Cô Bé, Em Thua Rồi

chương 27: chị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài ngày sau đó, Du Nguyệt Như vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Thi Dạ Diễm khiến cô sống mơ mơ màng màng như trôi dạt lênh đênh giữa đại dương. cô mệt mỏi đến độ ngủ mê man, tỉnh giấc vì thân thể nóng rực, giãy giụa khó chịu ôm chăn nằm trên giường, miệng rên hừ hừ yếu ớt.

cô không nhớ nổi mình đã cầu hoan bao nhiêu lần, thậm chí không đợi được Thi Dạ Diễm tắm một lát, xông vào hoan ái kịch liệt trong màn nước với anh. rõ ràng cánh tay mỏi nhừ đều không nhấc lên nổi, nhưng ánh mắt vẫn nồng đậm như cũ, thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Lại một trận cao trào đi qua, rốt cuộc cô cũng bị làm cho bất tỉnh. Khắp người đầy vết hôn và dấu tay bầm tím, còn hai nụ hoa thì sưng đỏ, Thi Dạ Diễm lau chùi thân thể cho cô không nhịn được cười hôn lên môi cô một cái, hài lòng kéo cô vào trong ngực. Đợi đến lúc cô bé này tỉnh lại, nhất định sẽ hận muốn giết anh.

Anh vẫn còn có chút hối hận vì đã cho cô uống thứ kia quá nhiều, nghĩ đi nghĩ lại thật ra anh cũng muốn như vậy, ít ra thân thể cô đã bắt đầu nhớ đến anh, không thể rời bỏ anh.

Bách Vĩ không chịu nổi sự hoang dâm vô độ của anh, sợ anh đã từng cảnh cáo nên không dám tùy tiện gõ cửa, chỉ có thể trêu chọc Tiểu Thủy lúc nhàn rỗi. Anh buồn chán nằm dài trên ghế sofa chơi game, tầm mắt vô tình nhìn thoáng qua cái gì đó liền bừng sáng lên.

Tiểu Thủy là một cô bé chăm chỉ đến mức làm người ta tức lộn ruột, mỗi ngày đều không ngừng tìm việc làm để sống. Giờ phút này đang quỳ lau chùi bàn ghế, cái mông vểnh lên, ám ảnh giữa hai chân lắc lư mờ ảo, Bách Vĩ lâu rồi không ăn mặn khiến nội tâm bốc hỏa. Ông chủ nhốt mình trong phòng ngày đêm dây dưa lăn lộn với mỹ nhân, chuyện gì anh cũng phải nhúng tay vào, lập công không cần tăng lương, chỉ cầu xin đừng bắt anh phải làm mãi như thế thôi.

Thế là Thi Dạ Diễm bước vào phòng liền bắt gặp Tiểu Thủy bị Bách Vĩ đè xuống ghế salon, gương mặt đỏ bừng, bộ dáng luống cuống, còn tên Bách Vĩ háo sắc kia thì đã sớm đưa tay vào trong vạt áo của cô, vừa dỗ dành vừa sỗ sàng.

Thi Dạ Diễm lau tóc còn nhỏ nước làm như không nhìn thấy bọn họ, đi vòng qua tủ rót rượu, thản nhiên ngồi trên quầy bar xem truyền hình trực tiếp của hai người, mà Bách Vĩ từ đầu tới cuối không nhận ra sự hiện diện của anh.

Đến khi anh chuẩn bị vác súng ra trận, Thi Dạ Diễm mới không nhanh không chậm mở miệng: “Dù gì Tiểu Thủy cũng là người của tôi, cậu muốn động vào cô ấy cũng hỏi tôi một tiếng đã chứ, vậy cũng được sao?”

âm thanh xa xa này lập tức khiến đầu óc anh xụi lơ mất một nửa, Bách Vĩ cố gắng đè nén tất cả những câu muốn mắng xuống, hung hăng tức giận nhìn anh: “đã lâu không gặp cậu, Eric!”

Vừa nhìn Thi Dạ Diễm cũng biết cậu ta đang âm mưu chờ đến lúc quan trọng lại chạy tới phá đám, chưa từng thấy người đàn ông nào thù dai như cậu ta. Thi Dạ Diễm chẳng thèm để ý sự chế nhạo của anh, bĩu bĩu cằm, hỏi Tiểu Thủy: “Cậu ta khi dễ cô?”

Gương mặt non nớt của Tiểu Thủy giống như hai áng mây đỏ ửng, sửa sang lại quần áo đứng lên không dám trả lời. Bách Vĩ cười thầm trong lòng, coi như cô bé này còn có lương tâm.

Làm sao Thi Dạ Diễm không hiểu lòng dạ của Bách Vĩ, lúc trở về phòng đi ngang qua Tiểu Thủy, anh đứng lại giúp cô sửa lại cổ áo, nói ẩn ý: “Có làm ăn thì vào trong phòng tôi đi, sau đó…Có muốn khi dễ lại thì cứ nói, không cần xin chỉ thị.”

Bách Vĩ chưa nghe xong đã nhếch miệng cười, chỉ thấy ánh mắt Thi Dạ Diễm nhìn mình đầy đồng tình. Tiểu Thủy ngây người, con ngươi long lanh liếc nhìn Bách Vĩ, sau đó hiểu ra nở một nụ cười giảo hoạt hoàn toàn khác với cô thường ngày.

“Dạ!”

Buổi tối hôm đó Bách Vĩ hối hận đến xanh ruột, sao anh lại mắt nhắm mắt mở trêu chọc Tiểu Thủy! Nha đầu này đâu phải cô bé đơn thuần như anh vẫn nghĩ! rõ ràng là một con sói đội lốt thỏ.

Anh không biết tên Thi Dạ Diễm chết tiệt này còn sắp đặt bao nhiêu cao thủ giấu mặt bên cạnh mình, anh chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, đường đường là một đấng mày râu lại bị một cô bé tấn công đến khóc không ra nước mắt.

Phần .

Rốt cuộc Du Nguyệt Như cũng tỉnh táo lại, cô cảm giác mình giống như vừa chết đi sống lại, không biết chết bao nhiêu lần, toàn thân trống rỗng mệt nhừ, đôi mắt vô hồn mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở chỗ nào. Chợt một đôi tay vươn ra ôm lấy cô, cô nằm gọn trong một lồng ngực cường tráng.

“Tỉnh rồi à? Có biết em ngủ mấy ngày rồi không?”

Trong đôi mắt long lanh của Du Nguyệt Như phản chiếu những đường cong cực kì đẹp đẽ trên gương mặt của Thi Dạ Diễm, cả khóe mắt chân mày đều là cưng chiều dành cho cô. Cô ngẩn người, bộ dạng này thật sự rất hiếm thấy, Thi Dạ Diễm vỗ vỗ gương mặt cô. “Không nhận ra tôi?”

Một lúc lâu sau cô mới nhận ra anh là ai, hơi thở đàn ông quanh quẩn trong giấc mộng thì ra là của anh. Thấy đáy mắt cô nhìn anh dần trở nên hốt hoảng và nghi ngờ, anh nâng cằm hôn lên đôi môi cô.

“Đừng nói bất cứ lời nào tôi không muốn nghe, đi tắm rồi tôi dẫn em đi ăn chút gì, ngủ nữa sẽ choáng đấy.”

Du Nguyệt Như thiếu chút nữa hét ầm lên khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương thê thảm đến không muốn nhìn, những hồi ức dần hiện lên trong đầu, gương mặt cô thoáng cái liền đỏ bừng, đau khổ đưa tay lên che mặt.

Cô không bị mất trí nhớ, làm sao lại không biết mình đã làm những gì. Cô thầm nguyền rủa tổ tông tám đời của Thi Dạ Diễm, hắn đổi phương pháp lợi dụng cô chủ động rồi ăn cô sạch sành sanh.

Bộ dạng này của cô giống như bị người ta luân phiên cường bạo quá. . . . .

Cô bắt buộc phải mặc áo có cổ tay dài để che kín dấu vết trên tay và trên cổ. Cô hốc hác tiều tụy sau mấy ngày buông thả, còn Thi Dạ Diễm thì lại hưng phấn gấp trăm lần. Bộ tây trang vừa vặn càng tôn thêm vẻ cao lớn tuấn lãng của anh. Cô từ chối ra ngoài nhưng thất bại, Thi Dạ Diễm không nói hai lời liền mạnh mẽ kéo cô lên xe.

Vì bụng đói lâu ngày, dạ dày cô bắt đầu có triệu chứng say xe. Cô đứng dựa vào cây ở ven đường nôn khan, nước mắt cũng chảy ra luôn rồi, người đàn ông này lại không có chút gì thương xót lại ở một bên hả hê. “Ai không biết còn tưởng em đang mang thai.”

Du Nguyệt Như oán hận trừng mắt nhìn anh, “Đừng làm tôi ghê tởm, có sinh cũng không sinh ra loại người như anh.”

