười nhạo mình, đến bây giờ vẫn còn một tia hy vọng với người đàn ông máu lạnh này. Nếu như anh đồng ý muốn cô, dù là chân trời góc bể, quần áo rách rưới, ăn không đủ no cô cũng không một câu oán thán. Vì anh cam tâm buông bỏ tất cả, bao gồm cả trách nhiệm người nhà.

Nếu anh đồng ý muốn cô, nếu anh đồng ý, cô sẽ dũng cảm đấu tranh với gia đình tới cùng, sẽ không cam chịu số phận, không ai quan trọng hơn anh. Một cái danh không xứng với đại tiểu thư thì cũng đã sao. Nguyện được một lòng bên nhau đến bạc đầu răng long.

Thì ra là, cái kịch bản này chỉ có một nữ chính, là cô tự biên tự diễn. Còn Đường Lạp An, cũng không được tính là một vai nam phụ, có lẽ anh chỉ là một khách xem kịch.

Cô có nên nói với anh không, cái gì mà khí chất cao ngạo cũng không bằng một câu “Đi theo anh” của anh.

Tình yêu sẽ biến mỗi người thành kẻ hèn hạ, cam nguyện đặt mình ở vị trí hèn mọn nhất, rồi lại quật cường đứng thẳng lưng, thật ra cũng chỉ là đang len lén cầu xin người mình yêu cũng yêu mình.

Mặc dù tình yêu cuối cùng thua cuộc, cũng sẽ có một cái nhìn đầy đủ như thân xác, sẽ không lưu lạc đến nỗi linh hồn cũng không có nơi ẩn nấp.

“Còn suy nghĩ gì nữa, đừng lãng phí thời gian.” Đường Lạp An kéo cô đi về hướng ngược lại.

Du Nguyệt Như hít một hơi thật sâu, tầm mắt nhìn bàn tay to lớn của anh nắm tay mình. “Em đang nghĩ đến khi nào anh mới có thể yêu em, có phải đợi đến lúc em hoàn toàn quên hết mọi chuyện?”

Đường Lạp An không quay đầu lại, bên môi nâng lên sự chua sót. “Em sớm nên hoàn toàn quên anh đi, em. . . . . Đến hôm nay em vẫn còn nói lời này được nữa sao?”

“Đừng đắc ý, đó là thời gian còn chưa đủ dài, còn chưa có. .. . . . .”

“Chưa có cái gì?”

Cô cắn răng, đã đến nước này, còn gì không thể nói. “Còn chưa gặp ai tốt hơn anh___”

Đường Lạp An bỗng kéo cô vào một ngóc ngách nhỏ, xoay người lại với tốc hăng độ cực nhanh, đẩy cô vào tường, nâng đầu hung hôn lên môi cô.

Anh biết cô muốn nói gì. Bởi vì thời gian không đủ dài, bởi vì chưa gặp được người đàn ông tốt hơn anh, cho nên anh vẫn là người chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng cô.

Nếu vậy, thời gian bao lâu là đủ? Nếu như. . . . . Cô gặp được người người tốt đó?

Anh làm sao chịu đựng được, làm sao để người đàn ông khác thay thế vị trí trong lòng cô luôn luôn thuộc về anh?

Cô gái này, cô gái này. . . . . Tất cả hương vị mềm mại ngọt ngào, hô hấp trong đau đớn và tình yêu say đắm trong đáy mắt cô, đều thuộc về. . . . . .

Du Nguyệt Như trợn to mắt tiếp nhận nụ hôn bất ngờ của anh, thậm chí quên giãy giụa. Cô quen thuộc hơi thở của anh hơn bất kì ai, chỉ là không đợi cô trầm luân, anh đã rời khỏi môi cô, lòng bàn tay ấn vào nơi trái tim cô, “Coi như gặp được người đàn ông tốt hơn anh thì sao, chỉ cần anh hôn em, trái tim em sẽ đập không dưới lần một phút, Nguyệt Như, em có còn tiền đồ hay không vậy?”

Trái tim Du Nguyệt Như bị đâm một nhát đau đớn, hai mắt ửng đỏ không nhịn được liền giơ tay phải lên, lại bị anh giữ chặt cổ tay.

Rắc. . . . .

Tiếng máy móc khẽ vang lên truyền đến tai Đường Lạp An. Anh lập tức cảnh giác kéo Du Nguyệt Như ra phía sau lưng mình, quả nhiên cách lối nhỏ vài mét, một người đàn ông cao lớn đang nhàn nhã cúi đầu vuốt vuốt cây súng trong tay.

Thi Dạ Diễm ngẩng đầu nhìn anh, đôi môi nâng lên một nụ cười sắc bén. “Quấy rầy hai vị rồi sao? Đường tiên sinh dùng xong rồi có thể trả cô ấy lại cho tôi không?”

