Diễn - đàn - Lê - Quý - ĐônPhần
Cả đời này cô chưa bao giờ có giây phút nào trực tiếp mất mặt đến vậy, lại không tìm được lí do biện minh nào. Thật may là cô xoay người lại không phải nhìn thấy một đám đàn ông, mà chỉ có một người.
Người đàn ông kia mặc áo sơ mi màu tím nhạt cùng quần dài, nút thắt cà-vạt đã buông rộng đến trước ngực, nhưng như vậy lại có một phong cách vô hình rất hấp dẫn, mái tóc ngắn tinh anh, gương mặt ẩn trong bóng tối nên không nhìn rõ, nhưng lại có thể nhìn ra thân hình rất được.
Áo sơ mi màu tím?
Cô thầm oán, một người đàn ông cợt nhả.
Dù sao cô cũng là Du Nguyệt Như, trấn tĩnh lại rất nhanh. Người đàn ông kia không nhanh không chậm kéo khóa lên, từ trong bóng tối đi ra, sang bên này rửa tay. Khóe miệng vẫn hơi cong, không hề có điểm gì lúng túng khó chịu.
Sau khi nhìn rõ mặt anh ta, cô nghiêng đầu nở nụ cười tự giễu. Đây không phải người đàn ông mới mà Cosmo đã chỉ định cho cô sao? Thương nhân cao quý mới nổi ở thành phố T, ở cái nơi rồng hổ lẫn lộn này trong hai năm ngắn ngủi đã khiến cho không ai dám khinh thường đối thủ mạnh mẽ.
Từ đầu tới cuối Lôi Khải nhìn người phụ nữ bảy phần say này nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa nhà vệ sinh nam, anh từ phía sau cô đi vào, vậy mà cô không phát hiện ra. Xông vào nhà vệ sinh nam mà vẫn rất bình tĩnh, không tông cửa chạy ngược trở ra lại đi mở cửa từng phòng vệ sinh, người phụ nữ này.... Thật là thú vị.
Mỗi ô cửa đều được mở ra, lướt qua một vòng xác nhận nơi này chỉ có hai người bọn họ. Du Nguyệt Như ôm một cánh tay, ngón trỏ nâng cằm lên quan sát anh ta từ trên xuống dưới.
Vẻ lười biếng của anh mang chút sắc bén, khôn khéo lại mang chút bất cần đời, rõ ràng nụ cười vô hại vừa rồi lại có cảm giác sâu xa khác. Bụng dạ người đàn ông như vậy rất khó đoán, thật thật giả giả làm cho người khác nhìn mãi cũng không thấu.
Lôi Khải đốt điếu thuốc tựa vào bệ rửa tay hào phóng để cô thoải mái quan sát mình, đồng thời cũng tỉ mỉ quan sát cô. Mỹ nhân bại hoại, thông minh lại độc lập, chơi trò mập mờ sẽ không tùy ý nói đến chuyện tình cảm, thực tế lại biết có chừng mực, hơn nữa... Tầm mắt từ gương mặt cô trượt xuống trước ngực, thậm chí xuống chút nữa... Vóc người rất tuyệt, có lẽ, kĩ thuật cũng không tồi.
Ánh mắt trở lại trên gương mặt cô, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của cô. Do chất cồn của rượu, trước mắt cô mờ ảo không rõ, màu sắc lượn lờ, son môi đã hơi phai màu, có chút mê hoặc, bên trên cánh môi còn đọng lại một giọt nước, khiến người khác nhúng chàm.
Anh không phải kiểu đàn ông như ngựa đực, có thể nói lời thật lòng, đối mặt với một báu vật như vậy, anh quả thật cảm thấy hơi ngứa tay.
Khóe mắt Du Nguyệt Như thâm thúy nhếch lên, “Cảm thấy thế nào?”
Mặc dù tầm mắt người đàn ông này càn rỡ, nhưng không khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Lôi Khải nhả ra từng vòng khói nói. “Còn cô, có hài lòng không?”
Du Nguyệt Như nâng chân mày lên buông ánh mắt phong tình. “Điểm max.”
Lôi Khải mỉm cười, “Điểm max.”
Quá trình quyến rũ Lôi Khải rất thuận lợi, cô chưa từng nghĩ sẽ ở phòng vệ sinh này cùng một người đàn ông cực kì đẹp trai diễn cảnh nóng. Cô thừa nhận mình có mục đích mê hoặc hắn, lúc trước tính toán các kiểu phương thức không có kết quả, ngược lại lần này hiệu quả ngoài ý muốn rất nhanh chóng.
Sau lưng là bức tường lạnh lẽo, phía trước là thân thể nóng như lửa của người đàn ông. Hắn cũng uống không ít rượu, chất cồn của rượu kích thích cảm xúc mãnh liệt, cô nghiêng ngả giữa lạnh nóng luân phiên, nhưng dù sao nơi này cũng là chỗ công cộng, bọn họ không thể chiếm dụng phòng vệ sinh mãi được.
“Đến nơi khác tiếp tục?” Lôi Khải kéo quần áo của cô lại, ngón tay nhân cơ hội lướt xuống mông của cô. Giọng nói mang theo vị dục vọng nồng đậm thổi tới bên tai cô.
Cô biết, nếu tiếp tục, quan hệ sẽ không đơn thuần nữa. Cô nắm tay hắn làm loạn đến dưới môi, đầu lưỡi rất nhanh chóng đảo qua ngón tay hắn. Ám hiệu rõ ràng như thế, Lôi Khải sao không hiểu được.
Vì vậy cô lên xe hắn, hắn kêu tài xế lái xe đến một quán rượu. Ôm hông cô vào thang máy chuyên dụng. Người phụ nữ này uống quá nhiều, vừa mới trải qua nửa cuộc mây mưa, đứng không vững liền mềm mại ngã vào người anh.
Rượu cồn, mùi thuốc lá, mê loạn, tình dục...
Quá nhiều cám dỗ đan xen nhau, làm con người ta trầm luân sa đọa. Động tác của anh mạnh mẽ nhưng không còn ngang tàng bạo ngược như trước, khi cần dịu dàng thì dịu dàng, thời điểm chiếm đoạt tuyệt không cho cô một đường lui nào. Một người bình thường che giấu nội tâm tốt đến thế nào, một khi lên giường, thì sẽ nhìn ra bản chất trong lòng hắn.
Anh là người giỏi nắm giữ người khác trong tay, nhất là phụ nữ, ngầm biến đổi để cho mình dễ dàng đứng ở vị trí chủ động. Du Nguyệt Như dưới tay anh từ từ nở rộ, từ quyến rũ lẫn nhau dần dần bị động giống như không thể cự tuyệt tiết tấu của anh.
Quả nhiên là tuổi trẻ, thể lực tốt kinh người, tinh lực dồi dào khiến cô không chịu nổi. Rượu là chất độc mĩ vị, tình dục như nước làm cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được, từng đợt từng đợt cọ rửa cả người cô, mang đến sự đau đớn cố chấp ở nơi đó, lưu lại dấu vết loang lổ không hoàn chỉnh, trống rỗng khiến cô thét chói tai.
Hồi ức, không buông, ngây thơ, không cam lòng, hứa hẹn, lợi dụng, ngày trước, sau này... Cùng nhau liều chết triền miên đến điên cuồng, dần dần tan vỡ. Ngoại trừ trước mắt đắm chìm trong dục vọng ma mị, đôi mắt nóng như lửa đốt, hơi thơ dốc mê người, nhiệt độ nóng bỏng, động tác chiếm đoạt, không còn giữ lại thứ gì.
Cả đêm xuân sắc, đau khổ triền miên.