Thi Dạ Diễm cười, không thèm để ý lời cô nói, một tay ôm lấy cô, ngửi thấy mùi sữa tắm thơm nhè nhẹ trên người cô. “Em có muốn sinh tôi cũng cho, có em bé quá phiền toái, hơn nữa em mang thai thì tôi không được đụng vào em mấy tháng liền, sẽ làm tôi nghẹn chết đấy.”

Anh nói như thật, khiến Du Nguyệt Như cũng tưởng tượng ra hình ảnh một đứa bé.

Sinh cho anh một đứa con?

Không, quá hoang đường rồi. Cô lập tức gạt đi. Thế nhưng suốt đoạn đường cô lại cảm thấy trong lòng có gì đó là lạ. Thật ra Thi Dạ Diễm cũng vì lời nói của mình mà sinh ra một cảm giác không rõ ràng. Anh nhìn cô bé xinh đẹp qua kính chiếu hậu, tầm mắt rơi vào cái bụng bằng phẳng của cô. . . . .

Bỗng nhiên anh vươn tay qua bao phủ lên bụng của cô, Du Nguyệt Như cho là anh lại đang động dục liền đẩy tay anh ra, “Tập trung lái xe đi!”

Thi Dạ Diễm chỉ cười, không nói gì.

Anh dừng xe trước một cánh cửa không quá lớn của một nhà hàng, chữ cháo trên bảng hiệu làm ánh mắt Du Nguyệt Như rũ xuống. Thì ra nhà hàng này cũng có nhiều chi nhánh.

“Tôi không muốn ăn cái này.”

Thi Dạ Diễm đã mở cửa xe cho cô nhưng cô lại không chịu bước xuống, tính khí đại tiểu thư đã nổi lên thì có đánh gãy chân cô cũng không bước xuống. Thi Dạ Diễm khom người nắm cái cằm nhỏ của cô. “Đừng có nhiều lời, ăn cái này.”

Cô hừ một tiếng rồi quay phắt đi, Thi Dạ Diễm đăc biệt thích bộ dạng Ngang bướng của cô bé này. Anh ngồi xổm xuống, nắm cằm của cô lần nữa: “Cho em chọn, một là ăn cháo, hai là ăn tôi, ba là ăn tôi rồi ăn cháo.”

“Ấu trĩ, tôi không chọn cái nào cả!” cô hung hăng lườm anh một cái, một giây sau liền bị ôm ra khỏi xe, Thi Dạ Diễm co chân đạp cửa xe đóng lại: “Hiểu rồi, em chọn cái thứ tư.”

“Ở đâu ra cái thứ tư! Mau buông tôi xuống.”

“Đương nhiên là có, thứ tư là ăn cháo xong rồi ăn tôi.”

Du Nguyệt Như cảm thấy ở cùng người đàn ông này phải học cách không biết xấu hổ. một khi không thuận ý anh ta liền chọn cách dùng thủ đoạn bạo lực ức hiếp người khác, hơn nữa căn bản không thể biết được vào lúc nào, ở đâu, bất kì trường hợp nào cũng không ngăn được thói ngang ngược tàn bạo của anh.

Khi nồi cháo nóng được bưng lên, anh đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ, Du Nguyệt Như len lén cho vào chén của anh rất nhiều muối và đường, thậm chí cả tiêu nữa. cô không biết rằng tất cả những hành động mờ ám đều phản chiếu rõ ràng trên cửa kính sáng bóng. Có lẽ Thi Dạ Diễm cũng không nhận ra sự ấm áp và cưng chiều trong ánh mắt của mình.

Nhưng anh là ai, anh là Thi Dạ Diễm. Tuyệt đối không thể vì muốn cô vui lòng mà giả vờ không biết gì ăn chén cháo cô pha chế kia được. Anh trực tiếp cúp điện thoại, ôm cô ngồi lên chân mình, lấy chén cháo trong tay cô ăn ngon lành.

cô không muốn để anh vừa ý, lắc qua lắc lại làm cháo đổ lên người mình, Du Nguyệt Như tức giận đến mức muốn cắn anh.

cô càng tức giận, Thi Dạ Diễm càng buồn cười, ôm cô ngồi trên bàn, lấy khăn lau cho cô, không khí vẫn không thay đổi. Cuối cùng, thậm chí anh lấy tay mình thay khăn dao động trên người cô, vuốt ve… Du Nguyệt Như cảm thấy không ổn giãy giụa ngăn anh lại.