Trong mắt Đường Lạp An có chút lạnh lùng, thậm chí ánh mắt còn ác độc hơn Thi Dạ Diễm. “Ai nói cô ấy là của anh?”

“Chẳng lẽ là của anh?” Thi Dạ Diễm tùy ý ngạo nghễ hất cằm lên, “Để cô ấy tự nói là được rồi.”

Anh bỗng nhiên xuất hiện làm Du Nguyệt Như sợ hết hồn. Nhìn thủ pháp xoay súng cực nhanh của anh, lau đi lau lại vật màu bạc trong tay khiến cô hoa cả mắt, đến kinh hồn bạt vía. Vẻ mặt, ánh mắt này của anh đang nhìn cô truyền đạt thông điệp.

Nếu đáp án làm anh không hài lòng, anh sẽ nổ súng không chút do dự.

Cô không quên đây là địa bàn của anh.

Phần .

Du Nguyệt Như len lén từ từ rút tay mình bị Đường Lạp An nắm giữ, giọng nói thấp giống như đang thở dài. “Anh mang em đi không được đâu, anh về đi.”

Trước đó muốn đưa cô đi chỉ có một cách, mà cách duy nhất bây giờ cũng đã bị phá hỏng. Du Nguyệt Như sẽ không bao giờ vọng tưởng chờ đợi câu nói kia từ trong miệng anh nữa.

Thi Dạ Diễm chậm rãi bước tới, hơi mỉm cười, trong đôi mắt đều là khiêu khích, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô. Du Nguyệt Như nghiêng đầu, lúc này toàn thân cô không còn hơi sức đối kháng với anh.

Khi cô đi về Thi Dạ Diễm bước đầu tiên, Đường Lạp An lại giơ tay ra nắm tay cô lần nữa.

Có điều, tốc độ của Thi Dạ Diễm còn nhanh hơn. Thi Dạ Diễm kéo cô gục đầu cô vào ngực mình, một tay ôm chặt cô, khẩu súng trên tay kia chĩa thẳng mi tâm Đường Lạp An.

Vẻ mặt Thi Dạ Diễm ôn hòa, bên môi nâng lên một đường cong tự mãn. Trong phút chốc Đường Lạp An cũng giơ súng nhắm ngay ngực anh chuẩn bị bóp cò.

“Không có sự đồng ý của tôi đã đụng chạm người phụ nữ của tôi thì phải trả giá cao đấy.”

Đường Lạp An cười lạnh. “Nguyệt Như, qua đây.”

Thi Dạ Diễm khẽ cúi xuống, nói thầm bên tai cô, tầm mắt chăm chú nhìn từng cử động của Đường Lạp An. “Nói cho tôi biết, em muốn qua không? Muốn đi với hắn ta không?”

Ngón trỏ của anh đặt vào cò súng, chỉ cần cô dám nói có, cho dù là gật đầu, anh sẽ bắn bể sọ tên đàn ông này, tuyệt đối không nương tay.

Du Nguyệt Như gục trong lòng anh, chìm trong một mảng tối tăm trầm mặc, rồi sau đó nhẹ lắc đầu. Thi Dạ Diễm lộ ra nụ cười thỏa mãn. “Cô bé ngoan.”

Thi Dạ Diễm đặt bên tai cô một nụ hôn, rồi nhìn Đường Lạp An vô tội nhíu mày. “Anh thấy đấy, là cô ấy tự lựa chọn, là cô ấy không cần anh.”

Là cô ấy không cần anh. . . . . .

Nghe những lời này nước mắt Du Nguyệt Như bỗng rơi xuống. Đã bao lâu rồi cô không khóc. Vậy sao vừa khóc nước mắt lại không ngừng tuôn ra.

Vẻ mặt Thi Dạ Diễm vẫn như thường, nhưng ngực lại đau nhói. Hàm răng cô gắt gao cắn anh, đôi tay ôm chặt lấy hông của anh, hung hăng vùi mặt trong lòng anh. Nếu không ôm anh thật chặt, có ai biết giờ phút này cô đang ra sức kiềm chế nước mắt của mình, kiềm chế thân thể hơi rung động cũng không chịu phát ra một âm thanh nào.

Nước mắt cô cứ vậy rơi xuống dần dần ướt sũng ngực áo anh, lòng Thi Dạ Diễm từng giây từng phút từ từ lạnh đi. Đắy mắt anh lặng lẽ dâng lên một cơn bão tố giận dữ.

“Lần này cũng không hay rồi, Đường Lạp An.” Anh làm cô bé của tôi khóc. . . . . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio