Editor: Bunn
Sáng sớm hôm sau, Du Nguyệt Như còn chưa dậy thì điện thoại của Thi Dạ Diễm vang lên. Cô nhắm mắt lại, hừ một tiếng kháng nghị, lật người tiến sát về phía anh, đầu gối lên vai anh, cánh tay ôm chặt eo anh một cách tự nhiên.Chỉ có khi cô ở trong giấc mơ mới có tư thế thân mật như vậy với anh, điều này khiến cho Thi Dạ Diễm cảm thấy trân trọng gấp bội.
Anh bỏ ý nghĩ rời giường,một tay ôm cô,nhỏ giọng nói với người trong điện thoại. “Tôi không muốn nghe những lời nói nhảm,chỉ muốn cho con nhóc kia biến mất khỏi thế giới này”
Lôi Khải ở đầu kia điện thoại ấn mi tâm,hơi lúng túng. “Nếu tôi biết là cô gái này thì chắc chắn sẽ không nhận ủy thác của anh,nhiều tiền hơn nữa cũng không làm”. Nói như thế nào anh ta cũng là phe của Thái Tử,sao lại không biết mối liên hệ giữa Chử Dư Tịch và thái tử?
Thi Dạ Diễm cười giảo hoạt một tiếng. “Chớ làm dơ bẩn danh tiếng con sói tham lam “Bắc Đẩu” của cậu,làm cho sạch sẽ một chút,khiến cho bất luận kẻ nào cũng không tra ra được”
Trong lòng Du Nguyệt Như thầm cả kinh,thì ra anh không hề từ bỏ việc tổn thương Chử Dư Tịch.
Thi Dạ Diễm để lại cho Du Nguyệt Như một chiếc điện thoại di động,bên trong có số cá nhân của anh. Vẻ mặt Du Nguyệt Như lơ đễnh, ánh mắt lại không dám nhìn anh.
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm tôi”.Thi Dạ Diễm hôn cô một cái hôn sâu rồi rời đi,Du Nguyệt Như cũng rời khỏi ngay sau đó.Cô đi tới một quán trà, ở nơi đó một ngày,theo thường lệ trước khi đi sẽ để lại một câu nói được ghi trên một tờ giấy dán trên tường.
Ngày thứ hai,ngày thứ ba…Mỗi ngày đều như vậy.Rốt cuộc có ngày phát hiện trên mỗi tờ giấy ghi chú cô để lại đều có thêm vài ký tự,những ký tự kia ghép lại sẽ thành một mẩu tin tức.
Những chữ viết cô nhận được,giúp cô viết luận văn,cô cầm trong tay quyển nhật kí cô đã từng ký tên của mình..Tất cả đều đã là quá khứ.Du Nguyệt Như chạm vào những lời ghi chép kia, ánh mắt bối rối phức tạp.
Cô đi tới sân chơi,lợi dụng chỗ đông người bỏ lại đám người Thi Dạ Diễm phái đi theo cô, theo gợi ý trên tờ giấy ghi chú,tìm được biển hiệu có ký hiệu TW-S, bước vào phòng chiếu phim ma.
Ánh đèn bên trong mờ ảo, âm trầm lạnh lẽo.Cô cẩn thận đi về phía trước, lúc đi qua một căn phòng nhỏ bên cạnh thì bị một bàn tay đột nhiên kéo vào phía trong.Cô sợ hết hồn,tất cả âm thanh bị át đi bởi nụ hôn ập xuống.
Cô nhận ra được, đó là môi của Đường Lạp An,trong lửa nóng mang theo vài phần quyết liệt.Cô đã từng mê luyến nụ hôn này nhưng bây giờ lại vô cùng căm hận.Xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng người gào khóc thảm thiết,hơi thở của anh ta trở nên không rõ.