Tất cả hơi sức không còn, cô kéo lê thân thể mệt mỏi bò vào bồn tắm, ở trong hơi nước dày đặc chậm rãi nhắm mắt lại. Lôi Khải cảm thấy có cái gì đó không đúng, đẩy cửa phòng tắm ra không khỏi bật cười. Nước đã lạnh, bế cô ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô người. Đặt cô lên giường rồi mà chân mày cô vẫn nhíu lại.
Trên cổ tay cô có một vết sẹo nhỏ nhàn nhạt, giống như là bị vật sắc bén cắt ngang qua rồi lưu lại dấu vết ấy.
Tia nắng ban mai hơi hé lộ, gió nhè nhẹ thổi vào phòng, hơi thở dục vọng bị gió thổi đi ít nhiều. Khuôn mặt Lôi Khải lạnh nhạt, nằm xuống bên cạnh cô. Trong đầu là buối tối ở trong toilet nhìn bóng lưng cô độc của cô.
Hình như mỗi người trong thành phố này, ai cũng cất giấu trong lòng một chuyện xưa cũ với một người đặc biệt không thể nói ra. Người phụ nữ này có, không phải anh cũng vậy sao?
Phần
Hôn lễ của Đường Lạp An được tổ chức ở một quán rượu rất nổi tiếng ở thành phố T, mà khách mời của anh không nhiều, toàn bộ quy trình thiết kế cũng rất đơn giản, bớt đi rất nhiều bộ phận rườm rà.
Từ giờ tới buổi lễ chỉ còn mười phút, anh ngồi ở phòng nghỉ ngơi, tầm mắt chưa từng rời khỏi đồng hồ kim cương đeo trên cổ tay.
Chỉ còn năm phút, nên đi chuẩn bị trang phục, Úc Tiểu Trì sửa lại nơ của anh, nhẹ nhàng chọc chọc anh. Thế nhưng anh lại bất động, không hề có phản ứng.
“Lạp An, Lạp An?” Úc Tiểu Trì nhỏ giọng gọi anh hai tiếng, gương mặt trang điểm tinh tế không nhịn được từ từ nở nụ cười. Xung quanh người đàn ông này bao phủ một loại từ trường khiến người khác không thể lại gần. Cô cắn cắn môi, cất cao giọng.
“Đường Lạp An!”
Đường Lạp An như tỉnh mộng bỗng chốc ngẩng đầu, thoáng nhìn cô một cái, đứng dậy kéo kéo vạt áo, khẽ mỉm cười. “Đi thôi.”
Anh vẫn đi trước mặt Úc Tiểu Trì, hai người chỉ cách nhau mấy bước chân nhưng Úc Tiểu Trì lại cảm thấy khoảng cách xa đến không thể chạm tới. Đường Lạp An chợt dừng lại, xoay người duỗi tay về phía cô, tất cả trong khóe mắt anh đều là hơi ấm áp, mặc dù nụ cười bên môi anh đã nguội lạnh từ lâu.
“Đưa tay cho anh.”
Úc Tiểu Trì không chần chừ liền đi theo, đặt bàn tay mình trong lòng bàn tay lành lạnh của anh.
Ba phút, một phút...
Bước vào hội trường, anh yên lặng gỡ đồng hồ kim cương nắm chặt trong tay, sau đó bỏ vào trong túi. Vẫn không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia trong những khách mời của bữa tiệc. Ánh sáng trong đôi mắt Đường Lạp An lặng lẽ vụt tắt.
Du Nguyệt Như muốn hận chết mình! Say rượu bạt mạng lại làm cô ngủ cả ngày. Cô vội vã tắm rửa, ra khỏi khách sạn sắc trời đã tối. Không ngờ Lôi Khải lại là một người tỉ mỉ như vậy, sai người giặt khô y phục cho cô rồi đặt chỉnh tề trong phòng. Nếu không rất có thể cô phải mặc bộ y phục nhăn nhăn nhúm nhúm đi ra ngoài gặp người khác.