Thi Dạ Diễm cởi cúc áo của cô ra, bàn tay luồn vào bên trong cảm nhận làn da mềm mại hơn cháo của cô.

“Thi Dạ Diễm…” Mấy ngày nay Du Nguyệt Như bị anh dạy dỗ nên hết sức nhạy cảm, dường như bị anh đụng chạm liền có phản ứng. Cảm giác khô nóng đáng sợ đó nhanh chóng xuất hiện trên cơ thể, lan tràn ra toàn thân.

“Ưm…” Anh chậm rãi giơ tay chặn đôi môi cô, vén váy lên cởi quần lót mỏng manh của cô ra. cô có phần hoảng sợ bắt lấy tay anh: “Tôi thành ra như vầy anh còn không chịu bỏ qua cho tôi.”

Thi Dạ Diễm cười đến tà ác, thổi hơi bên tai cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn đôi môi nhỏ như cánh hoa của cô. “Đừng lo lắng, càng cấm em càng làm được nhiều hơn tôi tưởng tượng, không phải lúc nãy vừa nói ăn cháo rồi ăn tôi sao, tôi phải có trách nhiệm về lời nói của mình, hơn nữa nơi đó của em đã ướt át như vậy rồi…”

không để cô kịp cự tuyệt, Thi Dạ Diễm cẩn thận tiến thẳng vào khu vườn bí mật, di chuyển từng chút, cọ sát khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu, ôm cổ anh mà phát run. rõ ràng trong lòng muốn kháng cự, nhưng thân thể không tự chủ đáp lại.

“Tôi…Rốt cuộc tôi làm sao vậy…”

Anh ôm mông cô ra vào tiết tấu nhịp nhàng, hôn vành tai của cô tư thú: “đã nói uống thứ đó sẽ làm em không chịu nổi, sẽ nghiện, nghiện tôi.”

Sau gáy bỗng cảm thấy đau nhói, cô hung hăng cắn anh, khiến anh vô thức tăng thêm động tác, bức cô thở dốc. “Làm sao anh có thể…Xấu xa như vậy…”

Xấu xa như vậy, còn không phải vì muốn giữ em lại… Thi Dạ Diễm ôm cô thật chặt, không nói cho cô biết thật ra anh đã nghiện cô trước rồi. Ôm ấp cô khiến anh thỏa mãn cơn nghiện hơn bất kỳ thứ gì.

“cô bé, phải biết thế nào là đủ, tôi là vì muốn tốt cho em.” Động tác của anh từ từ gia tăng, chén đĩa trên bàn bị chấn động kêu leng keng leng keng.

“Thứ này tốt với tôi…không phải là vì thỏa mãn anh sao…” cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, biết là không nên mà hai chân còn kẹp chặt hông của anh, lấy ngôn ngữ cơ thể van xin anh nhiều hơn.

Thi Dạ Diễm nở nụ cười giảo hoạt, giọng nói khàn khàn dán bên tai cô: “không phải cũng có người thỏa mãn nữa sao, chị.”

Nghe anh xưng hô như vậy, đáy lòng cô dâng lên một sự an ủi chua xót, khoái cảm lại kéo đến, người đàn ông này thật gian ác. Cảm giác của cô truyền qua thân thể anh, cảm nhận nơi đó có một mảnh mềm mại ấm áp bao quan anh, giống như một cái miệng đang hút lấy anh.

Anh cười trầm thấp, thì ra từ này có thể kích thích cô: “Em lại đang hút tôi, có phải rất thoải mái không…chị.”

“Câm miệng…” Làm sao Du Nguyệt Như chịu nổi tra tấn như vậy, bấm vai anh chịu đựng những đợt tấn công càng ngày càng dày đặc, hơi mất phương hướng trong lòng anh…

Phần

Ăn cháo cũng có thể loạn lạc tới tình trạng này, Du Nguyệt Như im lặng nhìn lên trời.

Mà Thi Dạ Diễm lại thỏa mãn sửa sang lại quần áo cho cô, thỉnh thoảng lại nâng cằm

cô lên, hung hăng hôn môi cô. Du Nguyệt Như bị hắn trêu chọc, vô cùng khó chịu

nhưng lại cố gắng kìm nén, có đánh chết cô cũng không chủ động cầu hoan.