“Tất cả mọi chuyện anh đã sắp xếp xong rồi, nếu không đưa em về thì Thái Tử sẽ tự mình tìm đến nhân vật quan trọng của nhà họ Thi,Cosmo sẽ trách phạt em”
Anh ta ôm cô,bàn tay vội ở trên người cô kiểm tra, như thể đang xác nhận rằng cô không có bất kì thương tổn gì.Mà anh ta biết rằng,trong cuộc đời của cô có anh ta thì làm sao có thể không có thương tổn gì.
Hô hấp của Đường Lạc An có chút rối loạn, âm thanh đè rất thấp “Rời khỏi đây với anh đi.”
Du Nguyệt Như không biết cơn tức giận từ đâu tới, đẩy anh ta ra không được, giọng nói lạnh lẽo. “Mời anh tự trọng,anh là người đã có vợ,không nên dây dưa không rõ với người phụ nữ khác”
Động tác của Đường Lạp An khựng lại. “Đừng tùy hứng cáu kỉnh”
Dứt lời liền mạnh mẽ kéo cô rời đi từ cửa sau,suốt đường đi cô đều đo sức cùng anh ta, sắc mặt Đường Lạp An lạnh lẽo nhét cô vào trong xe, đạp mạnh chân ga. Chỉ còn một lúc nữa là tới giờ máy bay cất cánh, ánh mắt Đường Lạp An nhìn cô chằm chằm, đôi môi mím chặt,từ đầu tới cuối cũng không buông tay cô ra.
Cứ nắm chặt mười ngón tay như vậy,Du Nguyệt Như đột nhiên cảm thấy bàn tay bị anh ta siết rất đau .Cô cố gắng rút tay trở về, Đường Lạp An không nói lời nào, lực nắm tay càng chặt hơn.
Có điều gì đó không giống.
Đường Lạp An phát hiện người con gái trước mặt mình hình như đã thay đổi.Anh ta chợt cười tà lên, “Nghe giọng của em,em không muốn rời đi phải không?? Không lẽ việc anh tới cứu em là sai lầm??”
“Tôi không cần anh phải tới cứu tôi!! Anh không phải là người của nhà họ Hoàng Phủ, anh có thể cự tuyệt yêu cầu của Thái Tử, trên thế giới này không phải mình anh có thể cứu được tôi!! Đường-Lạp-An!! Không phải không có tôi thì anh không sống được!!”
Tên của anh ta dường như bị cô cắn nát ở kẽ răng, đáy mắt cô không che giấu sự ác độc khiến Đường Lạp An lập tức cực kỳ tức giận, “Anh nói rồi,nếu em có chuyện thì anh chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn, mặc kệ như thế nào hôm nay em cũng phải theo anh rời đi, cho dù có phải trói em lại.”
Ánh mặt Du Nguyệt Như lạnh lẽo nhìn anh ta,khinh thường cười khẽ, “Anh thiếu tiền hả Đường Lạp An? Tôi nói với anh, không cần phải làm việc thay người bán mạng nguy hiểm như vậy, Thi Dạ Diễm có bao nhiêu tàn bạo chắc anh cũng biết rõ, đừng làm cho vợ anh trẻ như vậy đã trở thành quả phụ! À, đúng rồi, tôi nhớ được anh còn có con trai nhỏ,nếu bởi vì tôi mà con anh mất đi bố, lòng tôi sẽ áy náy không yên.”
Cô vừa dứt lời thì mắt bỗng hoa lên,bên tai xoẹt qua một quyền sắc bén.
Cạch một tiếng, quyền của Đường Lạp An cách đầu cô mấy cm,sắc mặt đáng sợ giống như muốn nuốt tươi cô. Ánh mắt Du Nguyệt Như cũng không hạ xuống, cô ngẩng cằm lên nhìn hắn. Gương mặt Đường Lạp An tiến sát về phía mặt cô, gằn từng chữ từng chữ, cực kỳ lạnh lẽo.
“Anh chết em rất vui vẻ?”