Bắt xe tới hộp đêm tối qua lấy xe, lễ phục và giầy vẫn còn ở trên xe của cô. Thời gian không đủ để cô về nhà chuẩn bị, không thể làm gì khác hơn là vào toilet của hộp đêm thay lễ phục, lấy hộp trang điểm trong túi xách miễn cưỡng trang điểm tham dự bữa tiệc buổi tối.
Một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ lễ phục đi giày cao gót nâng váy từ toilet chạy ra. Cô không để ý những ánh mắt kì quái đang nhìn mình, nhanh chóng tăng tốc rời đi. Nơi này cách khách sạn tổ chức hôn lễ của Đường Lạp An ít nhất nửa giờ.
Cô liên tiếp vượt hai đèn đỏ, may là đã qua giờ cao điểm, không bị kẹt xe. Càng lo lắng càng gấp gáp, hơn nữa cô lại đang lái xe, bình thường xe rất ít khi xảy ra vấn đề nhưng hôm nay lại cố tình gây ra vấn đề khó khăn cho cô.
Cô nhìn cái đống kim loại chết cứng kia không biết làm thế nào. Cô chỉ biết lái xe, sửa xe vượt quá khả năng hiểu biết của cô, một chữ cũng không biết.
Cô oán hận vứt xe giữa đường đứng ở ven đường đón xe. Cô chỉ vừa mới giơ tay lên, một chiếc xe Spyker màu đen liền dừng lại ngay bên cạnh. Còn có chuyện trùng hợp đến thế sao? Từ trong xe, kẻ đầu sỏ gây tội khiến cô bị đi trễ xuất hiện.
Lôi Khải không thể không thừa nhận người phụ nữ này đứng ở đầu đường đón xe quả là một cảnh đẹp hiếm thấy, mà khi cô khom người nhìn vào trong xe anh, cảnh xuân trước ngực càng mê người. “Anh ở đây làm gì?”
Du Nguyệt Như thấy trong xe không còn ai khác, mở cửa ghế trước trực tiếp ngồi vào. “Xe tôi bị hư, làm phiền anh đưa tôi đến Cẩm Duyệt.”
Lôi Khải sờ sờ cằm, ngồi vào xe. Cô nhìn chằm chằm thời gian trôi qua, toàn bộ nóng nảy đều viết lên mặt. Thỉnh thoảng Lôi Khải liếc nhìn cô trong kính chiếu hậu. “Gấp lắm sao?”
“Ừ, thức dậy trễ.” Câu này vốn không có ý gì, mà nói ra lại mang theo mấy phần mập mờ. Cô hơi lúng túng, Lôi Khải mở miệng nói. “Đây có thể coi là một sự khẳng định với tôi.”
“Anh có thể nhanh hơn chút nữa được không?” Du Nguyệt Như vốn không để ý đến lời nói của anh ta, lại nói ra một câu có nghĩa hoàn toàn khác. Mặc dù cô uống rất nhiều rượu nhưng vẫn nhớ tối qua mình đã làm gì, đã nói gì. Nụ cười của Lôi Khải sâu hơn, liền tăng tốc.
“Đương nhiên có thể, ngồi vững.”
Du Nguyệt Như phát hiện anh có kỹ năng lái xe rất khá. Bọn họ chỉ mất một nửa thời gian so với bình thường đã tới Cẩm Duyệt. Du Nguyệt Như đặt tay lên ngực, miệng thở phào nhẹ nhõm, không đợi anh nói chuyện liền vội vã nhảy xuống xe, vậy mà mới đi được mấy bước cô lại quay lại, kéo anh từ trong xe ra. “Anh có rảnh không?”
Lôi Khải nhíu mày không nói.
“Có thể giả làm bạn trai tôi được không?” Du Nguyệt Như chỉ vào bên trong. “Là hôn lễ của một người bạn... Có được không?”