Tâm tình Thi Dạ Diễm cực kì tốt, hắn đối với hành động cố tình gây sự của cô lại hết

lòng bao dung. Cô rất biết chỗ để đánh, quả đấm nhỏ này hướng thẳng bụng dưới của

hắn mà đập, đau đớn nhưng hắn cam tâm tình nguyện. Đợi cô phát tiết đủ rồi hắn còn

hôn lên bàn tay nhỏ bé của cô, “ Có muốn tôi dạy em mấy chiêu không?”

Du Nguyệt Như âm hiểm nâng môi lên. “ Tôi học võ rất nhanh, đến lúc đó nếu có bị hủy dưới tay tôi anh cũng đừng hối hận.”

“ Không tệ, phụ nữ của tôi phải có khí thế như thế.” Hắn tán thưởng, tay hạ cằm của cô xuống, lại bị cô liếc mắt nhìn hắn.” Chưa từng gặp người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy.”

“ Muốn mặt làm gì, muốn em là đủ rồi.! Cánh tay Thi Dạ Diễm ôm lấy vai cô, ngón tay hắn đan qua mái tóc của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy hả hê.

( chả hiểu sao lại có câu muốn mặt làm gì nữa)

Thi Dạ Diễm dạo này đã không còn bận rộng như trước nữa, vừa vặn có thời gian kề

cận Du Nguyệt Như. Toronro là thành phố mà toàn thế giới mong muốn đặt chân tới,

nếu như không phải vì Thi Dạ Diễm, có lẽ cả đời Du Nguyệt Như cũng không có cơ hội khám phá nó.

Thi Dạ Diễm vô cùng hăng hái đem cô đi Toronto du ngoạn một lần, nhưng mà hàng

đêm cô đều bị dày vò gần chết, ngày hôm sau ngay cả đi bộ hai chân cũng run lên.

Ngày hôm nay thời tiết cực tốt, Thi Dạ Diễm nói với cô về nhà trước rồi sau đó sẽ đi

thăm thú toàn bộ cảnh sắc ở Toronto phồn hoa. Một đôi nam nữ cả tướng mạo lẫn

phong cách đều xuất chúng sánh đôi khiến người xung quanh không khỏi liếc mắt

nhìn. Du Nguyệt Như chột dạ đầu ghé vào trong ngực hắn, lại bị Thi Dạ Diễm đẩy ra

nói, “ Tránh cái gì? Cũng không phải không ai nhìn ra vừa rồi em làm cái gì, đừng thẹn thùng, chị.”

Du Nguyệt Như buồn bực văn vê áo sơ mi của hắn, rồi sau đó lấy kính râm đeo vào.

Thi Dạ Diễm cười xấu xa, nói nhỏ bên tai cô, “ Ngoại trừ tôi ra, không có ai nhìn được

vừa rồi em làm gì đâu, đừng thẹn thùng, chị.”

Mặt Du Nguyệt Như đỏ lên, đối với phương diện kia hắn quả thực có nhu cầu không

giống người bình thường, chỉ một đoạn đường vừa rồi cô cũng đã bị hắn giày vò một

lần ở trong xe. Càng hận chính mình lại bị hắn trêu chọc tới có cảm giác. Hắn ác ý

trêu chọc cô nhưng lại không vội đi vào, khiến cô khó chịu thân thể bị hắn trêu chọc tới phát điên, đáy mắt cô vì ẩn nhẫn mà lệ ướt át cực kì mê người.

Hắn luôn luôn đợi tới lúc này mới nhẫn tâm xỏ xuyên qua người cô, hung hăng tiến

vào cô. Du Nguyệt Như bị thuốc kích thích thân thể nên nhạy cảm hơn, hắn càng

dùng sức cô càng hưng phấn, đau đớn cùng kích thích lan tràn, không có ngôn ngữ

nào có thể hình dung cảm giác của cô lúc này. Kể từ lần ở trong tiệm cháo, mỗi lần triền miên hắn đều thích gọi cô là chị, bời vì mỗi lần nghe thấy từ chị đó, cô sẽ co rúc mà bọc chặt lấy hắn, cảm giác ấy thật khó tả.

( chém, hộc máu quá)

Cô từng len lén hỏi Bách Vĩ thuốc giải, nhưng kết quả chỉ làm cô thất vọng. Đó là Ý Đại

Lợi hợp tác với người Nga nghiên cứu cách điều chế, thuốc giải nó còn quý hơn gấp

trăm lần, có tiền cũng không thể mua được. Vì chuyện này mà cô và Thi Dạ Diễm lại cãi nhau một hồi, thậm chí còn lấy tướng mệnh ra uy hiếp.