“Anh chết hay không chết,cơ bản không có liên quan gì tới tôi,tôi chỉ vì vợ con của anh mà cảm thấy có lỗi thôi”
Con mắt Đường Lạp An chợt bốc hỏa,anh ta bỗng chốc kéo cổ áo của cô xuống,lộ ra làn da trắng như tuyết,bên trên còn hiện rõ dấu vết kích tình. Bàn tay anh ta xé rách quần áo của cô, nút áo bung ra.Trên người Du Nguyệt Như trải rộng những vết hôn cùng dấu tay tím bầm.
Du Nguyệt Như vội vàng kéo vạt áo, nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của Đường Lạp An, chợt muốn cười, “Thi Dạ Diễm cũng là đàn ông, không lẽ anh ấy bắt tôi chỉ để nói chuyện phiếm.”
“Nói rất đúng,cực kỳ đúng, để em ở lại bên cạnh tôi chủ yếu là để ngủ với tôi”. Một giọng nam hài hước chen vào đúng lúc, Du Nguyệt Như bỗng cảm thấy hoảng loạn,sao cô lại có cảm giác như bị bắt gian thế nhỉ.
Đường Lạp An quay người, ánh mắt như hận không thể giết chết người vừa mới tới. Du Nguyệt Như ở đằng sau Đường Lạp An hơi cứng ngắc cố lấy quần áo bao lấy thân mình,nhưng phần lớn nút áo đã bị anh ta làm cho bay tán loạn rồi…
Thi Dạ Diễm tựa khuỷu tay trên lan can, vẻ mặt thảnh thơi, tạo thành sự tương phản vô cùng lớn với Đường Lạp An, “Vết thương lành rồi à??”
“Chút lòng thành,không nhọc phí tâm”, Đường Lạp An đen mặt,quay về phía sau cầm lấy cổ tay Du Nguyệt Như.Lần này tuyệt đối sẽ không để cô đến chỗ kia. Đây là nơi công cộng, hắn ta cũng không có lá gan tự ý nổ súng.
Động tác của anh ta làm sao qua mắt được Thi Dạ Diễm. “Đây là muốn mang người phụ nữ của tôi đi đâu?”
“Không có liên quan gì tới anh”
Thi Dạ Diễm nghiêng đầu như là đang suy nghĩ, “Tôi nhớ là anh đã kết hôn rồi đúng không? Tại sao phải tới trêu chọc cô ấy? Bây giờ cô gái này đã hoàn lương,không làm nhân tình nữa rồi,anh còn không biết sao?”
Đường Lạp An cười lạnh. “Lúc tôi cùng cô ấy ở bên nhau không biết anh còn đang sống ở đâu đâu đấy.”
Thi Dạ Diễm nhếch môi cười. “ Vậy tại sao lại anh không cưới cô ấy? Như vậy đi, tôi cho anh một cơ hội, nếu anh vì yêu cô ấy, mang cô ấy đi tôi sẽ không ngăn cản, cùng lắm thì đến lúc đó tôi đoạt lại, nếu anh chịu mang cô ấy bỏ trốn, bây giờ tôi có thể chắp tay nhường cô ấy cho anh, từ nay sẽ không bao giờ tới làm phiền cô ấy nữa??”
Du Nguyệt Như ngừng thở,tim không khỏi đập nhanh vài nhịp.Mà Đường Lạp An vô ý thức lại nắm chặt lấy tay cô.
“Tôi không bao giờ giành đồ đã thuộc về người khác, phụ nữ cũng thế, Đường Lạp An, anh yêu cô ấy không?” Thi Dạ Diễm mỉm cười, giống như anh đang bàn luận chuyện con chó con mèo nhỏ, không phải là về người con gái mà anh đã tìm kiếm trong suốt tám năm trời.
Nếu như anh không nhìn nhầm,trong ánh mắt Đường Lạp An từ đầu đến cuối luôn cố gắng kìm nén một điều gì đó.Mặc kệ là yêu hay là hận,anh ta đều dùng định lực kinh người để kìm.
Tiểu Như,nếu như người đàn ông này dám nói yêu em,nếu như anh ta chịu dẫn em bỏ trốn. Em nói tôi có nên tác thành tình yêu đau khổ này cho anh ta không?