Lôi Khải liếc nhìn cửa chính tráng lệ của Cẩm Duyệt. “Thời gian thì có, nhưng tôi không mặc lễ phục...”
Du Nguyệt Như giúp anh quan sát từ trên xuống dưới. “Không sao, rất tuấn tú.” Sau đó kéo anh vào Cẩm Duyệt.
Phần
Cô đến khi buổi lễ đang ở nửa phần sau, sau đó là bữa tiệc. Cơ hồ tất cả mọi người đang hướng về cô dâu chú rể chúc mừng. Lôi Khải đưa cho cô ly champagne. “Cô không đi sao?”
Du Nguyệt Như nhấp một ngụm champagne không nói lời nào.
Từ khi cô tiến vào ánh mắt Đường Lạp An chưa hề rời khỏi cô. Kính rượu một vòng, Đường Lạp An dắt Úc Tiểu Trì xuyên qua đám người đi về phía cô. Du Nguyệt Như chú ý tới, lặng lẽ kéo cánh tay Lôi Khải.
“Xin lỗi, em tới trễ, chúc hai người bách niên giai lão.” Du Nguyệt Như nở nụ cười gượng gạo, máy móc nói một câu chúc mừng.
“Cảm ơn em, Nguyệt Như.” Úc Tiểu Trì cười rất ngọt, là hạnh phúc ngọt ngào từ trong lòng. So sánh với nụ cười buồn bã bối rối của cô. Cô ra lệnh cho mình coi như không nhìn thấy cái nắm tay thân mật của hai người. Một khắc kia cô rất tà ác nghĩ, nếu như Úc Tiểu Trì biết, nếu cô là nguyên nhân khiến hai người bọn họ ly hôn, cô ấy còn cười rạng rỡ với cô như thế nữa không.
Đường Lạp An không thể không nhìn thấy cổ áo lễ phục cô hạ xuống có thể thấy được một dấu vết mơ hồ cùng sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy của cô, lại liếc nhìn người đàn ông khí chất phi phàm đứng bên cạnh cô.... Trong ánh mắt chợt lóe lên ý cười. “Tiếp đón không chu đáo, chúc hai người vui vẻ.”
Lôi Khải cười đáp lễ. “Chúc mừng.”
Nói qua nói lại mấy câu khách sáo cứng nhắc, Du Nguyệt Như đã sớm cảm thấy mệt mỏi. Vì thế nên khi Đường Lạp An cầm tay Úc Tiểu Trì vừa mới xoay người đi, cô liền rời khỏi nơi này.
Lôi Khải gật đầu với thái tử đang đứng ở xa xa, coi như là chào hỏi đi, đuổi theo cô ra tới cửa, liền kéo cô lại. “Mang giày cao gót mà chạy nhanh vậy?”
Cô không tránh được lực đạo của anh liền nhăn mày lại.
Lôi Khải chợt cười, bỗng chốc kéo cô lại gần. “Cô có thể dùng tôi hai buổi tối, tôi không cần nghe một câu cảm ơn, nhưng cô cứ vậy dùng xong liền vứt bỏ hình như không được thỏa đáng?”
Du Nguyệt Như giật mình, không phản kháng nữa mà thuận thế dựa vào người anh, khiêu khích dưới cằm. “Vậy anh muốn như thế nào? Tôi lấy thân...”
“Có phải em muốn nói lấy thân báo đáp không? Du Nguyệt Như.” Một giọng nói lạnh lùng xen vào.
..................
Vẻ mặt Du Nguyệt Như lập tức trở nên cứng ngắc, thân thể theo phản xạ liền run lên. Lôi Khải ngước mắt, chỉ thấy phía sau lưng cô mấy bước có một người đàn ông cao lớn, hơn nữa anh cảm thấy trên người anh ta tản ra một loại nguy hiểm trí mạng.