Thi Dạ Diễm cũng không để ý tới điều này, mà cực kì bình tĩnh kéo cô vào trong ngực dạy dỗ một trận.

“ Nhớ, em muốn chết tôi sẽ không ngăn cản, nhưng có chết thì chết tử tế chút, nếu

không chết được thì cho dù tàn tạ tôi cũng không bỏ qua cho em.”

Du Nguyệt Như không biết hình dung tâm tình của mình lúc này là như thế nào, cả

người cô vô lực, cảm giác bị cắn nuốt, đây chính là cảm giác muốn sống không được,

chết cũng không xong trong truyền thuyết đấy sao? Người đàn ông này rốt cuộc đối với mình có bao nhiêu chấp niệm( tình cảm ấy)

Rốt cuộc tôi có chỗ nào đáng giá để anh làm vậy, anh thích dạng phụ nữ nào chưa?”

Thi Dạ Diễm vuốt mặt của cô, trong mắt có chút buồn bã, “ Em không phải một dạng.”

“ Nơi đó không giống nhau. Không cần nói cho tôi bởi vì sự kiện khi còn bé kia.”

". . . . . ." Thi Dạ Diễm trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh nhìn cô. Du Nguyệt Như nhìn ánh

mắt của hắn, vẻ mặt hờ hững. “ Tôi thừa nhận tôi biết rõ những năm này anh sẽ tìm tôi, cho nên tôi mới không đặt chân tới Canda, dù chỉ nửa bước.”

“ Người kia cần phải hiểu tôi là ai?”

“ Lúc ấy không biết, sau này lại biết.” Cô cở nút áo ra, xoay người sang chỗ khác để lộ

ra phần lưng bóng loáng mê người. “ Anh có thể tưởng tượng phía trên này đã từng có mấy vết thương thật sâu, nhìn qua như bị xé ra rồi khâu lại như búp bê vải vậy.”

Giọng nói của cô không có oán hận, nhưng cũng không nghe ra cảm xúc gì. “ Cũng bởi vì anh, thiếu chút nữa tôi bị đánh chết, đừng hỏi tại sao, tôi sẽ không nói.” Cô mặc lại y phục rồi nói với hắn.

“ Anh điều tra tôi ? ngoại trừ cuộc sống hỗn loạn của tôi, có phải cũng không biết gì cả?” Cô cười châm choch, “ Tôi có dính líu với anh không tốt, nhanh chóng nghĩ thông suốt rồi thả tôi đi thôi.”

Thi Dạ Diễm chậm rãi nâng lên môi.

“ Em muốn nói cho tôi biết bối cảnh phía sau em ?”

"Tuyệt đối không thua kém Thi gia."

Thi Dạ Diễm rũ mắt xuống, bỗng dưng lôi cô vào trong ngữ, gỡ sợi dây chuyền trên cổ hắn xuống, rồi đeo lên chiếc cổ mảnh khảnh của cô. “ Nếu em Dám thừa dịp lúc tôi không có mặt gỡ xuống, tôi liền sai người đêm in dấu vật này vào trong thân thể em, để em cả đời mang theo nó.”

Cô chau mày, sợi dây chuyền có cây bài kim loại treo ngược, cực kì đắt giá, phía trên có khắc Tên hắn bằng Tiếng anh cùng với huy hiệu tượng trưng của nhà họ Thi, ý nghĩa của vật này cô cũng không biết. “ Anh định để tôi đeo tới bao giờ?”

“ Chờ cho tới khi tôi không muốn em đeo tôi sẽ tự mình tháo xuống.” Thi Dạ Diễm

cười thâm trầm, ánh mắt màu hổ phách mê hoặc lòng người. “ Đừng quên lời nói đêm

đó, không cần biết em là ai, em hiện giờ là người phụ nữ của tô, trừ phi tôi chán ghét nếu không em đi không được, an tâm mà làm con chim trong lòng bên cạnh tôi đi.”

Du Nguyệt Như sâu kín cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu. “ cầu xin anh sớm chán tôi được không.”

"Tôi sẽ tận lực."

Đêm đó Thi Dạ Diễm cũng không có gì khác biệt so với ngày thường, vẫn hung ác như

thường lệ. Hắn thật không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc, thường xuyên

khiến trên người cô có nhiều vết xanh tím. Cô mệt mỏi gục trên người hắn, mê mang

ngủ, bàn tay Thi Dạ Diễm khẽ vuốt tấm lưng trần của cô, trong mắt lộ ra chút sát ý.

( sát ý: ý độc)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio